(*) Hành động nâng binh khí lên hô hào trước khi dẫn quân chiến đấu.
Phạm Điềm phỏng vấn nhanh chóng sắp xếp xong, Hạ Tịch Quán là ngồi ở phòng làm việc Đài D nhìn thấy hết.
Phạm Điềm ở trước màn ảnh mặt khóc lóc kể lễ: “Tôi và Dạ lão trong sạch, tôi chỉ xem Dạ lão là trưởng bối ngưỡng nộ, tôi tin tưởng Dạ lão được rất nhiều người thần tượng, tôi đối với Dạ lão không có bất kỳ tình yêu nam nữ, tôi cũng có bạn trai rồi, hơn nữa còn mang thai.”
Phạm Điềm đưa đơn chẩn đoán có thai chính xác của bệnh viện ra, phía trên ghi cô ta thực sự mang thai.
Chứng cớ này tuyệt đối nặng ký, rất có sức thuyết phục.
Phóng viên hỏi: “Thì ra chân tướng là như vậy, vậy lúc ở Đài A thử âm, cái đoạn mà toàn dân chúng tôi nghe được, cô giải thích thế nào?”
Phạm Điềm lau nước mắt: “Tôi bị người ta hãm hại, người hãm hại tôi chính là Hạ Tịch Quán, là cô ta thừa dịp tôi không đề phong ghim châm cho tôi, khiến tôi mắt đi lý trí, làm ra chuyện ngay cả chính tôi cũng không biết!”
“Hạ Tịch Quán tại sao lại muốn hại cô?”
“Mọi người đều biết tôi và Hạ Tịch Quán trước đây ở Đại học A là bạn rất thân, sau này vào ngày tuyển chọn của viện khoa học cô ta xảy ra tai nạn, mà tôi được chọn vào viện khoa học, nên cô ta vẫn luôn ghi hận tôi trong lòng, lần này cô ta trả đũa ta, còn liên lụy đến Dạ lão đức cao vọng trọng.”
Hạ Tịch Quán bình tĩnh xem hết, sau đó tắt đi video, đi ra đài radio.
Lúc ra ngoài, người bên trong viện khoa học đều nhìn cô, chỉ trỏ sau lưng cô, “Nhìn kìa, nhỏ đó chính là Hạ Tịch Quán!”
“Không ngờ lòng dạ cô ta nhỏ nhen như vậy, ghen ghét Phạm Điềm, còn lập bãy làm liên lụy đến Dạ lão, con nhỏ này tâm cơ cũng quá sâu.”
“Chúng ta mau cách xa nó đi, ở trước mặt cô ta căn bản chúng ta sống không quá hai tập.”
Hạ Tịch Quán không biểu tình gì, vẻ mặt nhàn nhạt, như không nhìn thấy đám người đang vây xem này.
Lúc này bên tai vang lên giọng nói trong trẻo: “Quán Quán.”
Hạ Tịch Quán ngắng đầu nhìn lên, Lục Tử Tiễn tới.
Đám con gái đang vây xem “ôi” một tiếng, đắm ngực giậm chân hỏi vì sao, vì sao viện sĩ Lục của chúng ta lại thích con ả xấu xa như Hạ Tịch Quán?
Hạ Tịch Quán cong môi: “Tử Tiễn, sao anh lại tới đây?”
Lục Tử Tiễn gio tay lên xoa mái tóc dài của Hạ Tịch Quán, giọng cưng chiều: “Anh tới nhìn người nổi tiếng của viện khoa học chúng ta, Quán Quán, em mới vừa vào đã gây rung chắn ở viện khoa học rồi, hiện tại tất cả mọi người đều muốn được chiêm ngưỡng em.”
Đám con gái vây xem nhìn Lục Tử Tiễn lạnh lùng phong hoa như vậy lại cưng chiều Hạ Tịch Quán như thế, nhao nhao phát điên viện sĩ Lục, mau tỉnh lại đi! Thứ con gái độc ác như Hạ Tịch Quán nhiều lắm là lướt qua đời anh thôi, anh mau tới đây tìm nữ chính của đời anh này!
Hiện tại Lục Tử Tiễn rất muốn bổ cái đầu nhỏ Hạ Tịch Quán ra xem thử bên trong cô đến tột cùng chứa những gì, sao cô luôn có nhiều chủ ý như vậy: “Quán Quán, Dạ lão đã lớn tuổi rồi, em sao mà nghĩ ra được tặng ông ta tai tiếng đào hoa thế, còn có Lệ Yên Nhiên thử âm ở Đài D, em thực sự tặng cho cô ta món quà lớn rồi đấy, ở trong radio viện khoa học em còn dám chơi như vậy, bọn họ tuyệt đối sẽ không tha cho eml”
Hạ Tịch Quán vẫn là người ăn miếng trả miếng, lúc trước Dạ lão và Phạm Điềm liên thủ, đâm sau lưng cô, ném cô cho mấy tên áo đen kia, nếu như không phải bố Hạ đúng lúc chạy tới, người bị hủy hoại chính là cô.
Trận chiến giữa cô và Dạ lão, Dạ Huỳnh, Lệ Yên Nhiên còn có Phạm Điềm đã sớm vang dội, cô không đánh trả, người ở chỗ này sống không quá ba tập sẽ là cô.