Lý Kỳ nhớ đến hình ảnh vài ngày trước khi Diệp Minh biết được Hà Băng gả cho Đường Ngọc kia, đến nay còn cảm thây nghĩ mà sợ.
Diệp Minh cô ta quen biết nhiều năm như vậy, dù cho lúc cai nghiện, cô ta còn chưa thấy Diệp Minh mất khống chế, thế nhưng vì cô gái tên Hà Băng kia, anh như biến thành một con dã thú mắt khống ché.
“Kỳ Kỳ, thân phận chúng ta đặc thù, tuyệt đối không thể lộ ở chỗ này, mấy năm nay thế lực buôn bán hàng cắm đã bành trướng đến Miêu Cương, lúc này chúng ta tới Miêu Cương tìm kiếm dược liệu vốn đã rất mạo hiểm, nên ngàn vạn lần không thể để bất cứ ai biết chúng ta ở chỗ này, biết chưa?”
“Hơn nữa, về Hà Băng, anh ngay từ đầu đã không tán thành A Minh và Hà Băng ở cạnh nhau. Lúc đại ca cầm đầu bảo A Minh quỳ xuông, A Minh thật sự muốn quỳ xuống, anh cũng biết A Minh thật sự thích Hà Băng rồi, người như chúng ta, chơi với cái thứ gọi là tình yêu là một việc rất nguy hiểm.”
“Cho nên Kỳ Kỳ, anh rất coi trọng em, hiện tại Hà Băng đã lập gia đình, anh biết em thích A Minh đã rất nhiều năm, em liền cẩn thận nắm chặt cơ hội lần này, tranh thủ cùng A Minh tu thành chính quả đi.”
Chu Siêu nói lời thật lòng, anh ta cũng không thích Hà Băng, anh ta luôn cảm thấy cô gái như Hà Băng quá chói mắt quá loá mắt, cô chẳng những tuyệt lệ, hơn nữa băng là cô, hỏa cũng là cô, cô bé như vậy đã định trước rất nguy hiểm.
Nhưng Lý Kỳ thì khác, Lý Kỳ tính tình dịu dàng, là lựa chọn tối ưu để lấy làm vợ, cô ta có thể cho cuộc sống hôn nhân Diệp Minh ổn định mà an tâm, có thể để Diệp Minh không có nỗi lo về sâu.
Cho nên, Chu Siêu không chút do dự đứng bên phía Lý Kỳ.
Lý Kỳ nhanh chóng đỏ mặt, cô ta không nghĩ tới tâm tư mình bị người khác xem thấu, không sai, cô đã thích Diệp Minh rất nhiều năm.
Lý Kỳ dám khẳng định, cô gái vừa rồi nhất định là Hà Băng, người phụ nữ nhòn người phụ nữ, chắc chắn sẽ không nhìn lầm.
Nhưng thê thì sao, Hà Băng đã lập gia đình, nếu như anh Minh và một người phụ nữ có chồng ở cùng một chỗ, đó mới thực sự hủy hoại anh.
“Dạ…” Lý Kỳ dùng sức gật đầu: “Anh Siêu, em ta sẽ nắm chặt cơ hội này.”
Hà Băng đi dạo một vòng ở khu Đông Sương, lúc đi ngang qua một căn phòng, cô đột nhiên dừng bước.
Bởi vì bên trong truyền đến một tiếng động, như là tiếng ghế rơi xuống mặt đất.
Bên trong xảy ra chuyện gì?
Hà Băng trong trẻo lạnh lùng, không phải là kiểu người quá hiếu kỳ, nhưng nhìn phiến cửa phòng đóng chặt trước mắt này, cô lại quỷ thần xui khiến đi lên trước, đây ra một khe cửa.
Trong phòng rất tối, một tia sáng cũng không lọt vào, cô nhìn thấy cái ghế ngã xuống đất.
Trên ghế cột một người, một người đàn ông.
Bởi vì người đàn ông đưa lưng về phía của cô, lại rất tối, nên cô căn bản thấy không rõ tướng mạo người kia.
Song dáng người anh rất cao lớn, hai tay hai chân anh đều bị trói trên ghế, trong bóng đêm giữa căn phòng đặc biệt yên tĩnh, yên tĩnh đến có thể nghe được tiếng thở của người đàn ông.
Tiếng thở dốc của anh rất nặng, từng hơi từng hơi, như là lồng ngực to lớn đang phập phông trên dưới, thông khô ẩn nhẫn cái gì.
Hít vào, thở ra…
Bao lấy sức mạnh rắn rỏi của người đàn ông.
Hà Băng nhắc đôi chân nhỏ muốn tiến lên, cô khẽ động chân.
Thế nhưng lúc này bên tai vang lên một tiếng nói khàn khàn đến không cách nào phân biệt được: “Ai?”