Thân thể của ông xác thực nhìn rất tốt, trằm ổn phẳng lẳng, tràn đầy sức mạnh, xem ra tim của ông khỏe thật, như vậy bà an tâm rồi.
Liễu Anh Lạc ngẳắng đầu nhìn Lục Nhân Nhân: “Nhân Nhân, tôi sẽ làm rõ chuyện với cô, thế nhưng về chuyện năm đó tôi muốn giải thích một lần, tôi và Quan Tử Long cũng không phải là như cô nghĩ, năm đó video giám sát tôi không giải thích được, cho tới bây giờ tôi đều nghĩ không ra lúc đó tôi đến cùng đã làm gì, thật giống như tôi bị khống chế.”
Nếu như đổi thành trước đây, Lục Nhân Nhân có thể lại mắt khống chế phát điên, nhưng lần này bà rất bình tĩnh.
Bà hẹn Liễu Anh Lạc qua đây, kỳ thực đã muốn nghe Liễu Anh Lạc nói nói một chút, hiện tại ngẫm nghĩ lại, hết thảy đều như Quán Quán vài ngày trước đó nói với bà, chuyện năm đó tồn tại quá nhiều điểm không hợp lý và đáng ngờ.
Lục Nhân Nhân chau mày: “Khống chế? Đây là ý gì, cô là nói… ngay lúc đó Lục gia không sạch sẽ, khả năng có người nào xâm nhập vào?”
Liễu Anh Lạc hồi tưởng một chút, kỳ thực máy năm nay bà một mực trong trí nhớ của mình không ngừng tìm kiếm tin tức có giá trị: ‘Đêm hôm đó tôi là thực sự thân thể khó chịu, tôi nhớ được cuối cùng tôi nhìn thấy một người là…là một cái cô gái…”
Cô gái?
Chẳng lẽ là… Trầm Tiểu Liên?
Lục Nhân Nhân rất sớm đã bắt đầu giúp đỡ các đứa trẻ ở vùng núi nghèo khó, trong đó bà thích nhất chính là Tràm Tiểu Liên.
Trầm Tiểu Liên rất thông minh, hơn nữa chăm chỉ hiếu học, khi đó đang nghỉ hè, bà đã nhận Trầm Tiểu Liên đến ở cạnh mình, mang cô ta đi thăm quan Đé Đô phồn hoa.
Đêm đó là sinh nhật bà, tất cả mọi người của Lục gia đoàn tụ trong nhà lớn Lục gia, bà cũng dẫn Trầm Tiểu Liên tới.
Khi đó Trầm Tiểu Liên còn rất nhỏ, chỉ là đứa bé mới máy.
tuổi, không có cảm giác tồn tại gì, sau đó xảy ra rất nhiều chuyện, rồi loạn cả lên, bà quên mắt Trằm Tiểu Liên.
Hiện tại Liễu Anh Lạc nhắc tới như thế, trong óc Lục Nhân Nhân dường như đột nhiên nhảy ra rất nhiều hình ảnh, lúc đó Liễu Anh Lạc và Quan Tử Long ở trong phòng, có người đầu tiên phát hiện, còn phát ra một tiếng thét chói tai, hấp dẫn tất cả mọi người lại, bà nhớ kỹ… Người đó chính là Trằm Tiểu Liên.
Sau đó bà thất hồn lạc phách chạy ra khỏi phòng, bà mang thai chín tháng đứng ở trên bậc thang đạp hụt, khi đó… bà dường như cũng nhìn thấy Trầm Tiểu Liên.
Trầm Tiểu Liên?
Trầm Tiểu Liên!
Lẽ nào, tất cả sự kiện đều có liên quan với Trầm Tiểu Liên?
Lục Nhân Nhân cảm thấy kinh hãi, bà nhanh chóng phủ định, một cô bé mới chỉ máy tuồi, e rằng chỉ là trùng hợp.
Thế nhưng, đây cũng quá trùng hợp, hết sức khác thường, khác thường tắt có biến.
