Mục lục
Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Chương 1120:





Cô Lục Hàn Đình khẽ cúi người, tay giữ lại gáy cô, khẽ xoa mái tóc mềm mại của cô: “Sẽ không đau đến ngốc đây chứ?”





Sẽ không đau đến ngốc đấy chứ?





Lời của anh rất ái muội, càng giống như là đang trêu chọc cô, thể như cô là con mèo nhỏ của anh.





Khuôn mặt đáng yêu Hạ Tịch Quán từ từ xuất hiện hai vệt đỏ ửng đáng ngờ, hiện tại anh cách cô rất sát, nhìn ở khoảng cách gần như vậy, ngũ quan tinh xảo như điêu khắc đẹp đến muốn mạng người.





Cô còn ngửi được vẻ dương cương nam tính trên người anh, rất dễ chịu.





Bình tĩnh mà xem xét, đây là một người đàn ông rất có mị lực, anh anh tuấn, nhiều tiền, thành thục, tôn quý, còn rất biết quyền rũ phụ nữ.





Hạ Tịch Quán nhanh chóng tránh khỏi ánh mắt anh, cô vươn cánh tay nhỏ cầm bông gòn trên tay anh: “Lục tổng, không làm phiền anh nữa, tôi tự mình làm.”





Cô đoạt bông gòn trên tay anh, lòng bàn tay mềm mại trơn nhẫn lơ đãng nắm phải bàn tay rộng lớn của anh.











Hạ Tịch Quán nhanh chóng đầy anh: “Lục tổng, tôi ngứa, anh muốn chữa?”





Ánh mắt Lục Hàn Đình trầm xuống, yết hầu nam tính nhô ra khẽ cuộn: “Ù muốn, vậy cô có muốn tôi chữa hay không?”





Hạ Tịch Quán nhướng chân mày lá liễu tinh xảo, dùng lực đầy lồng ngực to lớn của anh ra: “Thật ngại quá Lục tổng, tôi không muốn.”





Lục Hàn Đình không động, cô liền không đẩy được anh, thân thể đồ sộ của người đàn ông giống như bức tường đè nặng cô, một bàn tay rõ khớp xương đẩy hai cánh tay đang làm loạn của cô lên đỉnh đầu, anh thật thấp cười nói: “Hạ Tịch Quán, cô là đang chơi trò lạt mềm buộc chặt sao? Không muốn sao cô đối tốt với con trai tôi như vậy?”





“Tôi thích Tiểu Dịch Dịch, Tiểu Dịch Dịch cũng là con tôi…”





“Vậy tôi là bố Tiểu Dịch Dịch, cô có thích không? Mua một tặng một, hai người nhà tôi đều là của cô.”





Nói xong anh cúi người, hôn lên vùng cổ trắng mịn màng của cô.





Người đàn ông đè trên người cô hôn loạn, Hạ Tịch Quán dùng sức đẩy anh cũng không đẩy được, hai tay nhỏ của cô xuyên vào mái tóc ngắn của anh, dùng sức kéo: “Lục tổng, anh mau buông tay, Tiểu Dịch Dịch còn ở nơi này đấy!”





Con của anh ở chỗ này, anh hẳn là kiêng ky máy phản.





Lục Hàn Đình hôn lên bắp thịt mềm mại của cô, giọng khàn khàn: “Đừng để ý tới nó, chúng ta cứ làm việc của chúng ta.”





Mang thằng nhóc con này đến, anh cũng sắp biến thành hòa thượng rồi.





Hạ Tịch Quán đang muốn tìm cách đẩy anh ra, lúc này một giọng nói non nót vang lên: “Bố, cô giáo tiên nữ, hai người đang làm gì vậy ạ?”





Hạ Tịch Quán quay đầu nhìn lại, Tiểu Lục Thần Dịch tới.





Cậu bé trừng mắt đôi mắt to, ngây ngốc nhìn bọn họ.





“Lục Hàn Đình, Tiểu Dịch Dịch tới, buông ra!” Hạ Tịch Quán dùng sức đẩy anh.





Lục Hàn Đình đương nhiên biết cậu tới, thằng nhóc con này, định không cho ông đây thoải mái mà.





Anh nhíu mày kiếm lại, mặt không vui cùng sốt ruột, cũng không chịu đứng lên.





Hạ Tịch Quán không đẩy được người đàn ông này, lúc này cậu bé nhanh chóng chạy tới, bò lên giường dùng cả tay chân thúc Lục Hàn Đình: “Bố, bố mau đứng lên, sao bố lại đè trên người cô giáo tiên nữ, bố sắp đè hỏng cô giáo tiên nữ rồi kia!”





Con nít nói lời ngây ngô, cậu bé không biết bó và cô giáo tiên nữ đang làm gì, nhưng khuôn mặt đáng yêu của Hạ Tịch Quán đã đỏ như máu.





Vậy mà người đàn ông trên người này vẫn cứ giả chết, không chịu di chuyền.





“Tiểu Dịch Dịch, chúng ta tăng lực, đẩy bố con ra.”





“Dạ, cô giáo tiên nữ, chúng ta cùng nhau cố gắng nào.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK