“Lục tiên sinh.” Hạ Tịch Quán cắt đứt anh: “Anh phải tuân thủ ước định chứ, đã nói rõ sau tuần trăng mật này, đến khi mặt trời mọc, chúng ta liền chia tay.!
Ngón tay Lục Hàn Đình siết chặt, mí mắt anh tuần an tĩnh rủ xuống, rất lâu sau đó anh nói: “Em ngủ trước chút đi! Anh ôm em, mặt trời mọc anh gọi em.!
“Dạ.!
Hạ Tịch Quán dán mặt nhỏ vào lồng ngực ấm áp của anh, bên tai nghe nhịp tim đập của anh, thình thịch thình thịch, mỗi một nhịp đập đều rất mạnh mẽ, khiến lòng cô yên bình ỷ lại”
Khoảnh khắc này thật sự rất hạnh phúc, Hạ Tịch Quán nhắm mắt lại: “Lục tiên sinh, anh biết hát không, hát cho em nghe một bài điI.!
“Em muốn nghe bài gì?!
“Anh hát gì em nghe đó.!
Lục Hàn Đình ôm cô, thực sự hát, là bài “Little Star(*)!
tiếng Anh, cũng chính là khúc hát ru”
Twinkle, twinkle, Iittle star How | wonder what you are Úp above the world so high Like a diamond in the sky Twinkle, twinkle little star How | wonder what you are When the blazing sun is gone When he nothing shines upon Then you show your little light Twinkle, twinkle, all the night Twinkle, twinkle, little star How | wonder what you are”
(*) Lời dịch bài hát Twinkle, Twinkle, Little star của ca Sĩ Jewel Hối vì sao nhỏ lấp lánh lắp lánh ơiccc Làm sao tôi biết được bạn là gì?
Tít ở trên cao của thế giới này, Bạn giống như một viên kim cương giữa bầu trời”
Hỡi vì sao nhỏ lấp lánh lắp lánh ơiccc Làm sao tôi biết được bạn là gì?
Khi vàng dương sáng chói đã vụt tắt, Thì ánh dương sẽ không còn soi sáng nữa, Đó là lúc bạn vươn mình với ánh sáng nhỏ nhoi, Lấp lánh, lắp lánh suốt đêm dài”
Hỡi vì sao nhỏ lấp lánh lắp lánh ơiccc Làm sao tôi biết được bạn là gì?
Ngón tay mảnh khảnh của Hạ Tịch Quán níu lấy vạt áo anh, cả người mềm nhũn trong giọng hát trầm tháp từ tính ấy, bài hát này cô đã nghe qua rất nhiều phiên bản, nhưng bây giờ anh dùng giọng hát tiêu chuẩn lưu loát hát lên, trầm chậm êm ái, quả thực hay đến mức có thể khiến lỗ tai người ta mang thai”
Hạ Tịch Quán đang suy nghĩ, về sau anh sẽ làm cha, có lẽ anh sẽ có một cô co gái ngoan hiền, từ công ty về, anh cởi tây trang, tháo nút áo rồi ôm con gái mình vào trong ngực, hát lên một bài “Little Star” như thế”
Thật đáng tiếc, tương lai của anh, cô không thể tham dự nữa rồi”
Cô gái đã ngủ, Lục Hàn Đình ôm chặt cô vẫn chưa ngủ, anh cũng không buồn ngủ, một đêm cuối cùng, khiến lòng anh sinh ra vô số quyến luyến cùng không nỡ, còn có tham lam”
Cô gái trong lòng này, anh đã từng đẩy cô ra xa, nhưng đến giờ phút này anh lại không muốn buông tay”
Không biết qua bao lâu, trời dần dần tảng sáng, ánh bình minh từ đường chân trời loe lói từ từ tản ra”
“Quán Quán, dậy thôi em, trời mọc rồi.!
Trong giấc mộng Hạ Tịch Quán nghe được tiếng gọi khẽ dịu dàng của người đàn ông, cô mở mắt ra, mặt trời đã mọc rồi, trong giây lát đó, hàng triệu tia nắng xuyên qua ngọn cây, nhuộm cả thế giới ánh đỏ vàng”
Hùng vĩ mà tráng lệ không gì sánh được”
“Wow.!
