Hiện tại mắt thấy bản thân cách mộng tưởng chỉ kém một bước, cô ta sao cam lòng buông bỏ?
Nhưng, cô ta vãn hồi thế nào đây?
Lệ Yên Nhiên nhớ tới Dạ Huỳnh từng nói, con gái phải chủ động một chút, đàn ông đều là thích con gái bên ngoài thanh thuần, nhưng trên giường lại lằng lơ, nhất là kiểu đàn ông “man show(*)”như Lục Hàn Đình.
(°) Man show: Ý chỉ những người đàn ông bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại điên cuồng. Những người như vậy không dễ dàng bộc lộ và bộc lộ những cảm xúc cá nhân, tức giận, buồn phiền và những thay đổi cảm xúc, nhưng trong những tình huống hoặc môi trường cụ thể, họ thường biểu lộ một cách bất ngờ.
Lệ Yên Nhiên vẫn luôn muốn tìm một cơ hội thử xem thân thể Lục Hàn Đình đến tột cùng có khuyết điểm hay không, anh có thật là bất lực hay không.
“Anh Hàn Đình, em sẽ không từ hôn với anh đâu, em yêu anh.”
Nói Lệ Yên Nhiên liền to gan giơ lên bàn tay nhỏ bé cởi bỏ áo khoác trên người, bên trong cô ta mặc váy ngắn hai dây màu đỏ, cơ thể thiếu nữ đẫy đà trắng nõn, nhìn vô cùng mê người.
Lệ Yên Nhiên tiến lên, từ phía sau ôm lấy vòng hông to của Lục Hàn Đình: “Anh Hàn Đình, anh muốn em đi, em muốn trở thành người phụ nữ của anhl”
Trong tròng mắt thâm thúy của Lục Hàn Đình nhìn không rõ Ề biểu cảm, anh xoay người, nhìn khuôn mặt xinh đẹp chói mắt của Lệ Yên Nhiên.
Lệ Yên Nhiên mặc dù không bằng Hạ Tịch Quán, nhưng giữa một rừng con gái đã là người nổi bật, lại ở độ tuổi 20 xuân thì, trong veo như nước.
“Anh Hàn Đình, lẽ nào anh không thích em chủ động sao? Em đã chủ động đến vậy, anh muốn em đi mà, em cũng đã là vị hôn thê của anh.”
Đối với chuyện con gái chủ động này, trong đầu Lục Hàn Đình nhanh chóng nhớ lại cơn mộng xuân kia. Trong giấc mộng kia, nơi căn phòng tràn ngập ánh nắng, Hạ Tịch Quán to gan dạng chân ngồi trên vòng hông rắn chắc của anh, ai có thể nghĩ tới người đàn ông nắm quyền khuynh đảo thương giới Đề Đô – Lục Hàn Đình lại sẽ nửa đêm tỉnh mộng, rất nhiều lần trong cơn mộng xuân của mình tỉnh lại.
Anh đúng là thích con gái chủ động, chính là một “man show”
điển hình.
Yết hầu Lục Hàn Đình khẽ lăn, anh giơ tay, dùng ngón tay thon dài nâng cằm Lệ Yên Nhiên lên.
Tim Lệ Yên Nhiên sắp vọt ra ngoài, cô ta khẩn trương lại mong đợi nhìn Lục Hàn Đình, sau đó lại ỏn ẻn kêu một tiếng: “Anh Hàn Đình…”
Lục Hàn Đình đưa tay đẩy, Lệ Yên Nhiên ngã lui về phía sau, trực tiếp ngã vào trong giường lớn mềm mại.
Lúc Lệ Yên Nhiên thấy trời đất quay cuồng, mắt tối sầm, Lục Hàn Đình đã xông tới, anh quỳ một chân trên giường, bàn tay to chống tại bên người cô ta, từ trên cao nhìn xuống nhìn cô ta.
Lệ Yên Nhiên đã hoàn toàn thần phục dưới sự quyến rũ của anh, quần quanh nơi chóp mũi đều là mùi hương sữa tắm sạch sẽ mát lạnh nhàn nhạt, mê hoặc làm lòng người say đắm.
Lúc này Lục Hàn Đình chậm rãi cúi người, từ từ tới gần đôi môi đỏ của cô ta.
Anh muốn hôn cô ta rồi rồi ư?
Có phải anh muốn hôn cô ta không?
Á… kích động quá đi mắt.
Lệ Yên Nhiên tim đập như trống gõ, nhanh chóng nhắm nghiền hai mắt, trông mong Lục Hàn Đình dán môi lên môi cô ta.
Nhưng, chờ rồi lại chờ, lại chẳng chờ được nụ hôn nào.
Lệ Yên Nhiên mở mắt ra, chỉ thấy Lục Hàn Đình ngừng lại, anh vươn tay rút đi áo sơmi bị cô ta đè dưới người.
Anh không phải muốn hôn cô ta.
Anh chỉ là muốn rút đi áo sơmi bị cô ta chặn lại!
Nhận thức này phảng phát dội một chậu nước lạnh từ đỉnh đầu xuống, dập tắt tất cả nhiệt tình cùng chờ mong của Lệ Yên Nhiên, thì ra hết thảy đều là ảo giác của cô ta, là cô ta tự mình đa tình!
Ụ Lục Hàn Đình rút đi áo sơmi, anh đứng thăng người, sau đó rời khỏi phòng.
Anh đi rồi.
Anh lại cứ vậy mà đi.
Lệ Yên Nhiên cắn răng lên môi, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, cô ta chưa từng bị lạnh nhạt và nhục nhã như thế!