“Nhân Nhân! Nhân Nhân, cô làm sao vậy?” Lúc này Liễu Anh Lạc thanh âm truyền đến.
Lục Nhân Nhân nhanh chóng hoàn hồn, bà muốn nói chuyện, thế nhưng lúc này bên tai bà lại vang lên chuỗi tiếng chuông, bà cảm thấy đầu đau muốn nút.
“Nhân Nhân, cô hình như rất không khỏe, tôi gọi bác sĩ cho cô.”
“Không cần.” Lục Nhân Nhân ngăn cản: “Liễu Anh Lạc, cô đi trước đi, tôi nghĩ tới một chuyện, cần tự mình tìm chứng cứ, nếu có bắt kỳ tiến triển nào tôi sẽ gọi điện cho cô.”
Liễu Anh Lạc thấy dáng vẻ Lục Nhân Nhân không muốn nhiều lời, chỉ có thể gật đầu: “Được, vậy tôi đi trước, tôi chờ điện thoại của cô.”
Liễu Anh Lạc rời đi.
Trong phòng chỉ còn sót một mình Lục Nhân Nhân, Lục Nhân Nhân lấy tay đè xuống đầu mình, nỗ lực để cho mình bảo trì thanh tỉnh.
Chương 1381:
Trầm Tiểu Liên này khẳng định có vấn đề!
Trước đó vài ngày bà còn tận mắt thấy thấy Tràm Tiểu Liên xuất hiện lần nữa, lúc đó Lục Hàn Đình ôm ả vào trong lòng đi vào ghế sau của xe…
Con ngươi Lục Nhân Nhân co rụt lại, cả trái tim không ngừng đau quặn, bà nghĩ đến một khả năng, Trầm Tiểu Liên này là cố ý tiếp cận bà, ả vẫn nằm vùng ở Lục gia, hiện tại ả lại xuất hiện bên người Lục Hàn Đình, lẽ nào mục đích của ả là… mẹ con Liễu Anh Lạc và Lục Hàn Đình?
Mà bà, chỉ là một vật hi sinh.
Trời ạ!
Lục Nhân Nhân dường như phát hiện bí mật lớn động trời, bà cảm giác cuộc sống của Lục gia nhiều năm như vậy đều ở trong một âm mưu động trời.
Bà nên làm cái gì bây giờ?
Lục Nhân Nhân nhanh chóng lấy điện thoại ra, bà muốn gọi điện, bà muốn gọi cho Hạ Tịch Quán.
Lúc này người bà nghĩ tới chỉ có Hạ Tịch Quán, Hạ Tịch Quán là người khiến bà an tâm nhất, tin cậy nhất, bằng trí thông minh của Quán Quán, nhất định có thể giúp bà cởi ra lời nguyền bủa vây trên người Lục gia mấy năm nay.
Thế nhưng mới vừa lướt đến số của Hạ Tịch Quán, còn chưa kịp gọi, bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói: “Đại tiểu thư, cô muốn gọi điện thoại cho ai?”
Lục Nhân Nhân lại càng hoảng sợ, điện thoại tuột khỏi tay, rơi trên thảm, bà ngắng đầu, gương mặt già nua kia của má Ngô không ngừng phóng đại trong tầm mắt của bà.
“Má Ngô, má tại sao không gõ cửa liền vào, hù chết tôi!”
Má Ngô nhìn thoáng qua điện thoại trên thảm, trên màn hình hiện ra ba chữ “Hạ Tịch Quán” thật to, bà ta cúi thắt lưng, nhặt điện thoại lên, trực tiếp tất điện thoại, sau đó bà ta lấy ra hai viên thuốc, cùng một chén nước: “Đại tiểu thư, có phải cô lại nhức đầu hay không, tới giờ uống thuốc rồi, nào, ngoan ngoãn uống xong hai viên thuốc nữa, cô sẽ không đau nữa, sẽ giải thoát rồi.”
