Mục lục
Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1518:



Cô gái năm đó kia vậy mà là Hạ Tịch Quán!



Mấy năm nay anh một mực tìm kiếm cô gái kia, anh không nghĩ đến cô gái kia đã sớm đi tới bên người anh.



“Cho nên, Hạ Tịch Quán, mày biết tao có hận mày bao nhiêu không, bởi vì mày một mực phá hư chuyện tốt của tao, nếu như không có mày, Lục Hàn Đình đã sớm chết rồi, Lục gia đã sớm bể nát, phục hưng Giao Nhân Tộc bọn tao nằm trong tầm tay, thế nhưng mày hết lần này tới lần khác lại xuất hiện.”



“Thật lâu trước đây tao chỉ muốn giải quyết mày, thế nhưng mẹ mày Lâm Thủy Dao trước khi trở về Lan Lâu Cổ Quốc vì mày xây tốt tường đồng vách sắt, người bên cạnh mày hầu hạ là nhất đẳng dân gian cao thủ, Tô Hi càng là nhiều năm như vậy một đường nhìn mày lớn lên, dẫn đạo mày đến Đề Đô, bọn tao ngay cả một cơ hội hạ thủ cũng không có.”



“Hạ Tịch Quán, mày đừng tưởng rằng mày thắng, tao thua, trận chiến Giao Nhân cùng Lan Lâu này vừa mới bắt đầu, tao nhát định sẽ đánh bại mày!”



Hạ Tịch Quán biết vị Công chúa Giao Nhân Tộc hận cô, cô tiến lên hai bước, cười một tiếng: “Vậy tao, nhất định phụng bồi tới cùng!”



Giây phút ấy, Lan Lâu Cổ Quốc cùng Giao Nhân Tộc xem như chính thức khai chiến.



Ánh mắt Công chúa Giao Nhân Tộc rơi trên khuôn mặt tuấn tú của Lục Hàn Đình, cười to “ha ha ha” vài tiếng: “Lục Hàn Đình, nói vậy mày đã biết thân thế của mình nhỉ, trên người mày chảy xuôi dòng máu Xích Tử, năm đó Lan Lâu Cổ Quốc huỷ diệt, trăm năm đóng băng, không chỉ…



là Giao Nhân Tộc bọn tao làm, Hoa Tây chúng mày mới thật sự cũng chẳng thiếu công!”



“Không biết hiện tại nước Hoàng Hà Hoa Tây có hay không rửa hết năm đó máu tổ tiên Lan Lâu chảy trôi, không biết hiện tại người Lan Lâu có hay không quên nỗi hận khắc cốt minh tâm với Hoa Tây, không biết mày leo lên ngôi vị Hoa Tây Quận Chúa sau sẽ hay không có một ngày chạm mặt với Hạ Tịch Quán bằng binh khí, ha ha ha, tao thực sự mong đợi đấy!”



Trên khuôn mặt tuần tú của Lục Hàn Đình cũng không có tâm tình gì sóng lớn, chỉ là nhấp nhẹ môi mỏng: “Công chúa Giao Nhân Tộc, sao mày lại không đoán mày có cơ hội đến ngày đó hay không?”



“Mày…” Công chúa Giao Nhân Tộc cứng đờ.



“Dẫn ả đi, trông cho thật kỹ, đừng để cho ả chạy thoát.”



Lục Hàn Đình phân phó.



*Vâng, chủ tử.” Sùng Văn nhanh chóng dẫn Công chúa Giao Nhân Tộc đi.



Lục Hàn Đình xoay người, nhìn về phía Hạ Tịch Quán, đôi mắt thâm thúy rơi trên khuôn mặt tuyệt sắc lớn chừng bàn tay Hạ Tịch Quán, lập tức liền nhấc lên phong vân, anh có rất nhiều lời muốn hỏi, có rất nhiều lời muốn nói: “Quán Quán…”



Hạ Tịch Quán trực tiếp cắt lời anh: “Lục tiên sinh, đi thôi.”



“Đi? Đi đâu?”



“Đi đến… nhà của em đó.”



Lục Hàn Đình theo Hạ Tịch Quán trở về chỗ ban đầu, nơi này là nơi cô lớn lên, nông thôn nhỏ xinh đẹp hệt như tiên cảnh.



Lục Hàn Đình nhanh chóng nhận ra nơi đây, anh sao lại thế quên nơi đây, hơn bốn năm trước chứng cản trở giắc ngủ của anh đến giai đoạn ác liệt nhất, đã từng cùng cô ở’ chỗ này có một đoạn thời gian tốt đẹp nhát.



