Con ngươi phân rõ trăng đen trong suôt đột nhiên co rút lại, đầu óc Hà Băng trống rỗng, nhưng người cô đã chạy qua đây.
Cô ngồi xổm người xuống, khuôn mặt lớn chừng bàn tay trắng bệch, không có chút huyết sắc nào, cô khiếp sợ nhìn người đàn ông, anh tại sao lại cứu cô?
Diệp Minh nằm dưới đất, thân thủ anh rất tốt, vừa rồi lúc đẩy Hà Băng ra anh cũng đã chạy về phía trước, thế nhưng chiếc xe tải này quá nhanh, đụng phải đùi phải của anh.
Anh né không kịp, chân giả văng ra.
Mũ lưỡi trai trên đầu cũng bị đánh bay, lộ ra khuôn mặt anh tuân thâm thúy kia, lão đại khét tiếng một thời ở Hồng Kông nằm trên mặt đất lạnh lẽo, tóc mái phủ đôi mắt màu mực đó, anh một tay đè xuống đùi phải bị đụng của mình, ngắng đầu nhìn cô, cô gái đã sợ choáng váng.
Trong lòng anh mềm mại, khàn khàn cất giọng: “Đừng sợ, anh không sao.”
Đừng sợ, anh không sao…
Mấy chữ này lộ ra vẻ dỗ dành cưng chiều nhàn nhạt.
Hà Băng nhìn anh, anh đang đè xuống bắp đùi đã bị cắt bỏ, nơi đó có máu thấm ra ngoài, nhiễm đỏ mặt đất, cánh tay anh cũng trầy xước, đôi môi mỏng đã trắng bệch, thế nhưng anh một chút cũng không biêu hiện vẻ đau đớn nào, anh chỉ nhìn cô, ấm áp mà mềm mại cười với cô.
Hốc mắt Hà Băng vốn đã đỏ bừng trong nháy mắt dâng lên một tằng hơi nước trong suốt.
Cô hình như sắp khóc rồi.
Diệp Minh nhất thời luống cuống tay chân, cô rất hiếm khi khóc, anh cũng không chịu nổi cô khóc: “Em làm sao vậy?”
Hà Băng dùng răng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, sau đó nói: “Anh đi đi, đừng trở lại nữa, tôi về sau không muốn gặp anh lại nữa.”
Diệp Minh khựng lại.
“Tôi không thích người cứ đên rôi lại đi trong sinh mệnh của tôi, mặc kệ anh có phải anh ấy hay không, về sau tôi sẽ từ từ quên đi anh ấy. Ba năm trước đây người đã chết chẳng những có anh ấy, cũng có Hà Băng, Hà Băng của quá khứ, Hà Băng đã hóa thành thiêu thân lao đầu vào lửa yêu không chút nuối tiếc kia, cũng đã chết.”
Hà Băng trước kia, đã chết.
Vào lúc cô cắt cổ tay tự sát ba năm trước kia.
Khi cô đi tới trước mộ bia kia, cô đột nhiên cảm thấy cuộc sống của mình đã đi đến con đường cùng.
Sông, không có chút ý nghĩa nào.
Cô dùng lưỡi dao sắc bén rạch sâu cổ tay mình, cô giết chính mình.
Sau này, cô sẽ không lại để anh ỷ vào tình yêu của cô nữa.
Hà Băng không nhìn anh nữa, cô đứng dậy, rời đi.
Cô đi rồi.
Diệp Minh nâng mí mắt anh tuấn lên nhìn về phía cô, rất nhiều người qua đường tràn tới, thân ảnh thanh lệ ấy đã dần dần biến mất trong tầm mắt của anh.
Anh biết, lần này cô là đi thật.
Sẽ không trở lại nữa.
Diệp Minh cảm giác mình trái tim mình bị móc rỗng, loại cảm giác mất đi này gần như bức điên anh, khiến anh phát cuồng.
Một tay chống trên mặt đất, anh chậm rãi đứng lên.
“Tiên sinh, anh bị thương rôi, tôi đưa anh đến bệnh viện!” Lúc này tài xế xe tải vội vã chạy tới, vươn tay đỡ Diệp Minh.