Mục lục
Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2043:



Cả trái tim Cố Dạ Cần đều trầm xuống, mười phút trước ở trong nhà cô đã gặp anh, hiện tại cô liền quên mắt.



Cố Dạ Cần im lặng vài giây, sau đó mở miệng: “Không phải muốn đến đoàn phim sao? Anh đưa em đi.”



Vừa nghe hai chữ “đoàn phim” này Diệp Linh liền võ đầu mấy cái, đúng vậy, cô muốn đến đoàn phim mà, sao quên vậy ta?



Diệp Linh vươn tay mở ra cửa Xe, ngồi xuống: “Tiên sinh, cảm ơn anh nha.”



Cố Dạ Cẩn không đáp, đạp chân ga, chiếc xe sang trọng vững vàng lái đi.



Diệp Linh ngồi ở phía sau, dựa vào cửa sổ, đột nhiên cô nghe tiếng bụng mình kêu lên, thì ra cô đói bụng.



Tay nhỏ sờ lên bụng, cô nghĩ mình nên ăn chút gì đó, lúc này cô phát hiện bên người mình đặt một cái hộp giữ ấm.



Hai mắt cô liền sáng lên.



Lúc này bên tai vang lên một giọng nói trâm thâp từ tính, mang theo vài ý cười: “Muốn ăn?”



“Ừm.” Cô gật đầu.



“Vậy em ăn đi.”



“Thật không? Vậy cảm ơn nhiều.” Diệp Linh cầm lấy hộp giữ ấm, mở ra, bên trong là một phần sandwich, có cả trứng gà và thịt bò thái mỏng, một túi bánh kem còn nóng hồi, hai phần sushi, còn có vài quả cà chua bi cùng nửa trái cam vàng.



Vô cùng phong phú.



Diệp Linh cầm lấy sandwich cắn một cái, hình như là khẩu vị cô thích, hình như đều là đồ cô thích ăn…



Cô Dạ Cân xuyên qua kính chiêu hậu nhìn cô ăn sáng, cô ăn đặc biệt duyên dáng, không phát ra âm thanh, bàn tay nhỏ cầm bánh sandwich cắn lấy, có nước sốt chảy ra lòng bàn tay, cô vươn lưỡi liếm hết, giống như con mèo nhỏ.



Trên gương mặt anh tuấn của Cố Dạ Cần đầy tràn cưng chiều, hầu kết khẽ động, anh mở miệng: “Ăn đồ của người lạ, không sợ anh hạ độc em à?”



Diệp Linh lập tức kinh hãi, cô ngước mắt, nhìn Cố Dạ Cần ngồi chỗ tài xé.



Ngày hôm nay anh mặc áo len cao cổ đen, bên ngoài là chiếc áo khoác màu lam đậm, màu sắc đơn giản khiêm tốn phối hợp càng tôn lên một thân tuần mỹ nhã nhặn và khí tức cắm dục của anh.



Diệp Linh cảm giác ánh mặt mình bị anh mê hoặc, lúc này ánh mắt người đàn ông từ kính chiếu hậu đưa tới, không vội cũng không chậm, anh nhếch môi, miễn cưỡng nói: “Đàn ông bỏ thuốc phụ nữ, không hiểu sao? Cái xe này, là loại đàn ông yêu nhất, mà em, lại xinh đẹp như vậy.”



Lúc anh nói “xinh đẹp”, ám chỉ quét mắt sang dáng người cô.



Máu dịch cả người Diệp Linh “oanh”



một tiếng nổ tung: “Anh, anh, anh muốn làm cái gì? Tôi, tôi, tôi…”



Cô cứ “anh anh tôi tôi” nửa ngày cũng không biết nên nói cái gì.



“Ăn phần của em đi! Chỉ đùa với em một chút thôi” Cố Dạ Cẩn vui vẻ, nhướng mày kiếm cười nói.



Diệp Linh thở dài một hơi: “Tiên sinh, về sau đừng tùy tiện đùa như vậy, vì tôi rất lo lắng có một ngày anh sẽ đùa đến vào đốn cảnh sát luôn đó!”



Nói xong Diệp Linh quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, không để ý tới anh.
Chương 2044:

Nửa giờ sau, xe dừng ngoài cổng đoàn phim, Cố Dạ Cần xuống xe, ga lăng kéo ra cửa sau xe.

Diệp Linh đi ra, cô ở trong túi lấy ra hai tờ tiền đưa cho Cố Dạ Cần: “Này, một tờ là tiên xe,còn một tờ là cảm ơn bữa sáng của anh đó.”

*…” Cố Dạ Gần tròng mắt nhìn lướt qua hai tờ tiền của cô: “Em xem anh thành tài xế rồi?”

Diệp Linh nhìn anh: “Chứ không thì sao?”

“Em thấy qua tài xế nào lái Maybach chưa?”

“Kẻ có tiền lái Maybach tới trải nghiệm cuộc sống, tôi cũng không phải chưa thấy qua.” Nói rồi Diệp Linh cuốn hai tờ bác Mao lại nhét vào trong túi áo khoác ngoài của Cố Dạ Cần, còn lắm bẩm: “Bây giờ kẻ có tiền thực sự quá rảnh rồi.”

Lúc này Hoa tỷ đã chạy đi ra, kích động hoa chân múa tay vui sướng: “Linh Linh! Linh Linh, em là mối lái của em Hoa tỷ đây, em có nhớ chị không?”

Diệp Linh gật đầu: “Hoa tỷ, em đương nhiên nhớ chị rồi, chúng ta vào đoàn phim thôi! Em nhớ được ta còn phải quay Kiếp Phù Du} .”

“Được được, chúng ta bây giờ liền đi vào.” Hoa tỷ mang Diệp Linh vào đoàn phim.

Trong đoàn phim.

Cố Dạ Cần cũng đi theo, anh hiện tại 24 giờ đồng hồ không thể rời Diệp Linh nửa bước.

Diệp Linh ở bên trong cùng đạo diễn Vương thử diễn thử, anh ngồi trên ghế salon ở phía ngoài đợi.

Anh cảm thấy buồn ngủ, nhắm mắt rồi ngủ mắt.

Lúc này có người đi tới: “Phạm tiêu thư, sao cô lại tới đây?”

Phạm Trình Trình nhanh chóng làm một dấu “suyt”, để người khác im lặng.

Phạm Trình Trình tới.

Phạm Trình Trình nhìn Cố Dạ Cần ngủ Say, sau đó cầm cái chăn qua, nhẹ nhàng đắp lên trên người anh.

Phạm Trình Trình khom người, đến gần Có Dạ Cần.

Cô ta biết anh, Cố Dạ Cần, thủ phủ Hải Thành.

Dáng dắp anh thật anh tuấn, giống hệt ánh mắt đầu tiên cô ta ở ngoài cửa Phạm gia thây anh, tuy là ngũ quan anh so với hai tháng trước gầy đi rất nhiều, nhưng chính vì vậy góc cạnh ngũ quan càng thêm sắc bén thâm thúy, mày kiếm kéo sâu vào bên mai, sống mũi như đỉnh núi, khiến người ta không dời mắt ni.

Đoán chừng anh rất mệt, trong khoảng thời gian này nhất định rất mệt! Dưới mắt có quằng thâm nhàn nhạt, anh lúc ngủ cũng không ngáy to giống người đàn ông khác mà hít thở nhẹ nhàng, na hai hàng lông mi như bàn chải an tĩnh đóng lại, nhã nhặn thâm sâu.

Hôm nay anh mặc áo khoác ngoài màu xanh đậm mỏng, phía dưới quần tây dài đen, lúc ngủ đôi chân dài vắt chéo vào nhau, từ mặt bên của chiếc quần tây cắt như dao vẽ ra một độ cung bén nhọn xinh đẹp, trên chân là đôi giày da màu đen thủ công, xỏ tất đen.

Đây là một người đàn ông theo đuổi cuộc sống có phẩm vị cao, anh giống như là một khối ngọc thô thượng đẳng chưa mài dũa, trong tuấn tú ôn nhuận lộ ra vẻ rực rỡ khiến phụ nữ si mê.

Phạm Trình Trình cảm thấy tim đập rộn lên, cô ta nhẹ nhàng đắp chăn lên trên vai anh.

Cô ta muốn rụt tay về, nhưng người đàn ông đã tỉnh: “Vợ ơi…” Anh vươn tay nắm cổ tay cô ta.

Phạm Trình Trình cứng đờ: “Cố… Cố tổng…”
Chương 2045:



Cố Dạ Cần mở mắt ra, anh tưởng Diệp Linh, nên trong tròng mặt đen đây tràn nhu tình, đợi thấy rõ là cô ta, Cố Dạ Cần nhanh chóng hát tay cô ra, mềm mại và nhiệt độ trong tròng mắt cũng theo đó cùng nhau biến mắt, môi mỏng phát động, anh đạm mạc nói: “Sorry, tôi tưởng vợ tôi.”



Phạm Trình Trình đứng thẳng thân, lui về phía sau vài bước: “Không, không sao, Cố tổng, tôi nghe nói chị Linh Linh đi chụp diễn rồi, nên tôi qua đây để xem chị Linh Linh.”



Phạm Trình Trình đã đỏ mặt.



Cổ tay bị anh nắm qua còn có nhiệt độ trên người anh, sạch sẽ ấm áp.



Cố Dạ Cần đứng lên, tay phải đút trong túi quần: “Linh Linh vẫn còn ở bên trong?”



“Đúng vậy, chị Linh Linh hình như quên thoại rồi, vừa rồi đạo diễn Vương hô cut rất nhiều lần.”



Nói xong ánh mắt Phạm Trình Trình liền rơi vào tay trái của Cố Dạ Cần, ngón áp út tay trái Cố Dạ Cần đeo một chiếc nhẫn cưới.



Là kiểu kinh điển, bên trong nạm một viên kim cương nhỏ sáng chói, trong khiêm tốn lộ ra xa hoa.



Phạm Trình Trình biết Cố Dạ Cần và Diệp Linh đã kết hôn rồi, bên tai cô ta bắt đầu vang vọng tiếng “vợ” kia, thật khó tưởng tượng người đàn ông như anh mà cưng chiều vợ sẽ như thế nào?



Vợ anh chăc hạnh phúc lãm.



Không nghĩ tới thủ phủ Hải Thành Cố Dạ Cẩn hiện tại thành đã là người chồng ba tốt rồi.



Lúc này Diệp Linh đi ra, cô nhìn thấy Phạm Trình Trình: “Trình Trình, sao em lại ở chỗ này?”



“Chị Linh Linh, em tới nhìn chị đó.”



Phạm Trình Trình cười ngọt ngào nói.



Cố Dạ Cần nhanh chóng nhíu mày, có chút không vui.



Cố Dạ Cần không biết đây là cái quỷ gì, hiện tại trí nhớ Diệp Linh lúc tốt lúc kém, cô nhớ Hoa tỷ, còn nhớ rõ Phạm Trình Trình, nên tính là đang chuyền tốt, thế nhưng, cô không ngừng quên đi anh.



Dù cho một giây trước đã gặp qua, một giây kế tiếp cô đã quên.



Lúc này ánh mắt Diệp Linh rơi trên người Cố Dạ Cần, bởi vì Cố Dạ Cần đứng chung một chỗ với Phạm Trình Trình, nên Diệp Linh hỏi một cách tự nhiê: “Trình Trình, vị kia là… bạn trai của em?”



Phạm Trình Trình đỏ mặt lên, cô ta đi tới bên người Cố Dạ Cần nhỏ giọng nói: “Cô tông, không băng… cứ nói anh là bạn trai của em, như vậy anh cũng có cơ hội tiếp xúc được chị Linh Linh đó.”



Cố Dạ Cần nhìn Diệp Linh, cũng không cho Phạm Trình Trình một con mắt.



Phạm Trình Trình cho là anh đồng ý, cô ta giơ tay lên móc lên cánh tay Cố Dạ Cần.



Thế nhưng, không móc đến, Cố Dạ Cần dù không hề động, thế nhưng anh thấp mắt, nhìn thoáng qua ống tay áo của mình, sau đó ngắng đầu, ánh mắt rơi trên mặt Phạm Trình Trình, đại khái là – cô thử đụng tôi xem.



Phạm Trình Trình trực tiếp cứng đờ: “Cố tổng, em…”



“Đây chính là giáo dưỡng của Phạm gia các người, tùy tiện một cái đã tiếp xúc chân tay với đàn ông đã có vợ?” Cố Dạ Cần lạnh nhạt bạc tình hỏi.



