“Nhưng hài trưởng Dương, Lâm Mặc thằng đó…” Cát tổng còn muốn kì kèo.
Hiệu trưởng. Dương khoát tay áo: “Lâm Mặc vào Nhật Trung, lả đi trình tự bình thường, nều như các người có ai hoài nghì, có thể cho cục giáo dục xuông điêu tra, chuyện yêu sớm dừng ở đây, ngày mai đề Lâm Mặc và Triệu Hàm Hàm đi học lại bình thường.”
Lần này thái độ hiệu trưởng Dương vÔ cùng cứng rắn, mọi người đã hiệu, hiệu trưởng Dương cũng đang che chở Lâm Mặc.
Về phần tại sao che chở thiếu niên tồi tệ như Lâm Mặc kia, không ai biết.
Còn có, Lâm Mặc làm sao vào được Nhất Trung, cũng không có đáp án.
Mọi người giải tán.
Tất cả mọi người đều đã đi, hiệu trưởng Dương đi tới bên người Lục Họa: “Lục Họa, trò và Lâm Mặc là bạn bè à?”
Ai là bạn với cậu ta chứ?
Lục Họa nhanh chóng phủ nhận, cô không muốn nhắc đến Lâm Mặc nữa: “Không phải ạ, em và cậu ấy không quen, em chỉ là trần thuật sự thực, hiệu trưởng Dương, em về học đây.”
Lục Họa trực tiếp đi.
Hiệu trưởng Dương đứng tại chỗ, ông cảm thây thú vị, một là Lục tiểu công chúa con cưng của trời, một là thiêu niên thiên tài có vận đề, thật là thú vị.
Hiệu trưởng Dương vào phòng làm việc, bâm một sô điện thoại.
Bên kia không nhanh không chậm ni thông, một giọng nói đạm mạc từ tính truyền đến: “Alo.”
“Alo, A Mặc à, là thầy, lão Dương đây.” Hiệu trưởng Dương xởi lởi vội làm thân.
Bên kia là Lâm Mặc.
Giọng Lâm Mặc không có chút phập phông nào: “Có việc? Không có thì em cúp đây.”
Tiểu tử thối, một chút kiên nhẫn cũng không cóI Hiệu trưởng Dương cũng chỉ dám nói trong lòng, ông tuyệt không dám mắng ra tiếng ngay trước mặt Lâm Mặc, vị thiếu niên thiên tài này là bảo bối mà ông cầu mong, ông phải cung phụng cậu.
“Ha ha A Mặc à, chuyện em và Triệu Hàm Hàm đã giải quyết tốt đẹp rôi, ngày mai em đên trường đi!”
“Em gần đây bận việc, không đi học đâu ạ.”
”… Vậy lúc nào em mới đi học lại?”
“Xem tình hình, e là sau này cũng sẽ không lên trường nữa.”
A Mặc, em không thể không đến, em biết chuyện của em và Triệu Hàm Hàm giải quyết thế nào không, là Lục Họa! Lục Họa đứng dậy, cô bé nói đêm hôm đó cô bé đã ở trên ban công, cô bé có chứng cứ thuyết phục em và Triệu Hàm Hàm không hẹn hò, lúc này mới ngăn chặn được đám người lắm mồm đó.” Hiệu trưởng Dương nhanh chóng kéo Lục Họa ra, thăm dò phản ứng của Lâm Mặc.
Quả nhiên, bên kia im lặng.
Dương hiệu trưởng thầm vui vẻ, ông đã hiểu, đã hiểu toàn bộ, ông đã tóm lầy được điểm yếu của thiếu niên thiên tài này.
“A Mặc, Lục Họa người ta đôi với em thật sự có tình có nghĩa, ra sức bảo vệ em ở lại Nhất Trung, lẽ nào em thực sự không tính đên trường? Vậy sau này em sẽ không gặp được Lục Họa nữa đâu.”
Bên kia Lâm Mặc lại im lặng vài giây, sau đó cúp điện thoại.
Lục Họa cảm thấy cơ thể khó chịu, đầu đau như búa bô.