Lục Nhân Nhân chọt phát hiện má Ngô khác thường, bà ta không gõ cửa liền xông tới, hiện tại lấy điện thoại của bà còn muốn mớm bà uống thuốc.
Lục Nhân Nhân phòng bị lui về phía sau, lúc này bà nhìn thấy trên hông má Ngô đang buộc lại một cái chuông màu đỏ, máy lần trước tiếng chuông bà nghe mà đầu đau muốn nứt chính là vọng lại từ chỗ này.
“Bà không phải má Ngô, bà rốt cuộc ai?” Lục Nhân Nhân phòng bị lạnh giọng mắng.
Má Ngô cười cười, nụ cười kia khiến người ta sởn cả gai óc: “Tôi là ai không quan trọng, đại tiểu thư, cô chỉ cần biết, Hạ Tịch Quán cứu không được cô!”
Giây phút đó Lục Nhân Nhân gần như khẳng định tất cả phỏng đoán trong lòng, bà chỉ hận chính mình quá ngu, phát hiện quá muộn.
Bà dùng móng tay thật dài dùng sức cào nát lòng bàn tay mình, sau đó lặng lẽ đưa tay ra phía sau, ở bên trong ghé salon dùng máu trong lòng bàn tay mình viết xuống một chữ “Liên”, đây là bà lưu cho Hạ Tịch Quán!
Bà tin tưởng Hạ Tịch Quán sau khi trở về nhất định sẽ phát hiện!
Lục Nhân Nhân vừa viết, vừa phòng bị nhìn chằm chằm má Ngô: “Bà biết Quán Quán? Bà rốt cuộc là ai?”
Nói rồi trong đôi mắt Lục Nhân Nhân liền bốc cháy lên liệt hỏa cừu hận hừng hực: “Tôi hẳn là hỏi, bà là gì với Trầm Tiểu Liên, Trầm Tiểu Liên lại là ai2 Chuyện xảy ra năm đó có phải đều là các ngươi một tay bày kế, các ngươi hại chết con tôi, khiến Lục gia cửa nát nhà tan, rốt cuộc có ý gì?
“Các ngươi hiện tại lại xuất hiện, các ngươi lại muốn làm cái gì, các ngươi tiếp cận Lục Hàn Đình, tiếp cận Quán Quán, muốn làm thứ gì?”
Má Ngô lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc, nhưng bà ta cầm thuốc từng bước một tới gần Lục Nhân Nhân: “Thật không hỗ là thiên kim đại tiểu thư của Lục gia, lại để cho mày xem thấu, nhưng đáng tiếc, mày chét rồi miệng chắc là sẽ không nói chuyện, bí mật này sẽ không có ai biết.”
“Mày cho rằng chúng mày có thể thoát được à, Quán Quán sẽ trở lại thật nhanh, con bé sẽ cứu tao, con bé sẽ đích thân vạch trần tất cả, từng bước từng bước bắt lại bọn rắn rết độc ác chúng mày!” Lục Nhân Nhân căm hận nói.
Má Ngô giật mình, lúc này cái chuông ngang hông phát ra thanh âm cổ hoặc, sắc mặt Lục Nhân Nhân trắng bệch, đầu giống như nổ tung, trực tiếp thống khổ nằm trên ghé sa lon.
Chương 1382:
“Đại tiểu thư, được rồi, không cần nói nữa, tao biết mày rất mệt mỏi, nào, ngoan ngoãn uống thuốc đi!”
Lục Nhân Nhân mất đi năng lực chống đỡ, bà quá đau, giọng nói má Ngô đang không ngừng dụ dỗ bà, bà hiện tại chỉ muốn giải thoát.
Lục Nhân Nhân há miệng ra, má Ngô đút hai viên thuốc vào.
Rất nhanh, con ngươi Lục Nhân Nhân tan rả, bà ngã xuống.
Làm xong hết thảy, má Ngô giơ tay lên, xé mặt nạ da xuống, lộ ra bộ mặt của mình.
Bà ta chính là… Họa Phi mắt tích đã lâu.
Họa Phi trong chiến dịch lần trước bị Hạ Tịch Quán và Lục Hàn Đình liên thủ đánh thảm bại, cũng may khứu giác bà ta nhạy, trốn khỏi một kiếp.
Hiện tại Lục Hàn Đình giăng lưới bắt bà ta, cái gọi là chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, bà ta cải trang thành má Ngô đã nằm vùng ở cạnh nhân vật then chốt – Lục Nhân Nhân.
Hạ Tịch Quán!
Họa Phi thực sự hận chết Hạ Tịch Quán, ở trên tay Hạ Tịch Quán bà ta đã đánh gãy đôi nhỉ nữ của mình, Lục Nhân Nhân trước khi chết nghĩ tới đều là Hạ Tịch Quán, Họa Phi quá không cam lòng.
Họa Phi lấy điện thoại ra, bám một số điện thoại.
Rất nhanh, bên kia điện thoại tiếp thông, một giọng nói như chim hoàng oanh truyền tới: “Alo, Họa Phi.”
Trên gương mặt Họa Phi lộ ra cung kính: “Công chúa, bên này của tôi đã làm xong.”
Bên kia chính là Trầm Tiểu Liên, công chúa Giao Nhân tộc.
Thế lực Giao Nhân tộc vẫn thẩm thấu ở Hoa Tây Châu, cho nên bọn họ so với ai khác đều đã biết trước một bước thân thế Liễu Anh Lạc, mấy năm nay Giao Nhân tộc một mực phía sau màn bày ra tất cả mọi chuyện xảy ra ở Lục gia.
“Được, rất tốt, chuyện ké tiếp giao cho bàlàm, cần phải cần thận.” Trầm Tiểu Liên nói.
“Vâng, công chúa.” Họa Phi cung kính cúp điện thoại.
Liễu Anh Lạc đi ra, bà chuẩn bị trở về, thế nhưng đi trên đường bà đột nhiên dừng bước, bởi vì bà có một loại dự cảm rất xấu.
Vừa rồi trạng thái Lục Nhân Nhân rất kém, bà có thể gặp chuyện không may hay không?
Liễu Anh Lạc không yên lòng Lục Nhân Nhân, bà lại xoay.
người lại.
Đi tới trên sân cỏ biệt thự, rất xa bà liền nghe được tiếng xe cứu thương chói tai, phía trước hai chiếc xe cứu thương ngừng lại.
Hiện tại bên trong biệt thự đèn đuôc sáng trưng, có người mang Lục Nhân Nhân ra ngoài.
Cái túi trong tay Liễu Anh Lạc trong nháy mắt rơi trên sân cỏ, đồng tử co rút, dường như lập tức sẽ mắt đi hơi thở, bà lúc này chạy đến bằng tốc độ nhanh nhát.
Bà đẩy đoàn người ra, rất nhanh đã thấy được Lục Nhân Nhân, hiện tại Lục Nhân Nhân không hề có sinh khí nằm trên băng ca màu trắng.
“Nhân Nhân!” Liễu Anh Lạc chạy tới, đưa tay dùng sức lay Lục Nhân Nhân: “Nhân Nhân, cô làm sao vậy, cô mau tỉnh lại đi!”
“Lục tiểu thư nuốt thuốc tự sát.” Một bác sĩ nói.
Nuốt thuốc tự sát?
Chương 1383:
Bốn chữ này nổ tung bên tai Liễu Anh Lạc, bà không thể tin lắc đầu, làm sao có thể, vừa rồi bà ấy còn hoạt bát ngồi đối diện nói chuyện với bà mà!
Liễu Anh Lạc chậm rãi giơ tay lên, sờ soạng tay Lục Nhân Nhân, lạnh, lạnh giống như khối băng.