Thì ra, cô đã từng dẫn anh trở lại.



Thảo nào lúc đó anh nhìn nơi này trong hình đã cảm thầy rất quen mắt.



“Tiểu thư, cô gia, hai người đã trở về? Mau mau rửa tay đi!



Cơm tối đã chuẩn bị xong, có thể ăn rồi.” Lúc này thím Triệu nhiệt tình ra đón.
Chương 1519:



Lục Hàn Đình không muôn ăn cơm, anh chỉ muôn cùng Hạ Tịch Quán nói chuyện riêng: “Quán Quán, anh…”



Hạ Tịch Quán nhướng chân mày lá liễu hờn dỗi liếc mắt anh, sau đó dùng ánh mắt chỉ chỉ bồn rửa tay: “Lục tiên sinh, nhanh đi rửa tay, ăn cơm trước.”



Trong lòng Lục Hàn Đình gấp như có kiến bò, anh cảm thấy Hạ Tịch Quán là cố ý, đại khái là nghiêm phạt anh, nghiêm phạt anh không sớm nhận ra cô.



Lục Hàn Đình chỉ đành đi rửa tay, thím Triệu là đầu bếp nữ Giang Nam, làm một bàn thức ăn rất ngon, cơm tối hết sức phong phú.



Mãi mới chờ đến lúc bữa cơm kết thúc, Lục Hàn Đình lại tới bên người Hạ Tịch Quán, thấp giọng nói: “Quán Quán, thời gian không còn sớm, chúng ta đi ngủ đi.”



Hạ Tịch Quán câu môi, gật đầu đồng ý: “Cũng được ạ.”



Lục Hàn Đình hai mắt đều sáng.



Lúc này thím Tô đi tới: “Cô gia, phòng của cậu đã dọn xong, có thể đi nghỉ rồi.”



Có ý gì?



Lục Hàn Đình trực tiếp cứng đờ tại chỗ: “Phòng… cho tôi?”



Ngụ ý là – không phải tôi ngủ chung với Quán Quán sao?



Thím Tô rát xin lỗi lắc đầu: “Cô gia, cậu ngủ phòng của cậu, tiểu thư ngủ phòng tiểu thư, phòng của cậu ở dưới lầu, phòng tiểu thư ở trên lầu.”



*.” Lục Hàn Đình không vui, hơn nữa anh còn viết rõ nó viết ở trên mặt: “Khụ, thím Tô, thím đã gọi tôi một tiếng cô gia, chẳng lẽ còn muốn tôi với tiểu thư nhà thím chia phòng ngủ sao?”



Thím Tô cười nói: “Cô gia, tôi gọi cậu một tiếng cô gia là kính xưng, cậu còn chưa lĩnh giấy kết hôn với tiểu thư tôi đâu, không tính.”



Ngụ ý của thím Tô là – cậu đừng có mà múa rìu qua mắt thợ, có bản lĩnh chờ cậu cưới được tiểu thư nhà tôi rồi hãng nói!



Mặt Lục Hàn Đình đen như đít nồi, anh nhìn về phía Hạ Tịch Quán – Quán Quán, mau mau giúp anh đi!



Hạ Tịch Quán nhận gối và chăn từ tay thím Tô, trực tiếp nhét vào trong lòng Lục Hàn Đình, ngọt ngào cười nói: “Lục tiên sinh, ngủ ngon nha.”



Nói xong, Hạ Tịch Quán xoay người lên lầu.



Lục Hàn Đình: “…”



Trong phòng.



Hạ Tịch Quán mới từ trong phòng tắm đi ra, cô mới vừa tắm xong, trên người mặc váy ngủ bằng lụa, mắt nhập nhèm.



Dùng khăn mặt chà lau sạch sẽ mái tóc dài, cô liền nhớ lại dáng vẻ Lục tiên sinh vậy xụ mặt vừa rồi, cô chậm rãi cong môi.



Đáng đời!



Lúc này bên tai truyền đến tiếng động, sau đó cửa sổ phòng cô bị mở ra từ bên ngoài.



Người nào?



Hạ Tịch Quán quay đầu, lập tức liền thấy thân thể đồ sộ kia của Lục Hàn Đình, anh lại… nhảy cửa sổ lên!



Hạ Tịch Quán nhanh chóng đứng dậy: “Lục tiên sinh, anh nhảy cửa số luôn đây hả? Mau đi ra, không… không thì em gọi người đói”



Hạ Tịch Quán xoay người chạy.
Chương 1520:



Lục Hàn Đình tiêu sái nhảy vào, sau đó sải bước đi lên trước, cánh tay có lực bóp chặt rồi vòng eo mềm mại của cô, trực tiếp đè cô trên vách tường, anh vây cơ thể nhỏ nhắn đó mại giữa bức tường và bờ ngực rộng của mình: “Vật nhỏ, chạy đi đâu?”



Bị bắt, Hạ Tịch Quán chớp cặp mắt trong vắt nhìn anh: “Lục… Lục tiên sinh, có chuyện gì từ từ nói, quân tử động khẩu không động thủ!”



Lục Hàn Đình cúi đầu, trực tiếp hôn lên môi cô.



Ưml Cặp mắt thâm thúy kia của Lục Hàn Đình ẩn trong tranh tối tranh sáng, bên trong lóe ra tâm tình nóng bỏng, anh mở: miệng, nhẹ nhàng cắn một chút khóe môi cô.



Shhh.



Hạ Tịch Quán bị đau, hai tay nhỏ bé chống lên lồng ngực to lớn ấy, bắt đầu đập anh.



Lục Hàn Đình buông lỏng cô ra, lòng bàn tay to đi tới vết cắn trên môi cô, nhẹ nhàng vuốt ve, khàn giọng cười nói: “Là em nói, quân tử động khẩu không động thủ.”



Hạ Tịch Quán: ”…”



Đáy mắt Lục Hàn Đình nhảy ra hai ngọn lửa nóng bỏng, bắp thịt toàn thân buộc chặt, anh có chút không nén được sóng lớn cuộn trào mãnh liệt trong lòng, là cô, chính là cô!



Hiện tại anh đã chắc chắn, cô chính là người anh vẫn luôn tìm kiếm.



Là cô.



Vẫn luôn là cô.



Mãi mãi là cô.



Hơn hai mươi năm trước, cô còn ở trong tã lót, là một đứa bé cáu kỉnh, khi đó cô đã lôi ngón trỏ anh không thả, ngọt ngào cười với anh.



Mẹ anh nói – A Đình, sau này để cho cô bé làm cô dâu nhỏ của con nhé, có được không?



Rất nhiều năm sau, Lục gia rung chuyển bát an, anh trên đường bị ám sát lưu lạc đến Hải Thành, trong băng thiên tuyết địa, là đôi tay nhỏ mềm mại ấy rơi trên mặt của anh, ở trời đêm tuyết lớn đổ xuống kia, cô cho anh dịu dàng và sức mạnh trọn đời anh khó có thể quên được.



Về sau nữa, anh và cô ở trên xe lửa gặp nhau, chiếc xe lửa đó này đi thông đến đường gả thay đến U Lan Uyễn, để cô trở thành Lục phu nhân của anh.



Cuối cùng, bóng người anh đau khổ tìm kiếm trong đầu và khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc trước mắt xếp chồng lên nhau.



Cô là của anh.



Ai cũng không thể cướp đi.



Nhưng cô ở ngay trước mặt anh, anh vậy mà chẳng hay biết.



Nhiều năm như vậy, giấy ngắn tình dài, kể không hết thời quang thuở thiếu thời ấy, trong chuyện cũ thời son trẻ của anh, một đường đều lưu lại loang lỗ vết chân cô.



“Quán Quán…” Lục Hàn Đình khép mi nhẹ nhàng hôn lên cái trán thám hương của cô, dùng thân thể mình cứng rắn đè nặng cô, dùng sức ngăn chặn, rung động trong lòng khó dằn muốn cùng cô chia sẻ: “Em biết sớm hơn anh, phải không?”



Hạ Tịch Quán giơ tay lên, mặt dây chuyền bằng ngọc khắc họ anh bị sợi dây màu đỏ kéo đung đưa trên không trung, cô chớp chớp mắt nhìn anh: “Lục tiên sinh, anh nói cái này.



à, đúng vậy, em biết sớm hơn anh, nhưng em không nói cho anh biết, em chính là muốn nhìn thử anh tên ngốc này đến lúc nào mới có thể tìm được em, anh đã nói, sẽ trở về tìm em mà.”



Lục Hàn Đình dùng hai tay bưng lấy khuôn mặt tuyệt sắc lớn chừng bàn tay của cô, thật thấp cất giọng: “Quán Quán, xin lỗi, anh tới trễ… anh chỉ là… cho tới bây giờ’ chưa từng nghĩ sẽ là em… lúc nhỏ anh đã bắt đầu lang thang khắp nơi, chưa từng hy vọng xa vời cũng sẽ được trời cao ban tặng cho tình yêu… Chúng ta máy lần chia lìa, ai cũng không thể mang em đi… Em chính là như vậy, một lần lại một lần đi tới bên cạnh anh…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK