“Lời của anh em nghe không hiều sao, anh nói anh không muôn viên dược hoàn đó, Lục Họa, Đoạn Trường Thảo trong cơ thể anh là em hạ, có phải e, cảm thấy chữa khỏi anh thì sẽ không mặc nợ anh nữa hay không? Anh sẽ không để cho em được như ý, anh muốn em vĩnh viên hồ thẹn, anh muộn em vĩnh viễn mắc nợ anh” Viền mắt Thượng Quan Mặc đỏ thắm quát ầm lên.
Mưa tí tách rơi, trái tim Lục Họa bị xé rách ra hai nửa, không ngừng chảy máu, cô chỉ muôn chữa khỏi anh, nhưng không ngờ anh không cần dược hoàn của cô.
“Thượng Quan Mặc, có phải anh điên rôi hay Không, anh sao lại ngu muội như thé, vì đề chọ tôi hỗ thẹn anh thậm chí không cân mạng của mình nữa ư?”
“Lục Họa, anh đã nói rồi,” Thượng Quan Mặc hung hăng nhìn cô: “Anh đã nói rồi, em và con chính là mạng của anh, mắt đi mẹ con, anh đã không còn sống nữa, làm sao anh có thể quan tâm đến một dược hoàn cỏn con này!”
Lục Họa không ngờ anh đã đến tình trạng điên cuông cô chấp như vậy, cô câm hộp gâm trong tay kín đáo đưa cho Thập Nhật, lạnh lùng nói: “Vậy tùy anh, bản thân anh không muôn sông, không ai có thể cứu anhl”
Lục Họa xoay người rời đi.
“Họa Họail” Lúc này Thượng Quan Mặc xông lên trước, từ phía sau một tay ôm lây cô.
Lục Họa dừng bước.
Thượng Quan Mặc chôn khuôn mặt tuần Hết ở trong mái tóc cô, thống khổ lầm bẩm nói: “Họa Họa, có phải em có cái gì khó nói hay không?”
Trái tim Lục Họa siết chặt, chẳng lẽ anh đã phát hiện ra cái gì?
Lúc này lại nghe Thượng Quan Mặc nói: “Bằng không vì sao em lại tàn nhẫn với anh như vậy, anh hiện tại cũng không tin đó là em, năm năm trước em là bị đầu độc, hiện tại thế nào, anh và anh đi một vòng chẳng lẽ lại muốn đi về nguyên điểm sao, Họa Họa, em có biết không, đây đã lần thứ hai em vứt bỏ anh rồi?”
“Tim người làm từ máu thịt, có phải anh không nói em sẽ cảm thấy anh không biết đau hay không? Năm năm này con ác mộng và nỗi ám ảnh ngày em vứt bỏ anh vấn luôn giày vò anh, anh mãi không bước ra được, anh thiếu cảm giác an toàn đến thé, chung quy là do anh sợ em sẽ lại vứt bỏ anh.”
“Quả nhiên, em vẫn bỏ anh đi, trái tim vừa mới lành seo lần nữa bị em xé rách, cơn đau lần này không gì lấp lại nội, cũng sẽ không bao giờ lành nữa, về sau, anh cũng sẽ không có dũng khí yêu ai khác nữa.”
“Lục Họa, là em đã dạy cho anh hiểu cái gì là yêu, hiện tại cũng là em dạy anh hiêu cái gì gọi là không yêu.”
Lục Họa cảm thấy trong cổ rất nóng rất nóng, cô biết, đó là nước mắt Thượng Quan Mặc rơi xuông.
Anh khóc.
Trong lòng Lục Họa tràn ngập một cảm giác khủng hoảng cùng tuyệt vọng, so với vẻ hung ác năm năm trước anh muốn bóp cổ cô, cô sợ anh giờ phút này hơn.
Sợ lời nói thâm tình của anh.
Sợ anh hèn mọn giữ lại.
Càng sợ đây là một lần cuối cùng của anh và cô, sợ cô vươn tay giêt chết chàng thiểu niên trong mất trong tim đều tràn đầy bóng dáng cô kia.
Lục Họa dùng răng cắn chặt môi dưới, cô rất đau, đau đến sắp chết lặng, thế nhưng cô từng chút một gỡ ngón tay Thượng Quan Mặc ra: “Thượng Quan Mặc, tôi thực sự không thích dáng vẻ này của anh, mau tỉnh táo lại đi! Đừng để cho tôi khinh thường anh.”
Nói xong, cô đi vào.
Àm một tiếng, cổng biệt thự đóng lại ở trước mắt, ánh sáng trong mắt Thượng Quan Mặc cũng theo bóng lưng cô biên thành đen kịt.