Phạm Trình Trình “xoát” một cái trắng phau.



Diệp Linh nghi hoặc nhìn một màn này, vừa rồi cô thực sự tưởng Cố Dạ Cần là bạn trai của Phạm Trình Trình, nhưng là bây giờ người đàn ông này nói anh đã có vợ?



Vậy anh thật đúng là một người đàn ông tốt.

Chương 2046:

Lúc này Diệp Linh thấy được nhẫn cưới trên ngón áp út tay trái của anh, anh vân mang nhân.

Cái nhẫn này… hình như rất quen thuộc.

Diệp Linh đột nhiên cảm thấy thân thể khó chịu, loại quen thuộc này làm cô bài xích, làm cô khổ sở.

“Em sao vậy?” Nhận ra Diệp Linh khác thường đầu tiên, Cố Dạ Cần liền nhắc chân dài đi tới khẩn trương hỏi.

“Tôi không sao…”

Diệp Linh vẫn chưa nói hết, bàn tay to của Cố Dạ Cần liền vươn đến sờ trên trán cô: “Có phải cơ thể khó chịu hay không?”

Hàng mi như lông vũ của Diệp Linh run lên, lui vê phía sau hai bước, tách ra bàn tay của anh, cô chau mày nói: “Anh không phải nói anh đã có vợ sao, vậy xin anh tự trọng!”

Vừa rồi anh cự tuyệt Phạm Trình Trình, cô còn tưởng rằng anh là một người đàn ông tốt.

Ai ngờ anh trực tiếp chạy tới sờ trán cô, như thể hai người rất thân thuộc, Diệp Linh đã cảm thấy, anh không phải người đàn ông tốt.

Cố Dạ Cần nhìn cô không vui, câu môi nói: “Anh đã có vợ, vợ anh chính là…

em đól”

Cái gì?

Diệp Linh lập tức ngây ngắn cả người: Cô là vợ anh?

Nằm mơ đi!

Cô là đại minh tỉnh Diệp Linh, anh muốn làm chồng của Diệp Linh? Anh điên rồi all Đúng là bệnh không nhẹ.

Cố Dạ Cần nhìn dáng vẻ cô ngây ngốc, nửa tháng này cô đang chuyển biến tốt đẹp, khuôn mặt đã từng nhỏ đến đáng thương được anh nuôi ra chút phấn nhuận, ánh mắt của cô là xinh đẹp nhất, trắng đen phân rõ thanh thuần như vậy.

Hiện tại anh nói câu đầu tiên đã hù dọa cô rôi.

Anh không muốn đợi.

Cô quên anh cũng được, anh sẽ để cô một lần nữa quen biết anh.

Cô quên một lần, anh dạy một lần.

Quên một lần, anh sẽ dạy một lần.

Một ngày nào đó cô sẽ nhớ lại anh!

Diệp Linh không biết anh đang suy nghĩ gì, cô chỉ cảm thấy mặt mình hơi nóng, cô ho khan một cái, xấu hỗ cười nói: “Tiên sinh, anh thật biết nói đùa, tôi tên Diệp Linh, tôi không phải vợ anh mà…”

Cô còn không chưa nói xong, Cố Dạ Cần đột nhiên đi tới hướng cô, anh…anh muốn làm gì?

Diệp Linh liền lui về phía sau, rất nhanh đã đụng tới bên tường, lúc này Cố Dạ Cần “bốp” một tiếng chống bàn tay trên vách tường bên người cô, bá đạo giam giữ cô trong lòng mình, giọng nói thấp thuần vang lên trên đỉnh đầu, mang theo ý cười: “Em quên em là vợ anh?

Tốt lắm, bây giờ anh sẽ giúp em nhớ lại một chút…”

Có ý gì?

Cố Dạ Cẩn đè người xuống: “Anh có thể nói hết tất cả lần đầu tiên giữa chúng ta cho em, tỷ như lần đầu tiên chúng ta năm tay, lân đâu tiên ôm nhau, lần đầu tiên hôn môi, lần đầu tiên ngủ cùng nhau, còn có lần đầu tiên…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK