Người này không nói lời nào, hơn nữa anh ép mũ lưỡi trai xuống thật thấp, trong xe lại không bật đèn, trong tầm mắt tối om, trong đôi mắt sáng Hà Băng lóe ra chút gì, người này rất khả nghi.
“Anh vì sao không nói lời nào?” Hà Băng hỏi.
Diệp Minh chẳng ngờ được anh vừa ra tay đã kéo cô đến đây, anh vươn tay chỉ chỉ một tờ giấy chứng nhận trước kính chắn gió, trên đó viết — người tàn tật.
Người tàn tật?
Anh bị câm điếc?
Hà Băng nhìn anh vài lần, vóc người của anh rât cường tráng, có vài phân cảm giác quen thuộc.
Cô nhìn xuống chút nữa, bên phải ống quần anh trống không, chỗ cạnh tài xế còn đặt một cái chân giả.
Anh không có đùi phải.
Anh thật sự là người tàn tật!
Hà Băng chau hàng mày thanh tú: “Lái xe, tiễn tôi một đoạn đường.”
Diệp Minh gật đầu, sau đó khởi động xe.
Xe van vững vàng bay nhanh trên đường, Diệp Minh khẽ ngắng đầu lên, xuyên qua kính chiêu hậu nhìn vê phía Hà Băng phía sau.
Hà Băng lười biếng nghiêng dựa vào ghế sau, trên người cô mặc áo khoác gió màu đen, khóa kéo đến trên cùng, mái tóc đen thanh thuần buộc đuôi ngựa thật thấp, càng tôn lên vẻ lanh lợi thông minh.
Ba năm nay, cô thay đổi rất nhiều, còn có hương vị của phụ nữ.
Diệp Minh nhanh chóng thu hồi ánh mắt, anh khẽ chuyển động cổ họng.
Ba năm không gặp, cô giơ tay nhắc chân đều lộ ra vẻ gợi cảm lười biếng của người phụ nữ lạnh lùng, khiến người ta không dời mắt nỗi.
Cô 24 tuôi, độ tuôi xinh đẹp nhât.
Diệp Minh lái không nhanh, thậm chí có chút chậm, giây phút này, cô ngồi ở trong xe anh, toàn thế giới đều yên tĩnh lại.
Trái tim trống rỗng đang dần được lấp đầy, anh nên lái đến đâu đây, e rằng, anh muốn lái đến tận chân trời góc biển.
Anh nhịn không được, lại ngước mắt nhìn cô một cái.
Một giây kế tiếp, anh trực tiếp đụng phải đôi mắt sáng thanh lạnh của cô.
Chẳng biết lúc nào, ánh mắt Hà Băng cũng dò xét qua đây, lẳng lặng nhìn anh.
Một khắc đó, hai người bốn mắt nhìn nhau, tiến đụng vào đáy mắt đôi bên.
Ngón tay đặt trên vô lăng của Diệp Minh cuộn tròn một cái, lúc này chỉ thấy Hà Băng nhàn nhạt câu đôi môi đỏ mọng, cô nhướng mày: “Nhìn cái gì?
Đang nhìn tôi?”
Diệp Minh biết mình bị bắt gặp, cô phát hiện anh đang ngắm trộm cô.
“Làm sao, tôi đẹp không?” Hà Băng tràn ra ý cười ngả ngớn, như như đang đùa anh.
Diệp Minh có chút cảm thấy không phải cô đã nhận ra anh rồi đấy chứ.
“Anh còn dám liêc mặt nhìn nữa, có tin tôi sẽ móc mắt anh ra không?” Hà Băng tiếp tục nói.
Móc mắt của anh?
Diệp Minh bật cười trong lòng, thật hung, anh cũng hơi sợ rồi đấy.
Anh thu hồi ánh mắt.
Hà Băng nhìn bên tay anh đặt một gói thuốc lá, không phải là thuốc lá ngon gì, mấy đồng một gói, nhưng cô nghiện thuốc lá có chút muốn hút.