Mục lục
Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 403: Chỉ Có Chừng Đó Đã Dám Gào Mồm Với Tôi?
Khổng Chân ngắn người, hoàn toàn bị khí chất sắc
bén dữ dội của Hạ Tịch Quán đánh gục.
“Hạ… Hạ Tịch Quán, không ngờ cô lại hèn hạ như
Vậy, cô như vậy thì khác gì với mẹ con Lý Ngọc Lan?”
Khổng Chân mặt tái mét chỉ trích.
Hạ Tịch Quán nhìn cô: “Thế nào, cô ngoại tình với bố
tôi, tôi còn phải nói với cô “cô cực khổ rồi” hả?”
“..” Khổng Chân không nói nên lời, mồm mép tép
nhảy của Hạ Tịch Quán lại lần nữa đổi mới nhận biết
của cô ta về cô.
“Cô có biết Lý Ngọc Lan mang cái thai này có bao
nhiêu khó khăn không, bà ta và Hạ Nghiên Nghiên đặt
hết hy vọng lên cái thai này, bây giờ đứa trẻ vì cô mà
mắt, cô tưởng bọn họ sẽ bỏ qua cho cô à? Lúc nãy tôi
chỉ là nói trước những gì mà họ sẽ làm với cô thôi,
nếu như cô muốn hỏi tôi và bọn họ có gì khác nhau,
đương nhiên là khác rồi, cô chẳng có chút giá trị nào
với bọn họ cả, bọn họ tất nhiên sẽ đuỏi tận giết tuyệt
cho hả giận, nhưng cô còn nhiều giá trị với tôi, nói ra
điều tôi muốn, tôi có thể khoanh tay đứng nhìn với cô.”
Khổng Chân tức đến run lên, tất cả những thứ này rõ
ràng là do Hạ Tú Loan bày ra, nhưng cô ta ở ttrước
mặt cô không có sức chống trả, chỉ có thể bị động bị đánh.
Khổng Chân cười gằn: “Hạ Tịch Quán, cô không nghĩ
rằng tôi có lựa chọn thứ ba sao? Bây giờ bố của cô bị
tôi mê hoặc, tôi hoàn toàn có thẻ trở thành mẹ kế của cô”
Hạ Tịch Quán dường như nghe thấy một câu chuyện
đùa vô cừng nực cười: “Cô không thể nào làm mẹ kế
của tôi được, dù sao thì tôi đã cắt đứt quan hệ bố con
với Hạ Chắn Quốc rồi, nhưng nếu cô muốn trở thành
mẹ kế của Hạ Nghiên Nghiên và Hạ Tiểu Điệp thì tôi
đồng ý cả hai tay, không ngờ cô lại định giúp tôi thế
này, tôi cảm động lắm.”
Không Chân tức đên mức không thê nói nên lời, làm
mẹ kế của Hạ Nghiên Nghiên và Hạ Tiểu Điệp, cô ta
mới nghĩ thôi cũng phát run, hơn nữa Hạ gia giờ đây
chỉ là một cái vỏ rỗng, Hạ Chấn Quốc hoàn toàn phụ
thuộc vào con gái mình nuôi, cô ta chỉ mới đôi mươi,
làm sao có thể kết hôn với một người đàn ông đã
ngoài năm mươi?
Vốn ban đầu cô ta muốn kiếm đủ tiền từ Hạ Chấn
Quốc, sau đó rời khỏi thành phố này, tìm một người
đàn ông cao ráo đẹp trai lại yêu mình đến yêu đương.
Đôi mắt trong veo của Hạ Tịch Quán nhìn thấy tất cả
những tính toán và mưu mô của Khổng Chân, nụ cười
chế nhạo hiện trên khóe môi cô: “Khổng Chân, bồ tôi
đã cho cô rất nhiều tiền, phải không? Số tiền này
không thơm à? Thừa dịp mẹ con Lý Ngọc Lan chưa
tìm cô tính sổ thì cô mau nói đi, kiên nhẫn của tôi cũng
có giới hạn.”
Phòng thủ tâm lý của Khổng Chân đã bị phá vỡ, giờ
cô ta vẫn còn thời gian để trốn thoát với số tiền mà Hạ
Chấn Quốc đưa cho mình: “Được rồi, Hạ Tịch Quán,
tôi sẽ nói cho cô biết.”
Ở hành lang bệnh viện, y tá đẩy Lý Ngọc Lan ra khỏi
phòng mỏ, Hạ Nghiên Nghiên đã vội vàng chạy tới, cô
ta lo lắng nhìn bác sĩ: “Bác sĩ, mẹ tôi thế nào rồi, đứa
trẻ có giữ được không?”
Bác sĩ lắc đầu: “Đứa nhỏ mát rồi, chúng tôi vừa mới
làm sạch tử cung cho bệnh nhân, bệnh nhân là phụ
nữ lớn tuổi, cần phải dưỡng thai, là do các người
không chú ý, đứa nhỏ này chắc chắn không giữ được.”
Dút lời, bác sĩ rời đi.
Hạ Chấn Quốc bị đả kích, ông ta không thể nào ngờ
được bản thân chỉ tiện tay đẩy một cái, lại đẩy con trai
mình đi mắt.

