“Có muốn tôi đẩy cô không?”
. Không phải anh đang làm việc sạo?” Cô nhớ anh nói có chuyện gấp cân trở về đây, sao giờ lại có thời gian đầy xích đu cho cô.
Thượng Quan Mặc rũ mí mắt tuần mỹ nhìn cô Š thật sâu: “Vậy em hy vọng tôi đi làm việc sao?”
Anh đây là ý gì?
Lục Họa đột nhiên không hiểu.
Lúc này. Thượng Quan Mặc chỉ chỉ khóe môi cô: “Lau chỗ đó đi.”
“Cái gì?”
Thượng Quan Mặc vươn tay chạm vào khóe môi cô.
Cô mới vừa ăn sữa chua, khóe môi dính sữa, giông như đứa bé, ngón cái của anh có vết chai mỏng giúp cô nhẹ . nhàng lau đi vết sữa bên khóe môi.
Lục Họa bởi vì đột nhiên tiếp xúc thân mật mà cứng đò, đôi mắt cô ươn ướt nhìn anh, trong suốt nhự nai con chạy loạn, vô cùng thanh thuần.
Ngón tay của Thượng Quan Mặc cũng không rời khỏi mặt cô, anh nhẹ nhàng xoa khuôn mặt nhỏ nhắn ây.
Bầu không khí giữa hai người trong nháy mắt trở nên ám muội.
Lúc này thím Chu vội vã chạy tới: “Công chúa, sao con lại chạy đến đây một mình, hại thím tìm con khắp nơi.
Có người.
Lục Họa nhanh chóng nghiêng mặt, Thượng Quan Mặc cũng rút tay vê, mày kiểm hơi nhíu lại.
Lục Họa đỏ bừng mặt đứng dậy: “thím Chu, con chỉ ra ngoài hít không khí, không có làm cái gì cả.”
Còn nói chưa làm gì, vừa rồi bà ở phía xa đã thấy được, vị Thượng Quan Thiếu tú này đang SỜ mặt Công chúa nhà bà.
“Công chúa, chúng ta nên trở về rồi!
Con bây giò đang mang thai, không thể chạy loạn, từ giờ trở đi con đừng rời đi phạm vỉ mắt thím, Thượng Quan Thiêu chủ, chúng ta đi vào trước.” Thím Chu dẫn Lục Họa đi vào.
Thượng Quan Mặc đứng tại chỗ nhấp môi mỏng, anh phát hiện thím Chu này chẳng những chướng mắt, còn rât nhiêu chuyện.
Thím Chu một tắc không rời Lục Họa, bà luôn cảm giác hôm nay sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Lúc này người làm nữ đã đi tới, nhỏ giọng nói với Lục Họa: “Lục tiểu thư, chủ nhân nhà tôi mời cô đi một chuyền, trước đây cô còn có chút vật cũ đề ở chỗ này, chủ nhân không biết nên xử lý như thế nào, cô đi tới nhìn một chút đi!”
Lục Họa đứng dậy: “Được.”
Thím Chu lúc này muốn ngăn cản, thế nhưng bà còn chưa mở lời đã cảm giác hai chân như nhữn ra, đầu choáng váng.
Bà bị gì thế này?
Lúc này Lục Họa đã theo người làm nữ lên lâu vào phòng ngủ chính, hai mắt thím Chu tôi sầm, trực tiếp ngất xỉu trên ghế sa lon.
Bà đã say giấc rồi.