Hai mắt Hạ Tịch Quán sáng rực, mặt trời mọc thật đẹp quá, có thể được người đàn ông mình yêu ru ngủ trong lòng, lại tỉnh lại trong vòng tay ấy, lại còn ngồi trên đỉnh núi chiêm ngưỡng khung cảnh bình minh đẹp đến thế, Hạ Tịch Quán cảm thấy đời này của cô, đã không còn gì hối tiếc”
“Lục tiên sinh, chúng ta về thôi.!
Tuần trăng mật đến hồi két”
Lục Hàn Đình đứng dậy, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Có muốn anh cõng em không?!
Hạ Tịch Quán đặt tay mình trong lòng bàn tay của anh, lắc đầu: “Không cần ạ, bây giờ còn sớm, anh nắm tay em, dẫn em về nhà đi.!
“t9 Hai người xuống núi, về tới nhà, Lục Hàn Đình buông tay nhỏ của cô ra, đột nhiên nói: “Em ở đây chờ anh, anh ra ngoài một chút.!
“Đi đâu thế?!
Lục Hàn Đình không trả lời cô, trực tiếp chạy xa”
Hạ Tịch Quán nhìn bóng người anh khuất xa, chợt “ting” một tiếng, có tin nhắn đến”
Là Lục Tư Tước gửi: “Hạ tiểu thư, thời hẹn của chúng ta đã đến.!
Đã đến thời hẹn”
Hạ Tịch Quán nhắn lại: “Tôi biết rồi, bác tới đón anh ấy đi!!
Để điện thoại xuống, Hạ Tịch Quán vào phòng, chậu hoa Mạn Đà La kia vẫn đặt trên ban công, cánh hoa đỏ tươi vẫn kiều diễm gần như yêu dã như cũ”
Hạ Tịch Quán lấy một ống tiêm, trong ống tiêm là độc hoa, cô đầy độc hoa vào trong cơ thể mình”
Chương 479: Lấy Độc Trị Độc, Lấy Máu Làm Thuốc
Hai lần thử độc của cô đều thất bại, cơ thể đã trúng độc hoa, bây giờ cô tiến hành lần thứ ba thử độc, hai loại độc tính trong nháy mắt lan đến toàn thân Số, khuôn mặt nhỏ bỗng chốc lui đi hết thảy đỏ ửng, trở nên tái nhọt, hai chân cô mềm nhữn, trực tiếp ngã xuống trên thảm”
Trán túa ra mò hôi lạnh đầm đìa, tầm nhìn cũng bắt đầu mơ hồ, ngón tay Hạ Tịch Quán run rẩy vươn đến, nhanh chóng mở ra quyển y điển mẹ lưu lại, lật đến trang cuối cùng”
Trang cuối cùng viết dòng chữ, lấy độc trị độc, lầy máu làm thuốc”
Đổi thành bình thường, nếu như cô tiến hành lần thứ ba thử độc, đừng nói cứu Lục tiên sinh, chính cô sẽ chết bắt đắc kỳ tử, nhưng một trang cuối của quyền y điển này đã để lại châm pháp thượng cổ vô cùng bí ẳn, đó chính là lấy kim phong bé tâm mạch của mình, rồi lại lầy một giọt máu đầu tim đi cứu người”
Loại cắm thuật lấy mạng đổi mạng này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, cô và Lục Tử Tiễn đều nghe thấy, nhưng không biết làm sao thực thi, không nghĩ tới quyền y điển mẹ lưu lại lại có y thuật nghịch thiên như Vậy”
Hạ Tịch Quán cầm lấy kim khâu đâm vào huyệt đạo của mình, tạm thời bảo vệ tâm mạch bản thân không ngừng”
Lúc này bên ngoài truyền đến giọng trầm thấp từ tính của Lục Hàn Đình, anh đang gọi cô: “Quán Quánccc Quán Quán!!
Hạ Tịch Quán nhanh chóng cắt kim khâu và y điển, cô nhìn gương, trong gương sắc mặt cô tái nhợt như giấy nến, cô lấy ra son môi, bôi một lớp thật mỏng, lại đánh chút má hồng, như vậy thì trông cô mới có chút khí huyết”
Hạ Tịch Quán đi ra ngoài, liếc mắt liền thấy được Lục Hàn Đình”
Lục Hàn Đình vừa trở về, không nhìn thấy cô, dáng người cao ngất của anh qua lại nơi hành lang, dáo dác nhìn quanh, anh đang tìm cô”
Không biết anh đi đâu, có lẽ lúc về chạy rất gấp, Hạ Tịch Quán thấy được trên chân anh, giày đã mất một chiếc, thế nhưng anh hồn nhiên không biết”
Quán Quánccc Quán Quánccc Anh một tiếng rồi một tiếng gọi tên cô”
Viền mắt trắng nõn của Hạ Tịch Quán đỏ lên, nếu như cô không còn nữa, anh sẽ giống như bây giờ đi khắp thế giới tìm cô! Nếu như tìm không được cô, anh sẽ hệt như phát điênccc Sẽ không”
Cô vĩnh viễn sẽ không bỏ anh lại, bởi vì người bị bỏ kia chính là người thống khổ nhát”
Lục tiên sinh của cô đã từng bị mẹ mình bỏ rơi một lần, cô làm sao cam lòng bỏ rơi anh lần nữa?
Cô chỉ có thể lựa chọn bản thân bị bỏ lại”
Hạ Tịch Quán nhìn anh, mềm yếu cong môi: “Lục tiên sinh, anh đang gọi em sao, em ở đây.!
Nghe được thanh âm cô, thân hình cao lớn của Lục Hàn Đình cứng đờ, anh nhanh chóng xoay người, nhắc đôi chân dài mạnh mẽ bước qua đây, một tay kéo cô tới trong ngực mình, giọng anh khàn khàn phủ bên vành tai cô: “Quán Quán, em đi đâu, anh còn tưởng rằng em đã đi.!
Hạ Tịch Quán vươn tay bàn tay nhỏ vỗ vỗ lưng anh, giống như dỗ đứa bé: “Lục tiên sinh, em không đi, vừa rồi anh đi đâu thế?!
Lục Hàn Đình buông cô ra, đưa thứ vẫn luôn giấu trong áo tới trước mặt cô: “Quán Quán, em nhìn này.!
Hạ Tịch Quán cúi đầu, thì ra trong vạt áo anh vẫn đang giấu đồ, hiện tại anh dùng hai bàn tay to thận trọng nâng vật kia ra, đưa tới trước mắt của cô, trong mí mắt anh tuấn nhuộm ý thăm dò cùng lấy lòng: “Quán Quán, em xem, không phải em vẫn muốn có một ổ chim sao, trong ổ chim này có quả trứng, chúng ta cùng nhau ấp trứng nở ra chim nhỏ nhé.!
Trong tay anh là một ổ chim, thì ra vừa rồi anh ra ngoài là leo cây hái ổ chim cho cô”
Hạ Tịch Quán cảm thấy trong lòng như gió biển thét gào, rất đau rất đau, như là có người dày vò trái tim cô, loại đau nhức dầm dề máu tươi kia quả thực không ai có thể chịu được”
Chương 480: Quán Quán, Đừng Đi
Lục Hàn Đình anh là ai, một đời quyền quý lạnh lùng cường đại, lật tay thành mây, trở tay thành mưa, nhưng bây giờ anh leo cây lấy ổ chim cho cô, mắt một chiếc giày, bên trong vẻ thận trọng thăm dò cùng lấy lòng là tư thế anh đã cúi xuống thấp nhất, là hèn mọn nhất mà anh giữ lại”
Anh vứt đi một thân kiêu ngạo”
Hai tay nhỏ bé Hạ Tịch Quán xuôi bên người chậm rãi siết thành quyền, cô lần nữa nhắc nhở chính mình, tỉnh táo một chút, anh vẫn chờ cô tới cứu”
“Quán Quán, em làm sao vậy, em không thích cái này sao?!
Hạ Tịch Quán gật đầu: “Ừ, em không thích, không thích chút nào, em chỉ đùa với anh, sao anh cái gì cũng tưởng là thật!” Nói rồi Hạ Tịch Quán vung tay, trực tiếp hất rớt ỗ chim trên tay anh”
Ö chim nhanh chóng rơi xuống đất”
Lục Hàn Đình cứng đờ, môi mỏng mín thành đường thẳng trắng bệch, đường nét của khuôn mặt tuấn tú từ từ dính vào vài phần u ám mất mác”
Bầu không khí giữa hai người cũng đóng băng”
Hạ Tịch Quán cảm giác mình không thể đứng đây được nữa, cô sợ chính mình mềm lòng, đành xoay người rời đi”
Thế nhưng ngón tay rõ ràng khớp xương Lục Hàn Đình vươn đến, siết chặt cổ tay trắng mảnh khảnh của cô: “Đi đâu vậy Quán Quán?!
Hạ Tịch Quán không xoay người, cô nhịn xuống hơi nước trong hốc mắt, nỗ lực kìm lại giọt lệ: “Lục tiên sinh, chúng ta đã nói xong rồi, tất cả đã kết thúc, mặt dày dây dưa rất mắt mặt.!
Lục Hàn Đình dường như không nghe được lời cô: “Quán Quán, đừng đi, chúng ta cứ ở đây đi! Em thấy đó, mấy ngày nay anh không uống thuốc ngủ cũng có thể ngủ mà, anh đang chậm rãi trở nên tốt hơn, không phải sao? Nếu không chúng ta cùng đến Đé Đô đi! Em biết mà, anh không thích Đế Đô đó, nhưng nếu em ở đó, anh sẽ thử chậm rãi thích thành phố kia, anh có thể cho em hạnh phúc.!
Anh sẽ vì cô, từ từ thích thành phố kia”
Hạ Tịch Quán nhanh chóng ngước mắt lên, vì nước mắt đã không nhịn được muốn rơi xuống: “Vậy không giống nữa, không giống nữa…!
Lục Hàn Đình một tay kéo cô qua, hai bàn tay to dùng sức đè xuống bờ vai mềm của cô, trong đuôi mắt hẹp dài của anh đều là tia máu: “Không giống ở đâu chứ, em nói đi, không giống ở đâu chứ?!
Hạ Tịch Quán nỗ lực đẩy anh ra: “Bởi vì… em sẽ chán, sẽ mệt mỏi sẽ kiệt sức, em không có dũng khí sống hết đời với anh, nếu như chữa cho anh không xong được, em không muốn tiêu tốn tất thảy thời gian lên người anh, em không muốn thế giới của mình xoay quanh anh, em còn trẻ như vậy mài!
Cô thốt ra những lời tàn nhẫn, thanh âm vừa rơi xuống, hai người đều yên lặng, chỉ nghe được tiếng thở dốc của cả hai thay nhau vang lên”
Hốc mắt hẹp dài Lục Hàn Đình đỏ bừng, ngón tay mảnh khảnh của anh buộc chặt, nắm vai cô: “Cho nên, tuần trăng mật này là có ý gì, em tốt với anh chỉ là vì bản thân vui vẻ, em thật sự chỉ là muốn chơi đùa với anh, hiện tại ngủ chán rồi nên muốn đi?!
“Đúng thế đó!!
Hạ Tịch Quán dùng hết khí lực toàn thân đẩy anh ra”
Lục Hàn Đình chật vật lui về phía sau hết mấy bước, ánh mắt của anh âm trằm hung ác nhìn chằm chằm cØ”
Hạ Tịch Quán không dám dừng, xoay người rời đi”
Đi được hai bước, phía sau truyền đến giọng nói khàn khàn nguy hiểm: “Đứng lại!!
Hạ Tịch Quán cứng đờ, sau đó xoay người, đồng tử cô kịch liệt co rút, bởi vì trong tay Lục Hàn Đình có một khẩu súng, anh cầm súng chỉa về phía cô, họng súng màu đen nhắm ngay đầu cô”