Cô tham ăn vươn lưỡi liếm.
A Dạ thở gấp, lúc đầu chỉ muốn hôn nhẹ, cô lại đột nhiên chủ động.
Cô phác họa vành môi mỏng gợi cảm của anh, giống như: ăn được viên kẹo mà cô thích nhất.
Hai người đã quen lâu như vậy, đối với hôn môi, cô luôn bị động, chủ động như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Văn kiện trên đầu gối rớt ở tại trên thảm, A Dạ dùng tay phủ trên khuôn mặt nhỏ, êm ái đáp lại cô.
Anh hôn rát dịu dàng rất dịu dàng.
Trước mặt Sùng Văn đang lái xe, anh ta xuyên qua kính chiếu hậu liếc về phía sau, văn kiện cơ mật bị vứt trên thảm, chủ tử nhà mình đang hôn Hạ Tịch Quán đang ngủ mơ.
Sùng Văn trong nháy mắt thu hồi ánh mắt, không dám nhìn nữa.
Hạ Tịch Quán lúc xuống xe vươn người một cái, cô cảm thấy ngủ thật thoải mái, nhưng, cái miệng nhỏ hồng hồng sưng tấy, còn tê tê.
*Ơ, miệng mình có phải bị ong chích không thế này?” Hạ Tịch Quán ngây ngô lắm bẩm.
Ánh mắt Sùng Văn né tránh, anh ta làm sao dám nói cho.
Hạ Tịch Quán đó không phải là ong chích, mà là… chủ tử nhà mình hôn trộm chứ?
Hôn kỳ càng ngày càng gần, Thượng Quan Mật Nhi càng đắc ý, ả gọi điện thoại cho Họa Phi: “Mẫu phi, hiện tại tất cả đều rất thuận lợi, con sắp gả cho Lục Hàn Đình rồi, đến lúc đó vạch trần thân thế Lục Hàn Đình, con liền trở thành Hoàng Hậu của anh ấy, mẫu nghi thiên hạ rồi.”
Thượng Quan Mật Nhi từ đầu đến cuối không quên sứ mạng của mình, ả là muốn làm vương hậu.
Họa Phi im lặng vài giây, cẩn thận nói: “Mật Nhi, sao mẹ cứ thấy tất cả đều quá thuận lợi khiến mẹ có một loại cảm giác không thực, gần đây Lục Hàn Đình đối với con thế nào, con phải nói thật với mẫu phi.”
Thượng Quan Mật Nhi mặt đỏ lên, xấu hổ nói: “Mẫu phi, Lục Hàn Đình gần đây rất tốt với con.”
“Thật không?”
“Đương nhiên là thật, chúng con bây giờ như đang nửa ở chung rồi, nhiều lần con đều tỉnh dậy trong lòng anh ấy.”
Ý tứ Thượng Quan Mật Nhi rất rõ, ả cùng Lục Hàn Đình nùng tình mật ý đã ngủ đến chừng máy hồi rồi, những thứ khác có thể giả, thế nhưng cùng chăn cùng gối lại không thể.
Họa Phi vừa nghe nhanh chóng lộ ra ý cười: “Mật Nhi, vậy mẹ an tâm rồi.”
“Mẫu phi, Tình Nhi kia vẫn còn ở trong tay của chúng ta, hiện tại con đã nắm chặt Lục Hàn Đình trong bàn tay rồi, đợi kết hôn xong, chúng ta tính toán cùng nhau diệt trừ Hạ Tịch Quán và Tình Nhi đi, vĩnh tuyệt hậu hoạn!” Trong hai mắt Thượng Quan Mật Nhi lộ ra sát ý ngoan quyết ác độc.
Họa Phi gật đầu: “Mẹ cũng nghĩ giống vậy, Mật Nhi, con cứ an tâm làm cô dâu của Lục Hàn Đình đi!!”
Trong nháy mắt, hôn kỳ đã đến.
Hôn lễ thế kỷ cử hành ở sơn trang Louis, trong đại sảnh yến hội treo tên của cô dâu và chú rẻ, chú rễ Lục Hàn Đình, cô dâu Hạ Tịch Quán.
Thượng Quan Mật Nhi chứng kiến tên liền nhanh chóng cứng đờ, hôm nay là hôn lễ thế kỷ của Thượng Quan Mật Nhi ả và Lục Hàn Đình, nhưng tên cô dâu lại là Hạ Tịch Quán.
Tất cả mọi người đều biết hôm nay là hôn lễ của Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán!
Hạ Tịch Quán sắp trở thành Lục thái thái của Lục Hàn Đình!
Cho tới bây giờ Thượng Quan Mật Nhi mới phát giác bản thân vẫn luôn là cái bóng của Hạ Tịch Quán, loại cảm giác này thật sự là quá không dễ chịu, ả lại có một loại ảo giác mình đến tham gia hôn lễ Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán.
Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng bỏ rơi những suy nghĩ kỳ quái đó, sáng sớm hôm nay ả vẫn còn tỉnh lại trong lòng Lục Hàn Đình, sự dịu dàng ấy không thể là giả.
Người đàn ông như Lục Hàn Đình vậy, nếu như anh không thích một cô gái, chắc chắn sẽ không để cô ta chạm vào.
Thượng Quan Mật Nhi vào phòng trang điểm cho cô dâu, mặc váy cưới may riêng ở Lưu Tô Quán.