Hai con sói xông tới, mang theo làn gió mạnh mẽ vỏ lên.
Lục Hàn Đình đầy tay, trực tiếp đầy Hạ Tịch Quán trong ngực ra, anh trầm giọng quát: “Chạy mau! Hạ Tịch Quán, chạy mau, đừng quay đầu lại!” Hạ Tịch Quán bị đẩy ra mấy bước, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lục Hàn Đình vẫn là đầy cô ra.
Đã bảo cùng chết, sao lúc này anh lại không làm được?
Hai con sói nhào vào trên người anh, anh quyết tử giao tranh với bọn chúng.
Hạ Tịch Quán không chạy, cô nhìn Lục Hàn Đình đánh nhau với sói, thân thủ Lục Hàn Đình khỏe mạnh, động tác nhanh chuẩn lại ngoan, trong thời gian ngắn lại làm khiến hai con sói kia không còn cách nào ngoạm cắn.
Thế nhưng thể lực của con người là có giới hạn, huống chi ở đây tận hai con sói, lúc này một con sói nhìn thấu kẽ hở, cắn lên cánh tay phải của Lục Hàn Đình.
Hạ Tịch Quán nhìn khuôn mặt tuần Lục Hàn Đình đã thắm mồ hôi lạnh, mặt mũi trắng bệch, bố Hạ từng nói lần kia anh vì cứu cô, trực tiếp dùng Rolls-Royce Phantom tông thẳng vào xe trước mặt, gần như là điên cuồng, cánh tay phải của anh cũng vì lần đó mà gãy.
Hiện tại cánh tay phải bị cắn, trong chốc lát anh khó có thể tránh thoát, trực tiếp rơi vào thế hạ phong.
Lúc này Lục Hàn Đình ngẳng đầu, đôi mắt đỏ thắm nhìn về hướng cô: “Hạ Tịch Quán, tai cô điếc à, đã cho cô cơ hội, mau chạy!” Lúc này lại một con sói khác nhìn đúng thời cơ, nó há to to như chậu máu xông đến Lục Hàn Đình, muốn xé Lục Hàn Đình thành mảnh nhỏ.
Con ngươi Hạ Tịch Quán co rụt lại, kinh sợ hô lên: “Đừng!” Hạ Tịch Quán nhào tới, nhào thẳng vào trên người Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình không ngờ cô sẽ nhào tới, chỉ cảm thấy trong tầm mắt tối sầm, thân thể mềm mại ấy đã nhào tới vào ngực anh.
Anh gần như nháy mắt ôm thân thể cô xoay một vòng, bảo vệ cô dưới người anh, nhưng tốc độ của sói nhanh hơn, móng vuốt sắc bén chộp tới vị trí trên ngực Hạ Tịch Quán, trực tiếp cào ra ba vệt máu.
Máu Hạ Tịch Quán văng lên người đám sói.
Hai con sói đang hung dữ công kích đột nhiên dừng lại, chúng nó đình chỉ thế tiến công, hai mắt xanh biếc rơi vào trên ngực Hạ Tịch Quán, hiện tại áo cô đã bị cào rách, dưới ngực Hạ Tịch Quán lộ ra đóa hoa đỏ tươi đến yêu dã kia.
Hai con sói từ từ ánh lục đáng sợ trong mát, trở nên rất ngoan ngoãn.
Thấy hai con sói dừng lại, Lục Hàn Đình lúc này mới thở dốc từng ngụm từng ngụm, lồng ngực to lớn phập phòng, ánh mắt hung ác đăm đăm nhìn Hạ Tịch Quán dưới người: “Hạ Tịch Quán, có phải cô không muốn sống nữa không, cơ hội đã cho cô rồi, vì sao không chạy?” Hạ Tịch Quán đau đến mặt trắng bệch, trên vằng trán nhỏ đều là mồ hôi lạnh, lời nói cũng bắt đầu run rầy.
Lục Hàn Đình dùng sức kéo cô vào trong ngực, môi mỏng kề lên mái tóc cô, hung hăng hôn lên, anh dùng hết khí lực toàn thân khắc chế chính mình, trầm khàn cắt tiếng: “Hạ Tịch Quán, cô không còn cơ hội nữa đâu, lúc nãy không chạy, sau này cô sẽ chạy không thoát!” Lời của anh càng giống như là tuyên thệ.
Hạ Tịch Quán hiện tại rất đau, chỉ có thể để anh ôm như vậy.
Lục Hàn Đình ôm một hồi liền buông lỏng cô ra, anh nhìn vết thương nơi ngực cô, bị sói cào ra ba vệt máu nhìn thấy mà giật mình.
Lục Hàn Đình cởi áo khoác ngoài khoác trên người choàng lên bờ vai gầy của cô, sau đó đưa ôm ngang cô lên: “Bây giờ chúng ta ra ngoài.” “Không được.” Hạ Tịch Quán từ chối: “Tôi còn muốn ở lại đây.” Hôm nay vào vùng cắm địa này không chút thu hoạch nào, cô không thể cứ vậy mà raI