Chương 404: Tuồng Kịch Bắt Gian
“Bó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Không phải là
Khổng Chân là bạn của Tiểu Điệp sao, sao bố có thể
lên giường với cô ta, mẹ đang mang thai, cái thai này
nhất định là con trai, vốn chúng con định nhân sinh
nhật bố nói phần ngạc nhiên này cho bố đấy!” Hạ
Nghiên Nghiên chỉ trích.
Mắt đi con trai, Hạ Chấn Quốc đã rất buồn rồi, bây giờ
Hạ Nghiên Nghiên lại tố cáo ông ta ngoại tình, tâm
trạng rất tồi tệ: “Nghiên Nghiên, con biết hết những
chuyện hư hỏng mà mẹ con làm khi xưa, bố ở bên
ngoài nuôi tình nhân thì làm sao, nếu như mẹ con
không đanh đá ôm sồm như vậy, bố có thể đẩy bà ta
ra sao, là bà ta tự làm tự chịu!”
“Bó, bối”
“Được rồi, con ở lại đây trông bà ta đi, bố đi về.” Hạ
Chắn Quốc phát tay áo rời đi.
Hạ Nghiên Nghiên sững sờ tại chỗ, hai mắt tức giận
đỏ bừng, cô ta đã rất có gắng trèo lên, nhưng không ai
trong số những người này trợ lực cho cô ta cả, mà lại
còn kéo chân cô.
Hạ Nghiên Nghiên quay đầu lại, liền đập vào trong
tầm mắt là một bóng dáng xinh đẹp mảnh mai, Hạ
Tịch Quán đến!
Sau khi Hạ Tịch Quán thu thập xong Khổng Chân liền
chạy thẳng đến đây để gặp Lý Ngọc Lan.
Hạ Nghiên Nghiên nhìn Hạ Tịch Quán cứ như là
cường địch gặp nhau, cô ta đỏ mắt: “Hạ Tịch Quán, cô
tới đây làm gì?”
Hạ Tử Du cười: “Xem kịch vui.”
“Tôi biết Lý Ngọc Lan đang mang thai, tuồng kịch bắt
gian này cũng do tôi dựng lên, à đúng rồi, còn việc
này nữa, Khổng Chân đã nói ông nội ở đâu cho tôi rồi,
lúc nãy tôi đã phái người đón ông nội đi.”
Cái gì?
Hạ Nghiên Nghiên kinh ngạc nhìn Hạ Tịch Quán, tất
cả những điều này là do cô gây ra, cô đã đón ông cụ đi rồi sao?
Không.
Cô tuyệt đối không thể đón ông cụ đi!
Lúc này Hạ Tịch Quán đi tới bên cạnh Hạ Nghiên
Nghiên, cô thì thầm bên tai cô ta: “Hạ Nghiên Nghiên,
Sợ sao? Ông nội sẽ sớm tỉnh lại, sự thật hơn mười
năm trước sẽ bị vạch trần, chính tay cô đẩy ông nội
xuống cầu thang, cô nói xem tội cố ý giết người này sẽ
bỏ tù cô mấy năm?”
Hạ Nghiên Nghiên tái mặt, trong mắt hiện lên vẻ kinh
hoảng và sợ hãi.
Tuy nhiên, cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại: “Hạ Tịch
Quán, vừa vặn tôi cũng có chuyện muốn nói với cô,
Lục Hàn Đình muốn ly hôn với cô đúng không?”
Nhắc đến chuyện ly hôn, trái tim Hạ Tịch Quán nháy
mắt nhói đau, cơn đau tê dại này khiến cô cảm thấy
mỗi một hơi thở đều vô cùng đau đớn.
Lúc này Hạ Nghiên Nghiên mới lấy điện thoại ra: “Hạ
Tịch Quán, cho cô xem thứ thú vị này, tối hôm qua Lục
tổng không về nhà nhỉ, vì anh ấy ở cùng tôi!”
Hạ Tịch Quán nhận điện thoại bám vào đoạn video do
Hạ Nghiên Nghiên quay lén trong phòng tổng thống khách sạn.
Cô thấy Hạ Nghiên Nghiên và Lục Hàn Đình nằm trên
cùng một giường, Lục Hàn Đình duõi tay ra ôm chặt
Hạ Nghiên Nghiên vào lòng, anh vùi khuôn mặt tuần
tú vào mái tóc dài của cô ta.
Tay Hạ Nghiên Nghiên trượt xuống vòng eo rắn chắc
của Lục Hàn Đình, đặt trên chiếc thát lưng đen trên eo anh.
Video kết thúc tại đây, không tiếp tục nữa.
Hàng mi mảnh mai của Hạ Tịch Quán khẽ run lên, cô
đã nhìn kỹ khuôn mặt điển trai của Lục Hàn Đình vài
lần, mới thực sự xác nhận rằng người trong video là anh.
Người đàn ông nằm cùng giường với Hạ Nghiên
Nghiên đúng là anh.
Hạ Tịch Quán cuộn tròn những ngón tay mảnh khảnh
của mình, nắm chặt lấy điện thoại.
“Hạ Tịch Quán, cô xem được rồi nhỉ, bây giờ Lục Hàn
Đình đang ở cùng tôi, Lục Hàn Đình vốn là của tôi,
màn gả thay kia chẳng qua là sai lầm, cô mau ly hôn,
trả anh ấy lại cho tôi!” Hạ Nghiên Nghiên đắc ý khiêu khích.
Hạ Tịch Quán ngắng đầu hỏi: “Chỉ có vậy sao?”
Hạ Nghiên Nghiên sững người.
“Chỉ có chừng ấy mà dám gào mồm với tôi, Hạ Nghiên
Nghiên, có bản lĩnh thì lần sau quay cảnh các người
làm tình đến tìm tôi!”
Chương 405: Mắt Em Không Thấy Được Nữa.

