Tô Tiểu Đường ngắng đầu nhìn anh, anh vẫn tuần lãng như cũ, song hàm dưới đã mọc lên một tâng râu, nhìn thâm trầm thành thục tràn đầy chuyện Xưa, còn có mùi vị nam tính chết người.
“Nếu như tôi chết, anh không cần áy náy, bởi vì… chuyện này không liên quan gì tới anh, thù giết bố, tôi nhất định phải báo.” Tô Tiểu Đường vuốt cái cổ đỏ của mình nói.
Tiêu Thành nhướng mày nhìn cô một cái, sau đó vươn tay, trực tiếp ôm ngang cô lên.
Thân thể đột nhiên không trọng lực, Tô Tiểu Đường sợ đến vươn tay ôm chặt cổ anh, đây cũng là phản ứng bản năng của con người, song rất nhanh cô liền nhận thấy được tư thế này vô cùng thân mật, hết sức không thích hợp: “Anh thả tôi xuống, tôi không cần anh ôm, tôi có thê tự đi.”
“Em chắc em có thể tự đi?” Tiêu Thành đụng vào cái vai phải đang chảy máu ròng ròng của cô một cái.
Tô Tiểu Đường liền đau đến hít vào, suýt chút nữa ngắt đi.
Song cô vô cùng không phục, cô ngắng đầu trừng mắt anh một cái, cắn răng mắng: “Đê tiện!”
Nói xong cả người cô liền yên tĩnh, khuôn mặt khó khăn lắm mới lớn chừng bàn tay mềm oặt thiếp đi trên lồng ngực to lớn của anh.
Tiêu Thành biết cô có bao nhiêu đau, bởi vì vật sắt vẫn còn cắm trong bả vai cô, thế nhưng cô cắn răng, không rên lây một tiêng.
Anh thấy không tệ, cô vừa hoang vừa hung vừa mềm, chính một con ngựa hoang, người đàn ông muốn chỉnh phục cô, trong nhà phải có một mảnh thảo nguyên.
Tiêu Tứ còn nằm trên đất, vừa rồi hắn tính lôi Tô Tiểu Đường chôn cùng hắn, còn thiếu một chút xíu như vậy, Tiêu Thành lại tới, cái này bảo hắn làm sao không tức?
Tiêu Tứ nhìn Tiêu Thành: “Mày…
mày…”
Hắn đến nói cũng không nói được một câu đầy đủ.
Trong tay Tiêu Thành ôm Tô Tiểu Đường, cô gái chỉ hơn 40kg anh tựa nhưữ đang ôm một cô búp bê, từ trên cao liếc xuống Tiêu Tứ, anh câu môi: “Tiêu Tứ, mày cái gì cũng biết, cái gì cũng tính toán được, sao lại không nghĩ thật kỹ một chút để mình sống sót tiếp?”
*…” Tiêu Tứ tức chết rồi, hắn thực sự bị tức chết rồi, tức đến tắc thở.
Tiêu Thành ôm Tô Tiểu Đường rời đi.
Lục Hàn Đình và Cố Dạ Cần chạy đến, bằng nhanh nhất tốc độ giải quyết hết đám thủ hạ kia của Tiêu Tứ.
Trong nhà gỗ, Hạ Tịch Quán nhìn vật sắc xuyên qua bả vai Tô Tiểu Đường liền nhanh chóng chau mày: “Tôi phải lập tức lấy vật sắt bên ra, ở đây có thuốc tê không, hay loại thảo dược gây tê gì cũng được.”
Diệp Linh thấy được vết thương của Tô Tiểu Đường sợ đến hai chân như nhũn ra, cuộc sống của cô vẫn rất sang chảnh, sợ nhất là đau, cô nhìn mà thấy đau thay Tô Tiêu Đường “Quán… Quán Quán, ở đây điều kiện đơn sơ, vừa rồi nơi này cái thôn chữa bệnh kia đều sợ đến chạy mắt, căn bản cũng không có đồ gây tê.”
Hạ Tịch Quán nhìn Tô Tiểu Đường, quyết định thật nhanh nói: “Tiểu Đường, tôi phải lập tức giải phẫu, thế nhưng ở đây không có thuốc tê, sẽ rất đau, em có thể nhịn được không?”
Diệp Linh hít vào một tiếng: “Không gây tê mà phẫu thuật, cái này… có thể mắt mạng đó…”
Tô Tiểu Đường lên tiếng, nói ba chữ: “Làm đi ạ.”
Hạ Tịch Quán nhìn sang Tiêu Thành ở một bên: “Thành gia, anh qua đây, em cân anh hồ trợ.”
Tiêu Thành đi tới: “Nói đi, muốn anh làm như thế nào.”
“Thành gia, anh giúp em khống chế Tiểu Đường, người bị đau nhất định sẽ giãy giụa.”
“Được.” Tiêu Thành gật đầu.
Chương 2084:
Hạ Tịch Quán lấy ra ngân châm của mình, bắt đầu giải phẫu.
Diệp Linh ở một bên đều trợn tròn mắt, cuộc phẫu thuật này… cứ thế bắt đầu rồi sao?
“Chờ một chút, Tiểu Đường, cái gối này cho em, lát nữa có đau thời thì cắn gối, ngàn vạn lần đừng cắn lưỡi mình.” Diệp Linh đưa một cái gôi cho Tô Tiêu Đường.
Tô Tiểu Đường vươn tay nhận.
Lúc này Diệp Linh nhanh chóng thấp thắt lưng, che ở bên tai Tiêu Thành nhỏ giọng nói: “Anh, lát nữa Tiểu Đường đau không nhịn được thì anh hôn em ấy một cái nhé.”
Cái gì?
Tiêu Thành liếc mắt nhìn Diệp Linh.
Diệp Linh dí dỏöm nháy mắt, ý kia là – Anh, em đang dạy anh kỹ xảo thả thính với em gái, mau học đi, không cần cảm ơn.
Tiêu Thành: “…”
Hạ Tịch Quán hơ nóng dao phâu thuật, cô phân phó: “Thành gia, giúp em cởi áo khoác cho Tiểu Đường.”
Cởi quần áo…
Tiêu Thành nhướng mày kiếm, ánh mắt từ khuôn mặt nhỏ của Tô Tiểu Đường rơi xuống váy cô bé.
Trên gương mặt tái nhợt của Tô Tiểu Đường ửng ra hai vệt hồng, cúc áo khoác sớm đã bị cô cài nút, nên không ai biết cô bên trong mặc yếm, nếu như Tiêu Thành cởi thì…
“Để tôi làm.”
Tô Tiểu Đường vừa dứt lời, Tiêu Thành đã giơ tay lên đặt trên váy cô: “Tô Tiêu Đường, em xấu hổ cái gì, bên trong không phải còn có quần áo sao, lẽ nào bên trong… không mặc gì?”
Anh nói cái gì?
Không mặc gì thật…
Lòng Tô Tiểu Đường muốn cắn anh cũng đều có.
Lúc này xoạt một tiếng, Tiêu Thành là không có kiên nhẫn làm loại chuyện cởi từng cúc áo cho một người phụ nữ, cho nên anh rào rào trực tiếp xé ra.
Tô Tiểu Đường liền cảm thấy da thịt mát lạnh, cái yếm đỏ thẫm uyên ương hý thủy bên trong liền nhảy vào đáy mắt Tiêu Thành.
Tiêu Thành khựng lại, hoàn toàn không ngờ tới cô sẽ mặc cái này.
Tô Tiểu Đường tuổi còn quá nhỏ, chưa từng mặc qua yếm, Tiêu Thành sửng sốt một chút, da thịt cô gái thực sự như trứng gà mới vừa lột vỏ, dây yếm đo đỏ thắt trên cỗ cô, trên họa tiết uyên ương hí thủy là bộ ngực xinh đẹp nhấp nhô của cô gái, khiến người ta muốn không nhìn cũng khó khăn.
“Nhìn cái gì!” Tô Tiểu Đường che lại, trợn mắt lên giận dữ nhìn anh: “Nhìn nữa tôi móc mắt anh!”
Tiêu Thành cũng ý thức được dường như mình nhìn nhiều rồi, hết sức không thích hợp, anh tằng hẳng một cái: “Em mặc như vậy làm cái gì?”
Cô không có quần áo để mặc đó, cái yêm này là đi mượn.
“Đương nhiên là đi… câu dẫn đàn ông!”
Tô Tiểu Đường tức giận rống lên.
CHương 2085:
“Vậy tôi không phải đàn ông sao, sao tôi không thể nhìn?”
“Tôi là đi… câu dẫn Tiêu Tứ, không phải câu dẫn anhl”
“,.” Tiêu Thành không lời nào để nói, xem ra Tiêu Tứ trước khi chết còn có phúc ghê nhỉ.
Anh từ trên cao liếc mắt đến chỗ cô che kín: “Đừng che, đều là bạn cũ, cũng không phải chưa từng sờ qua.”
Tô Tiểu Đường: “…”
Một lân kia ở trong bệnh viện, Tiêu Tứ ở ngoài cửa rình coi, anh đã từng đè cô xuống giường hôn, còn thò tay vào trong quần áo cô sờ loạn.
Tên khốn kiếp này!
“Đó là trước kia, bây giờ xúc cảm chắc chắn không giống nhau!”
“Em là nói mình lại to hơn một chút sao, sao tôi thấy vẫn là sân bay đấy thôi.”
Sân bay?!
“Khụ khụ.” Tại lúc bầu không khí càng ngày càng không đúng, Hạ Tịch Quán không thể không tằng hắng một cái nhắc nhở đôi oan gia này, bởi vì cô dao trong tay đã hơ nóng đến phỏng tay, sắp không câm được nữa rôi: “Tiêu Đường, Thành gia, chúng ta bắt đầu thôi.”
Tô Tiểu Đường hung hăng trợn mắt nhìn Tiêu Thành: “Bác sĩ Hạ, bắt đầu đi.”
Hạ Tịch Quán đi tới trước mặt Tô Tiểu Đường, cầm chuôi vật sắt, bắt đầu dùng sức rút ra bên ngoài.
Trán Tô Tiểu Đường toát ra mồ hôi lớn chừng hạt đậu, Tiêu Thành đưa gối tới bên môi cô, cô nhanh chóng cắn.
Đau quá.
Quá đau rồi.
Tô Tiểu Đường gắt gao căn một góc gôi, rât nhanh thì đã căn nát gôi, cô căn răng vào môi dưới của mình.
Lúc này Tô Tiểu Đường chỉ hy vọng mình có thể ngất đi, như vậy sẽ không đau nữa.
Tiêu Thành thấy cô cắn môi dưới, cánh môi mềm mại lúc này bị cắn ra vết máu, anh chau mày kiếm, vươn bàn tay nắm khuôn mặt nhỏ của cô, ép cô mở miệng: “Há miệng.”
Cô không thể cắn chính mình, như vậy rất dễ dàng mất khống chế, rất nguy hiểm.
Tô Tiểu Đường bị ép há miệng ra, người cô bắt đầu vặn vẹo, muốn tránh thoát cầm cố của Tiêu Thành.
“Không thể động đậy!” Hạ Tịch Quán nhanh chóng nhắc nhở: “Tôi rút đến vị trí then chốt rồi, sẽ rong máu đó.”
Tiêu Thành nhìn thoáng qua, chỗ bả vai Tô Tiểu Đường đã có máu nóng phun ra.
“Ở yên!” Tiêu Thành mím môi trầm giọng nói một câu, sau đó đè xuống người cô, không cho cô lộn xộn.
Tô Tiểu Đường đau đến váng đầu hoa mắt, ý thức cả người đều tiêu tán, hàng mi dài rung động, cô muốn nhắm mắt lại.
“Không được, huyết áp Tiểu Đường không ngừng đi xuống, tim đập cũng bắt đầu yếu, cô bé sắp ngắt xỉu rồi, Thành gia, mau nghĩ cách đê Tiêu Đường tỉnh táo!” Hạ Tịch Quán khẩn cấp nói.
Tiêu Thành đã cảm giác được Tô Tiểu Đường không chịu nỗi, bởi vì da thịt cô thấm lạnh, một chút nhiệt độ cũng không có.
Tiêu Thành ép lên, hôn môi Tô Tiểu Đường.
Chương 2086:
Có xúc cảm hơi lạnh lại mềm đặt lên, Tô Tiểu Đường đột nhiên mở mắt ra, ngũ quan anh tuấn của Tiêu Thành nhanh chóng phóng đại trong tầm mắt cô.
Anh không nhắm mắt, cứ như vậy nhìn GÓI Anh… Rốt cuộc lại hôn cô!
Đâu Tô Tiêu Đường “oanh” một tiêng nỗ tung, như không còn suy nghĩ nữa.
“Giữ chắc, em rút đây.” Hạ Tịch Quán lên tiếng.
Bả vai nơi đó kéo tới đau đớn khoét tâm thấu xương, Tô Tiểu Đường đau rên một tiếng, hàm răng trực tiếp cắn đầu lưỡi mình.
Lúc này Tiêu Thành vươn tay giữ lại gáy cô, nụ hôn chuồn chuồn lướt nước cũng chuyển thành nụ hôn sâu, anh bá đạo cạy ra răng cô, móc vào cái lưỡi bị cô cắn kia…
Lần kia ở trong bệnh viện anh cũng hôn qua cô, song chỉ hai cánh môi dính vào nhau, anh cũng không có quá nhiều động tác, nhưng lúc này lại khác, con ngươi Tô Tiểu Đường đột nhiên co rút, khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn anh chằm chằm.
Anh đang… làm cái gì?
Dù sao chỉ là cô gái mới 19 tuổi, là trang giấy trắng với chuyện yêu đương, dù cho là lý thuyết hay là kinh nghiệm thực tiễn đều là số không, cô là lần đầu tiên biết thì ra đây mới gọi là… hôn.
Tiêu Thành mấy năm nay tiếp xúc qua không ít đàn bà, đủ loại, lùn cao mập ốm, thanh thuần diêm dúa đều có, thế nhưng, anh đều không chạm qua.
Hiện tại anh đã cảm thấy môi cô vừa mềm vừa trơn, rất giống hoa quả đông lạnh ăn khi còn bé, hơn nữa còn là vị sữa ngọt ngào.
Đôi mắt phân rõ trắng đen mở to nhìn anh chằm chằm, đáy mắt thanh thuần ngây thơ không cách nào sánh bằng, Tiêu Thành đã cảm giác mình làm chuyện xấu, yết hầu nhô ra cuộn lại, anh vươn tay, che mắt cô.
Lúc này phốc một tiếng, Hạ Tịch Quán nhân cơ hội rút vật sắt trong bả vai Tô Tiểu Đường ra: “Được rồi, thành công FOI.
Tô Tiểu Đường không chịu được nổi, hai mắt cô tối sầm, trực tiếp hôn mê.
Tiêu Thành vươn tay ôm cô vào trong ngực mình, anh vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô: “Này, Tô Tiểu Đường, tỉnh lại đi!”
Tô Tiêu Đường không tỉnh.
“Thành gia, không cần lo lắng, giải phẫu rất thành công, em dùng châm cầm máu cho Tiểu Đường, Tiểu Đường chẳng mắy chốc sẽ tỉnh.” Hạ Tịch Quán cười nói.
Tiêu Thành nhấp môi một cái: “Anh không lo lắng, chỉ là cô bé là nghĩa vụ của anh, anh không thể để cho cô bé chết.”
Nói rồi anh nhẹ nhàng đặt Tô Tiểu Đường lên giường, xoay người đi ra.
Diệp Linh nhìn bóng lưng anh trai biến mắt, sau đó dùng khăn ấm giúp Tô Tiểu Đường lau khuôn mặt nhỏ lắm bản: “Quán Quán, anh trai tớ mạnh miệng thế thôi, tớ thấy anh trai tớ đã thích Tiểu Đường rồi.”
Hạ Tịch Quán đang dùng châm, cô hướng về phía Diệp Linh mặt cong mày cười nói: “Linh Linh, yên tâm đi, người như anh Diệp, trong lòng có yêu, cũng sẽ hiểu yêu.”
So với đường tình khó nhằn của Cố Dạ Cần, Diệp Minh càng hiểu yêu.
Diệp Linh nhìn Tô Tiểu Đường: “Trước đây lúc tôi mới gặp Tiểu Đường, cảm thấy tuổi tác Tiểu Đường quá nhỏ, công việc anh trai tớ rất nguy hiểm, càng cần một chị dâu dịu dàng săn sóc, hiện tại xem ra tớ sai rồi.”
Hạ Tịch Quán câu môi: “Tớ cũng là lần đâu tiên thây cô bé như Tiêu Đường, gió thu vừa lúc, ánh dương không nóng, có được, hay không có được, tất cả đều không bằng tâm an thoải mái.