Lúc này Đặng Tường vội vã chạy tới, hắn đã biết tân sủng của mình gây họa, trán hắn điên cuồng toát ra mồ hôi lạnh, hắn giơ tay, tát trên mặt tân sủng, mắng to: “Vị này chính là Lệ thái thái, cô có phải chán sống rồi không, định lên trời mượn năm trăm năm tới chống đối Lệ thái thái à?”
Tân sủng bị một tát này đã ngã vật xuống đất, cô ta đã biết mình gây ra đại họa, nên chật vật bưng khuôn mặt sưng đỏ của mình hướng về Lâm Thủy Dao cầu xin tha thứ: “Lệ… Lệ thái thái, là tôi có mắt như mù, là lỗi của tôi, cô…
hãy tha cho tôi một lần a! Huhu…”
Lệ Quân Mặc muôn nói chuyện, nhưng Lâm Thủy Dao lôi ống tay áo của ông, phóng khoáng nói: “Bỏ đi, cô ta cũng không biết em, đừng tính toán với cô ta đi”
Hai mắt Đặng Tường sáng ngời, vô cùng bất ngờ nhìn Lâm Thủy Dao, bà chằn này từ trước đến nay là có thù phải trả, hôm nay hào phóng đến thế à?
Lẽ nào làm Lệ thái thái thủ phủ toàn cầu nên thay đổi rồi?
Lúc này Lâm Thủy Dao dí dỏm nháy mắt, nhìn về phía Đặng Tường: “Thế nhưng Đặng tổng, tiền ông nợ tôi cũng nên trả rồi đấy.”
Đặng Tường: “…”
Xong, có người muôn đòi tiên!
Lâm Thủy Dao quả nhiên vẫn là Lâm Thủy Dao, trình độ cao vô cùng, bị chửi vài câu không sao, có tiền là được.
Đoạn nhạc đệm này cũng không ảnh hưởng cái gì, hôn lễ tiến hành thuận lợi.
Nhưng Lệ Quân Mặc có chút không nhẫn nại được, ông lén lút bảo con rễ Lục Hàn Đình của mình: “Hàn Đình, nơi đây giao cho con, con giúp bố uống đỡ vài ly.”
Lục Hàn Đình biết rõ còn hỏi: “Bố, bố gấp gáp như vậy là muốn đi đâu?”
Lệ Quân Mặc liêc Lục Hàn Đình, ý kia à – anh là bố, hay tôi là bố?
Lệ Quân Mặc xoay người rời đi.
Lúc này Hạ Tịch Quán đã đi tới: “Lục iên sinh, bố em đi đâu rồi?”
Lục Hàn Đình nhấc ly rượu thứ N của ối nay lên, sao anh lại cảm thấy đêm nay uống rượu còn nhiều hơn khi mình kết hôn uống thế nhỉ: “Bố nôn đi động phòng rồi!”
Lệ Quân Mặc không kịp chờ đợi vào biệt thự, ông hỏi người làm nữ: “Phu nhân đâu?”
“Tiên sinh, phu nhân ở trong phòng tân hôn.”
“Đã biết.” Lệ Quân Mặc nhắc chân dài nhanh chóng lên lầu, đẩy ra cửa phòng tân hôn.
Trong phòng, Lâm Thủy Dao một thân áo cưới ngồi ở trên giường cưới, còn khoanh chân ngồi, trên giường bày rất nhiều thứ, đều là tài sản dưới tên ông, sản nghiệp tập đoàn Lệ thị trải rộng toàn cầu, trải dài các ngành công nghiệp lớn, vì vậy tài sản dưới tên của Lệ Quân Mặc nhiều vô số kể.
Chỉ thấy Lâm Thủy Dao bận đến ngay cả váy cưới cũng không cởi, ngón tay trắng nõn của bà nhanh chóng múa trên máy tính câm tay, sau đó câm bút viết viết ghi ghi một chút, vô cùng chăm chú.
Lệ Quân Mặc nhìn thoáng qua, bà đang làm số sách, hơn nữa làm rất tốt.
“Phu nhân,” Lệ Quân Mặc ngồi ở bên cạnh bà: “Mai rồi hãng bận rộn đi eml”
Lâm Thủy Dao không ngắng đầu, bà cự tuyệt nói: “Không được, ngày mai có chuyện ngày mai, nhiệm vụ hôm nay ngày hôm nay phải hoàn thành.”
Lệ Quân Mặc nhướng mày kiếm anh khí: “Phu nhân, vậy em có phải không chuyên nghiệp không, em đã quên nhiệm vụ quan trọng nhất đêm nay của em là cái gì à?”
Lâm Thủy Dao lúc này mới ngâng đâu, bà mê hoặc nhìn khuôn mặt tuấn tú Lệ Quân Mặc: “Ý của anh là?”