Liễu Anh Lạc nhớ tới nhiều năm trước, bà đứng trong hành lang bệnh viện, cũng là những bác sĩ mặc áo blouse trắng ôm đứa bé trong bụng Lục Nhân Nhân ra, đứa bé kia toàn thân bằm đen, thân thể đều cứng lên, cũng lạnh như thế, lạnh không chút nhiệt độ.
“Nhân Nhân!” Hai mắt Liễu Anh Lạc nhanh chóng đỏ: “Nhân Nhân, cô mau tỉnh lại, cô mau tỉnh lại đi a, cô không phải hận tôi sao, cô hận tô mà, tôi còn chưa chết, cô sao lại đi trước…”
Lúc này má Ngô vọt tới, trực tiếp đẩy Liễu Anh Lạc: “Được rồi, cô đừng giả mù sa mưa nữa, người mà đại tiểu thư: không muốn thấy nhất trong cuộc đời này là cô!”
Liễu Anh Lạc không hề phòng bị, lập tức bị đẩy té ngồi trên mặt đất, tay bà rách da, nhanh chóng chảy máu ra.
Thế nhưng bà không có chú ý tới vết thương mình, ánh mắt của bà thủy chung rơi trên người Lục Nhân Nhân, Lục Nhân Nhân bị bác sĩ đặt lên xe, xe cứu thương kêu lên inh ỏi rời đi.
Má Ngô vênh váo nhìn Liễu Anh Lạc: “Liễu Anh Lạc, cô chính là sao chổi nhiều năm trước cô khiến cả Lục gia gà chó không yên, hiện tại cô trở lại một cái, Đại tiểu thư liền nuốt thuốc tự sát, cô vì sao không rời Lục gia xa một chút!”
“Ah, tôi nhớ ra rồi, vừa rồi cô và đại tiểu thư ở trong phòng nói chuyện lâu như vậy, có phải cô lại kích thích đại tiểu thư hay không, tôi nghi ngờ cô là có ý, hiện tại tôi liền báo cảnh sát, cô có hiềm nghỉ rất lớn!”
Má Ngô lập tức lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát, rất nhanh Liễu Anh Lạc đã bị mang đi.
Liễu Anh Lạc bị giam trong căn phòng nhỏ, bà ngồi ở trong góc, co ro chính mình.
Bà cảm thấy rát lạnh, trên người không một chút nhiệt độ, bà vươn hai cánh tay dùng sức ôm lấy chính mình, thế nhưng bà phát hiện mình đã lạnh toàn thân run lên.
Trong đầu của bà sắm chớp rền vang đều là cảnh tượng Lục Nhân Nhân bị mang lên xe cứu thương, cảnh đứa bé lấy ra khỏi bụng, cảnh Lục lão phu nhân len lén lau nước mắt, cảnh Lục Tư Tước bị tra tắn đến tâm bệnh…
Má Ngô nói không sai, bà chính là sao chổi, bà mang đến tai nạn cho Lục gia.
Bà từ nhỏ đã rất rõ ràng vận mệnh của mình, bà trọn đời bị trói buộc, không còn cách nào được tự do.
Mỗi một bước bà đi như đi trên lớp băng mỏng, chưa bao giờ dám huyễn tưởng, dám hy vọng xa vời, cho nên tính tình bà đạm mạc lạnh lùng.
Lục Tư Tước, là một hồi ngoài ý muốn trong đời của bà.
Bà lần đầu tiên bắt đầu muốn nắm giữ một người, lần đầu tiên bắt đầu huyễn tưởng, lần đầu tiên bắt đầu hy vọng xa vời.
Mấy năm nay bà chưa từng quên, năm đó bà đứng ở trong đám đông qua lại không dứt ngước mắt nhìn về phía ông, Đề Đô đệ nhất thương giới hậu duệ quý tộc đứng ở’ trên bục sân khấu, phong hoa nổi bật, vạn chúng chúc mục, cái nhìn kia chính là vạn năm.
Sau đó Liễu gia bạo phát khủng hoảng kinh tế, bà quy ở trước cửa Lục gia, ngày đó trời đổ xuống cơn tuyết lớn, ông đạp giày đen, bước chân vững vàng từng bước đi đến, từ trên cao nhìn xuống bà, nói với bà: “Tôi có thể cứu Liễu gia, nhưng, em phải gả cho ta, làm Lục phu nhân của tôi.
Sau đó, bà gả cho ông.
Đại hôn ngày đó, mười dặm đỏ trang, bà mặc giá y xinh đẹp, Lục lão phu nhân rắt thích bà, cho bà một xáp lớn tiền lì xì, giống như mẹ nhét tiền mừng tuổi cho con gái, còn muốn lấy vòng tay tổ truyền của Lục gia đeo vào cổ tay bà.
Em gái của ông Lục Nhân Nhân khi đó đẹp đẽ hoạt bát, cũng rất thích bà, qua đây kéo tay bà, ngọt ngào gọi bà chị dâu chị dâu ơi.
Bà không đứng vững, suýt chút nữa ngã, ông đi tới khiển trách Nhân Nhân một câu, Nhân Nhân lè lưỡi liền trốn phía sau bà: “Anh thiên vị, cưới vợ liền quên em, vậy về sau em chỉ có thể trốn phía sau chị dâu, chị dâu chị phải che chở em đó.”
Ngày đó quả thực như nằm mơ, gió nhẹ mát lạnh, ánh nắng ấm áp, ông đi tới, giữ bàn tay nhỏ bé của bà thật chặt trong lòng bàn tay mình, khóe môi bà vẽ ra nụ cười nhàn nhạt, cho rằng năm tháng luân hồi, ông trời cũng bắt đầu đối tốt với bà, cho bà có thể chạm tay đến hạnh phúc.
Chương 1384:
Bà những tưởng, đấy chỉ là bắt đầu.
Bà thích ông, thích Lục lão phu nhân, cũng thích em gái Nhân Nhân của ông, bà từng đang suy nghĩ, về sau, bà sẽ là một người vợ rất tốt, sanh con dưỡng cái cho ông, không phụ xuân xanh, bà cũng sẽ là một cô con gái hiếu thảo, làm bạn dưới gối Lục lão phu nhân, cùng chung thiên luân, bà cũng sẽ là một người chị dâu rất tốt, cùng với ông bảo vệ cô em gái này.
Nhưng, bà nào biết đâu rằng, tất cả còn chưa bắt đầu, đã kết thúc.
Từ thiên đường rơi xuống địa ngục chỉ là chuyện trong chớp mắt, bà cũng không có làm gì tốt, chưa làm xong vợ.
ông, chưa có chút hiếu đạo, chưa bảo vệ cẩn thận cô em gái duy nhất, khiến bà ấy mắt đi tất cả dáng vẻ đẹp đẽ hoạt bát nhất.
Sự tồn tại của bà chính là sai lầm lớn nhất.
Nếu như không có bà, tất cả cũng sẽ không xảy ra.
Hiện tại Nhân Nhân nuốt thuốc tự sát, Liễu Anh Lạc cảm giác trái tìm của mình phảng phát bị một bàn tay gắt gao siết chặt, rất đau rất đau.
Viền mắt ám lên, bà nhanh chóng nâng lên mắt lên, kỳ thực làm gì có ai trời sinh không khóc, chỉ là bà tìm được cách để không khóc, đó chính là khi muốn khóc ngắng đầu nhìn trời không, như vậy nước mắt sẽ đảo ngược trở về.
Thế nhưng lúc này vô ích, bà nỗ lực mở to mắt nỗ lực nhìn lên trên, giọt nước mắt nóng bỏng vẫn từng viên lớn rơi xuông.
Liễu Anh Lạc ôm chặt chính mình, chôn khuôn mặt lệ rơi đầy mặt của mình sâu đậm ở hai đầu gối, lập tức khóc không thành tiếng.
Bà sai rồi.
Bà từ lúc mới bắt đầu không nên hy vọng xa vời.
Bà chớ nên thích Lục Tư Tước.
Bà không nên trở về.
Không nhớ sẽ không gặp, không nghe thấy sẽ không nhung nhớ, cũng sẽ không có bi thương.
Lúc này một hơi lạnh xông đến, có người tới.
Lục Tư Tước chạy tới, trên tuấn dung thâm thúy cũng chẳng có bao nhiêu tâm tình sóng lớn, nhưng gió lạnh phía ngoài phát động vạt áo khoác, thâm trầm vững vàng bước đi trên sàn nhà càng chiết xạ ra khí tràng bén nhọn, khiến người ta nhượng bộ lui binh.
Lục Tư Tước đi tới bên trong, ông liếc mắt liền thấy được người phụ nữ đang co rúc ở trong góc tường, bà ôm hai đầu gối của chính mình, khuôn mặt nhỏ chôn ở trong, toàn bộ thân thể nhỏ nhắn ẩn trong ngọn đèn đơn sơ, cô đơn tịch mịch.
Bả vai của bà vẫn còn đang run lên, như là đang khóc.
“Mới máy tiếng không gặp, em đã bị mang vào rồi, hửm?”
Liễu Anh Lạc ngắn ra, bên tai vang lên tiếng nói trầm thấp mà mỉa mai quen thuộc như vậy.
Bà chậm rãi ngắng đầu lên, gương mặt anh tuần kia của Lục Tư Tước phóng đại trong tầm mắt bà.
Ông sao lại tới rồi?
Bởi vì đột nhiên ngẳng đầu, chưa kịp lau mặt, cho nên trên mặt bà tất cả đều là nước mắt, có bao nhiêu bản liền có bấy nhiêu bẩn, Lục Tư Tước nhíu lên mày kiếm, sau đó tiến lên, một gối quỳ xuống, ông vươn bàn tay rõ ràng khớp xương lau khuôn mặt lắm lem của bà trong lòng bàn tay.
Môi mỏng mím thành đường thẳng lạnh lẽo không vui, gương mặt hoàn mỹ lạnh lùng nghiêm nghị mà sắc bén: “Chỉ có chút tiền đồ này, trồn ở đây len lén khóc, nước mắt của em đáng giá mấy đồng?”
Liễu Anh Lạc vốn cũng không cảm tháy uất ức, bây giờ bị ông mắng như vậy đã cảm thấy rát là uất ức, nếu như ông không chủ động tới trêu chọc bà, vậy đã tốt rồi.
Chương 1385:
Bà cũng sẽ không vì ông động tâm, vì ông trầm mê, vì ông bắt đầu mơ mộng hão huyền.
Ở trong cuộc đời này của bà, Lục Tư Tước người đàn ông này, là mong muốn duy nhất của bà.
Liễu Anh Lạc khóc không thành tiếng: “Lục Tư Tước, anh mắng tôi…”
Trái tim kiên nghị của Lục Tư Tước đột nhiên mềm nhũữn, trong tròng mắt u trầm của ông chậm rãi tràn ra vài phần dung túng và bắt đắc dĩ, mà thôi, đời này của ông đã thua trên người bà rồi.
Ông rút khăn trong túi ra, nâng mặt bà lên, không gì sánh được nghiêm túc lau nước mắt trên mặt b; ễu Anh Lạc, tôi có chút lo lắng, về sau em rời khỏi tôi rồi, rồi em sẽ sống ra sao đây?”
Liễu Anh Lạc cứng đờ, quên cả khóc, bà kinh ngạc nhìn ông: “Anh… có ý gì?”
Lục Tư Tước ném khăn vào trong thùng rác, sau đó xách bà giống như một con gà con vậy, xách bà đứng dậy: “Ý nói em ngốc đáy.”
*…” Liễu Anh Lạc mới vừa đứng ngay ngắn, liền trượt trên mặt đất.
Lục Tư Tước nhíu mày kiếm, không có kiên nhẫn nhìn bà: “Lại sao nữa?”
“Tôi… chân tôi tê quá…”
Ánh mắt Lục Tư Tước âm thầm nhìn bà một cái, sau đó cởi xuống đâu áo khoác ngoài ở trên người của bà, lại khom lưng ôm ngang bà lên.
Liễu Anh Lạc ngửi được vẻ dương cương quen thuộc của người đàn ông, dễ ngửi lại khiến người ta an lòng, bà chậm rãi vươn hai tay nhỏ bé ôm lấy cổ của ông, nức nở nói: “Lục Tư Tước, Nhân Nhân em QVê: Nhân Nhân…”
*Tôi biết rồi, chuyện Nhân Nhân cô không cần phải để ý đến, đã có luật sư làm thủ tục, tôi đưa em trở về trước.”
Lục Tư Tước ôm bà đi ra ngoài.
Liễu Anh Lạc ngẳng đầu nhìn ông, ông mím môi mỏng, bộ dạng giữ kín như bưng, rất rõ ràng không muốn cùng bà đàm luận chuyện của Nhân Nhân, Nhân Nhân ở giữa bọn họ, khiến bọn họ càng đi càng xa.
Đến bên xe, Liễu Anh Lạc từ trong lòng Lục Tư Tước nhảy xuống rồi, bà nhìn ông: “Lục Tư Tước, tôi muốn đi bệnh viện.”
*Đi bệnh viện làm cái gì?” Lục Tư Tước lộ ra một tia giễu cọt: “Trở về đi.”
*Tôi và Nhân Nhân…”
Lục Tư Tước trực tiếp cắt lời bà, dường như đề tài Lục Nhân Nhân đã tiêu hao hét chút kiên trì cuối cùng của ông, ông trực tiếp kéo cửa xe cạnh ghế lái: “Đi lên.”
Liễu Anh Lạc lúc đầu có rất nhiều lời muốn nói cùng ông, nói Nhân Nhân khác thường, nhưng bây giờ bà đã biết, bà cái gì cũng không phải nói, bởi vì bà nói cái gì đều là sai.
Liễu Anh Lạc cuộn tròn ngón tay: “Lục Tư Tước, anh đến bệnh viện đi! Tự tôi trở về, lần trước tôi đã nói, tôi chưa từng yêu anh, về sau anh đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa, tôi cảm thấy rất phiền!”
Lục Tư Tước nhanh chóng mím môi: “Liễu Anh Lạc, tôi giương mắt chạy tới để em nói cái này cho tôi nghe? Có đôi khi tôi thật sự muốn móc tim em ra để xem em đến tột cùng có tim hay không!”
Trái tim Liễu Anh Lạc nguội lạnh – Lục Tư Tước, đi đi, đừng lo cho em nữa, em chỉ mang đến tai nạn cho anh.
“Lục Tư Tước, có phải anh nghe không hiểu tiếng người hay không, tôi mới không cần anh chạy tới, coi như anh không đến, Tô Thành cũng sẽ đến, anh dây dưa như vậy là tự mình đa tình, sẽ chỉ làm tôi càng phản cảm, cảm thấy anh bám dai như đỉa.”
Trong tròng mắt u trầm của Lục Tư Tước nhanh chóng dâng lên hai cơn lốc xoáy nguy hiểm, ông hung ác nhìn chòng chọc Liễu Anh Lạc, sau đó đầu lưỡi chĩa vào hàm phải, từ trong cổ họng bức ra một tiếng cười thật tháp: *Ha, Liễu Anh Lạc, xem như em lợi hại!”
Ông là cực kỳ tức giận, đổi thành bất cứ người nào dám chọc giận ông như vậy, ông sẽ khiến kẻ đó biến mát trên thế giới này.
Thế nhưng, người này là Liễu Anh Lạc.
Bà chọc giận ông đến thế, ông dưới cơn thịnh nộ cũng chỉ có thể từ trong cổ họng bật ra một câu – xem như em lợi hại!