Hạ Tịch Quán ném điện thoại cho Hạ Nghiên Nghiên,

xoay người rời đi.

Hạ Nghiên Nghiên sững người tại chỗ, bùng lên lửa
giận, cô ta không ngờ khi xem đoạn video này Hạ Tịch
Quán lại phản ứng như vậy, không những không kích
thích Hạ Tịch Quán mà bản thân cô ta còn bị Hạ Tịch
Quán kích thíchI

Hạ Nghiên Nghiên tức giận giậm chân tại chỗ.

Khi Hạ Tịch Quán rời khỏi bệnh viện, cô lấy điện thoại

gọi cho Diệp Linh.

Rất nhanh điện thoại được nối thông, giọng nói nhẹ
nhàng của Diệp Linh truyền đến: “Quán Quán, chuyện
của ông cụ mình đã giải quyết ổn thỏa, đưa ông cậu
vào viện rồi, vệ sĩ canh giữu 24/24, yên tâm đi, ở đây có tớ.”

Trái tim Hạ Tịch Quán ấm áp, quả nhiên dựa vào đàn

ông vĩnh viễn không thể sánh bằng dựa vào bạn thân:
“Linh Linh, vất vả cho cậu rồi, tối nay tớ sẽ không qua

đó, đề phòng Hạ Nghiên Nghiên tìm người theo dõi tớ.

“OK, có bác sĩ và y tá chuyên nghiệp trông chừng ở
đây, ông cụ đang hồi phục rất tốt, cậu mau đến với

Lục tiên sinh nhà cậu đi.”

Nhắc đến Lục tiên sinh, hàng mi cánh bướm của Hạ
Tịch Quán lặng lẽ rũ xuống, đọng lên hàng mi vẻ u buôn.

“Quán Quán, cậu bị sao vậy?” Thân thiết nhiều năm
như vậy, Diệp Linh luôn có thể nhận thấy sự thay đổi
trong tâm trạng của Hạ Tịch Quán đầu tiên: “Cậu cãi

nhau với Lục tiên sinh à2

Hạ Tịch Quán nhìn xuống dưới đất: “Ừ.”

“Vợ chồng nào mà không cãi nhau, chuyện bình

thường thôi, nhưng đừng cãi nhau qua đêm, kẻo

những người như Hạ Nghiên Nghiên lại thừa dịp xông

vào, đàn ông mà, rất dễ bị dụ, cậu nên thân dưới dỗ
dành anh ta trước, đợi dỗ xong thì máy ngày sau anh
ta lại dỗ cậu, làm mình làm mẩy một chút, tiến lùi như
vậy mới có thể giữ vững trong bàn tay, cứ như vậy thì

chồng kiểu gì cậu cũng dạy được hét cả.”

Hạ Tịch Quán có hơi buồn cười: “Linh Linh, cậu còn
không có bạn trai, sao biết nhiều như vậy, còn có cả bí quyết nữa.”

Diệp Linh: “Không biết à, đàn ông là sở trường của tới”

Tâm trạng của Hạ Tịch Quán tốt lên rất nhiều, cô biết
Diệp Linh đang chọc cho cô vui, có cô bạn thân như

vậy, trong lòng cô rất ấm áp.

Nhưng rất nhanh Hạ Tịch Quán trở nên cứng đờ, bởi
vì tầm nhìn của cô lại chìm vào bóng tối, đột nhiên cô

không thể nhìn thấy gì cả.

Hạ Tịch Quán nhanh chóng nhắm mắt rồi lại mở ra,

vẫn không nhìn thấy gì.

Chương 405: Mắt Em Không Thấy Được Nữa.
“Linh Linh, vậy tớ về nhà trước, không tám với cậu nữa.

“Được, bye bye.” Diệp Linh cúp máy.

Hạ Tịch Quán cất điện thoại, cô không dám nói
chuyện tiếp với Diệp Linh, sợ Diệp Linh sẽ phát hiện

ra điểm khác thường của mình.

Bây giờ mắt cô không nhìn thấy gì, toàn bộ thế giới tối
đen, sự hoảng sợ cùng bất an theo bản năng dâng

lên, Hạ Tịch Quán đứng tại chỗ, không dám động đậy.

Ngay sau đó cô lấy điện thoại ra, bắm một số điện thoại.

Số điện thoại của Lục tiên sinh luôn là số liên lạc khẩn

cấp của cô, chỉ cần nhắn nút là gọi được
Di động du dương vang lên một lần, sau đó không

nhanh không chậm được nối thông, giọng nói trầm ấm

từ tính của Lục Hàn Đình truyền đến: “Alo.”

Hạ Tịch Quán siết chặt điện thoại: “Lục tiên sinh, là

em, bây giờ anh đang ở công ty à, có thể đến đón em
về nhà được không?”

“Cô đang ở đâu?”

“Em đang ở bệnh viện trên đường Trung Sơn.”

Chẳng máy chốc, chiếc Rolls-Royce Phantom chậm
rãi dừng ở ven đường, cửa sổ ghế người lái trượt
xuống, lộ ra khuôn mặt anh tuần tinh xảo của anh.

Là Lục Hàn Đình.

Lục Hàn Đình đến rồi.

Chương 406: Trúng Độc
Hôm nay Lục Hàn Đình mặc một chiếc áo sơ mi đen,
áo màu đen khiêm tốn lót bên trong càng tôn thêm
khuôn mặt điển trai hệt như một tác phẩm được ông
trời đẽo gọt nên, ống tay áo sơ mi được xắn lên, bàn
tay to mang chiếc đồng hồ sang trọng đè lên vô lăng,
cả người anh toát lên hơi thở trầm ổn lại quý phái, là
khí thế của người đàn ông đứng đầu trong thương giới.
Lục Hàn Đình nghiêng đầu liền thấy Hạ Tịch Quán
đang đứng ở ven đường.
Cô gái hôm nay mặc một chiếc áo len ngắn màu đỏ
sãm, bên dưới là quần dài màu đen bút chì, mảnh
mai, tràn đầy hơi thở thiếu nữ, mái tóc dài suôn mượt
xõa lên bờ vai gầy, theo làn gió khẽ đung đưa, ngay
cả bầu không khí cũng như chìm trong hương thơm
tỏa ra từ người cô.
“Lục tiên sinh…” Lúc này cô gái gọi anh.
Lục Hàn Đình nhìn cô, dáng người mảnh mai của cô
gái vững vàng thu hết vào toàn bộ nhãn cầu anh,
khiến anh không dời được ánh nhìn sang chỗ khác,
nhưng anh lại nhếch môi mỏng lên, lạnh lùng nói:
“Hiện tại tôi không có thời gian, cô tự mình về nhà đi.”
“Lục tiên sinh, em…”
Hạ Tịch Quán muốn nói, nhưng “bíp bíp” hai tiếng, Lục
Hàn Đình đã cúp điện thoại.
Lục Hàn Đình đành phải ép mình cúp điện thoại, mới
không để cho giọng nói nhẹ nhàng của cô dán vào tai
anh, làm anh mê muội, chỉ cần cô nói thêm một lời,
anh có lẽ sẽ không khống chế được xuất hiện trước mặt cô.
Trên điện thoại anh vấn lẳng lặng một tin nhắn, là của
Lục Tử Tiễn gửi đến: “Hạ Tịch Quán trúng độc hoa, để
cô ấy trở về Đề Đô với tôi, tôi có thể cứu cô ấy.”
Lục Hàn Đình dựa lưng vào ghế lái, hàng mày anh
tuấn nhiễm tầng sương chán chường, hai lần thử độc
đã khiến cô trúng độc!
Cô trúng độc rồi!
Lục Tử Tiễn phải đưa cô đến Đề Đô, một khắc cũng
không thể chậm trễ!
Lục Hàn Đình nhíu chặt đôi mắt mình, môi mỏng cong
lên vòng cung ảm đạm tự giễu, anh đã nói ly hôn với
cô, nhưng mà, anh không còn chút thời gian nào.
Lúc này bên tai vang lên một tiếng kinh hô: “Tránh ra,
mau tránh ral”
Lục Hàn Đình ngước mắt lên, có người chở xe ba gác
chạy nhanh đến, sắp sửa đụng phải Hạ Tịch Quán
Người đó đang hét lên, nhắc nhở Hạ Tịch Quán,
nhưng Hạ Tịch Quán giống như đã quên phản ứng,
chỉ đứng ngây ra ở đó.
Đồng tử Lục Hàn Đình co rụt lại, tay nhanh hơn não
duỗi ra, đẩy cửa xe, anh chạy nhanh đến.
Ngay lúc chiếc xe ba gác chuẩn bị tông vào Hạ Tịch
Quán, một bác gái đi ngang qua đưa tay kéo Hạ Tịch
Quán, còn nhanh hơn Lục Hàn Đình một bước: “Cô
bé, cẩn thận!”
Hạ Tịch Quán bị kéo sang một bên, xe ba gác đó lướt
sang người cô, quá nguy hiểm.
Lục Hàn Đình dừng lại, lúc nãy trái tim anh như muốn
nhảy ra ngoài, lồng ngực cường tráng đang thở dốc
dồn dập, nhìn chằm chằm bóng dáng mảnh mai của
Hạ Tịch Quán, anh rất sợ cô lại sẽ gặp thêm một tai
nạn khác trước mặt anh.
Nhưng anh không dám bước tới, anh chỉ có thể dừng
lại, cách cô vài bước, đứng từ xa nhìn cô.
“Bác gái, cháu cảm ơn ạ.” Hạ Tiểu Loan sắc mặt có
chút tái nhọợt, có lẽ cô cũng đoán được chuyện gì xảy
ra, nhẹ giọng cảm ơn.
Bác gái tốt bụng lắc đầu, còn không quên càm ràm:
“Cô bé, xe sắp đụng đến nơi sao cháu lại không tránh
ra, lúc nãy nguy hiểm quá, chậm một bước là cháu bị
tông ngã rồi.”
“Bác gái, cháu không cố ý, là do mắt cháu không thấy
được nữa.”
Cô nói cái gì?
Dáng người cao lớn của Lục Hàn Đình đông cứng tại
chỗ, câu “mắt cháu không thấy được nữa” của cô nỗ
vang bên tai anh, sau đó không ngừng vang vọng.
Cô không nhìn được nữa?
Lục Hàn Đình bước tới đến chỗ của Hạ Tịch Quán.
Đôi đồng tử của cô gái vẫn trong vắt tỏa sáng như thế,
nhưng đôi mắt tinh anh óng ánh ánh nước kia đã mắt
đi tất cả màu sắc, không còn chút tiêu cự.
Mắt cô thực sự không thấy được nữal

Chương 407: Lục Tiên Sinh, Là Anh Sao?

Tại sao lại như vậy?

Sao mắt cô lại nhìn không thấy nữa?

Cô cũng chưa nói với anh.

Lễ nào là vì độc hoa?

