Hôm nay Cố Dạ Cần mang theo Diệp Linh đi shopping, sinh mệnh nhỏ chẳng mắy chốc sẽ ra đời, có rất nhiều đồ đạc cần mua, cái gì cũng phải mua, nhất là quần áo sơ sinh khiến người ta yêu thích không buông tay.
Trong siêu thị, Diệp Linh lựa hai cặp bít tất trắng xinh nho nhỏ, cô hỏi Cố Dạ Cần bên cạnh: “A Sinh, cái bít tất này đẹp không?”
Cố Dạ Cần thấy cô chọn đều là đồ dùng cho bé gái, nên câu môi nói: “Em đoán chắc trong bụng em là con gái à?”
Đương nhiên là con gái, là Quán Quán nói cho cô biết.
“Làm sao, anh thích con trai?” Diệp Linh bất mãn nhìn anh một cái, ý kia là – đồ trọng nam khinh nữ.
Cố Dạ Cần muốn lên tiếng, nhưng Diệp Linh đã hừ một tiếng: “Đừng giải thích, giải thích chính là che giấu.”
Nói rồi cô xoay người, không để ý tới anh.
Cô tức giận làm gương mặt tuấn mỹ của Cố Dạ Cẩn dâng lên ý cười, kỳ thực con trai con gái đều tốt, đương nhiên trong nội tâm anh càng thiên vị con gái nhiều hơn một chút.
Con gái giông mẹ, nhât định sẽ xinh đẹp giống cô.
Bây giờ Diệp Linh đã mang thai đến tuần 39, bởi vì cô sinh hoạt hàng ngày đều là Cố Dạ Cẩn một tay chăm sóc, nên khuôn mặt dịu dàng đáng yêu của cô đã được nuôi đến hồng phơn phớt, là màu hồng khỏe mạnh, song tay chân cô vẫn mảnh khảnh như cũ, chỉ là cái bụng rất lớn, đã nhô ra.
Trái tim Cố Dạ Cần được lắp đầy.
Diệp Linh cảm thấy đàn ông hình như đa số đều thích con trai, kỳ thực này cũng có thể hiểu, song Cố Dạ Cần thích con trai, cô có chút không vui.
Cô cảm giác bản thật thực sự càng ngày càng kỳ quái, Cố Dạ Cần cũng không phải bố con cô, cô đang tức giận cái gì?
Diệp Linh cũng cạn lời với bản thân mình.
Cô điều chỉnh tâm tình sau đó xoay người, chỉ thấy Cố Dạ Cần thân cao chân dài đứng lặng ở đó, tựa như cây ngọc thụ vững chãi, hấp dẫn vô số ánh mắt, hiện tại anh cầm trong tay một đôi bít tất màu hồng, phía trên còn có một vòng hoa nhỏ màu trắng, bít tất trẻ sơ sinh nằm trong lòng bàn tay của anh càng thêm tí hon.
Anh rủ mí mắt tuần mỹ nhìn đôi bít tất nhỏ, bên môi mỏng nhuộm ý cười thương yêu.
Hàng mi dài của Diệp Linh run lên, cô đã biết, anh sao có thể không thích con gái chứ, tình yêu của anh đối với con gái là từ trong xương bộc lộ ra ngoài.
Xem ra cô đã hiểu lầm anh.
Diệp Linh câu đôi môi đỏ mọng, dào dạt nụ cười hạnh phúc.
Hai người về tới tứ hợp viện, Cố Dạ Cần làm cơm tối, khẩu vị Diệp Linh rất tốt ăn hai chén cơm nhỏ, sau đó trở về phòng chuẩn bị ngủ.
Diệp Linh cầm điện thoại, đang gọi với Hạ Tịch Quán, Hạ Tịch Quán cười nói: “Linh Linh, tớ đã đên sân bay rôi, đêm nay liền bay qua, cậu sắp sinh, tớ sợ cậu sinh non, nên phải đến canh bên cạnh cậu trước mới an tâm.”
Diệp Linh không cho là đúng: “Quán Quán, không sao đâu, cậu không cần phải đến quá sớm, tớ sẽ không sinh non, tớ khỏe cả ý mà.”
Nhưng lời này mới vừa nói xong, Diệp Linh đột nhiên cảm thấy bụng truyền đến từng đợt đau nhức, đau quá.
“Linh Linh, cậu làm sao vậy?”