Lục Hàn Đình sững người tại chỗ, đôi mắt sâu thẳm
như tích tụ cuồng phong bạo vũ, khiến người ta không

dám nhìn vào mắt anh.

“Cô bé, mắt cháu không thấy thì làm sao về nhà được,
có gọi điện báo người nhà đến đón chưa?” Bác gái tốt bụng hỏi.

Hạ Tịch Quán nhẹ nhàng gật đầu: “Dạ, cháu gọi cho
chồng cháu rồi, lát nữa anh ấy sẽ đến đón cháu, bác
gái, cháu cảm ơn bác ạ, bác bận việc của bác đi, cháu

cũng về nhà.”

Bác gái không ngờ Hạ Tịch Quán đã kết hôn rồi: “Cô

gái nhỏ, vậy cháu ở đây đợi chồng đến nhé, trước mặt

là đèn đỏ, đừng chạy loạn.”

Nói xong bác gái quay lưng bỏ đi.

Hạ Tịch Quán nhìn theo hướng bác ấy rời đi, mặc dù
không nhìn thấy gì, nhưng một lúc sau, cô xoay người

bước về phía trước.

“Đèn xanh rồi, đi mau thôi.”

Không biết là ai thúc giục, Hạ Tịch Quán đi theo mọi

người qua đường.

Lục Hàn Đình đi theo phía sau cô, cách cô vài bước,
trong mấy bước này, anh đã dùng sự kiềm chế lớn
nhất trong đời, lần nữa cảnh cáo chính mình, không

được bước tới, chỉ đi theo sau cô.

Anh không thể tưởng tượng được một người mù sẽ
nghĩ gì, rốt cuộc trong lòng cô sợ hãi khủng hoảng đến
bao nhiêu, anh ở phía sau nhìn cô, vì cô không biết
được đèn xanh còn mấy giây nên đi rất nhanh, nhưng

lại sợ té, bước chân cô cũng lộ vẻ dè dặt. Trước kia

cô không thế này, đôi mắt cô rất đẹp, bên trong phát ra

ánh sáng, lúc nhìn anh sẽ hoạt bát sống động, như
muốn nói cho anh biết, người yêu bé nhỏ của anh đến rồi.

Đôi mắt dài hẹp của Lục Hàn Đình nhuộm đỏ màu
máu, bàn tay to xuôi bên người cũng năm chặt thành quyền.

Anh rất muốn tiến lên ôm cô.

Nhưng, anh không thẻ.

Bây giờ anh không làm gì cả, chính là tốt nhất cho cô.

Nhìn thấy con đường sắp kết thúc, Hạ Tịch Quán
trước mặt anh đột nhiên chậm rãi dừng bước, cô quay người lại.

Lục Hàn Đình không ngờ cô sẽ đột ngột quay lại, anh sững người.

Đôi mắt Hạ Tịch Quán không có tiêu cự, nhưng lại

chính xác rơi về hướng anh, đôi môi đỏ mọng nhếch

lên, đồng tử trống rỗng bỗng trở nên rạng rỡ: “Lục tiên

sinh, là anh sao?”

Vào lúc đó, Lục Hàn Đình gần như nghĩ cô thấy được anh.

“Lục tiên sinh, em giống như… nghe được tiếng bước
chân của anh, anh luôn đi theo em, luôn ở phía sau

em, anh đến rồi đúng không, là anh sao?”

Trái tim Lục Hàn Đình chợt dâng lên một cơn đau, cả
đời anh chưa từng nghĩ tới sau này sẽ gặp một cô gái
mềm yếu như thé, lại khoan vào tim anh đau đến tâm

khảm đến vậy.

Lúc này đèn đỏ đã sáng, nhưng ngã tư đông đúc
không có xe chạy, mọi người ló đầu ra khỏi xe nhìn đôi

nam nữ đang đứng trên vạch qua đường.

“Chết tiệt, nhìn đi, hình như đó là Lục tổng.”

“Thật đó, là Lục tổng và Lục phu nhân!”

Ánh đèn nê ông trong thành phố phồn hoa giống như

những vì sao điểm xuyết trên bầu trời, làn gió đêm

nhẹ nhàng thổi đến, lúc này cả thành phố dường như

vì bọn họ mà trở nên yên tĩnh.

Hạ Tịch Quán từ từ đưa bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn
của mình lên, mò mẫm về phía trước, cô thực sự cảm

thấy Lục tiên sinh, Lục tiên sinh đang ở ngay cạnh cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK