Ca sĩ Mã Lương dùng chính giọng hát độc đáo trong vắt của mình thể hiện— “Tìm kiếm ánh dương ở nơi không ngọn gió.
Hóa thành tia nắng sưởi ấm giá lạnh nơi anh.
Chuyện đời khó đoán, người lại quá ngây thơ.
Muốn cùng người ngắm nhìn khoảng trời xanh trong.
Muốn lớn tiếng nói cho người biết em đã say đắm vì người.
Chuyện cũ trôi qua vội vã.
Người cuôi cùng cũng sẽ cảm động mà thôi.
Quãng đời còn lại, em chỉ cần người.
Quãng đời còn lại sau này.
Gió Đông là người.
Hoa Xuân là người.
Mưa Hạ là người.
Thu vàng cũng là người.
Ám áp hay lạnh lẽo bốn mùa đều là người.
Toàn bộ ánh mắt hướng đến, tất cả dịu dàng nơi đáy lòng.
Đêu dành cho người…”
Tiếng ca êm tai từng lần một quanh quần, thế nhưng không ai nghe.
Anh gọi một lần lại một lần, thế nhưng không ai tiếp.
Bên tai quanh quản đều là câu hát đó — toàn bộ ánh mắt hướng đến, tất cả dịu dàng nơi đáy lòng. Đều dành cho người.
Cố Dạ Cần đột nhiên mở ra tắm ảnh chụp bản thân vẫn luôn giữ kỹ kia, anh nắm thật chặt tắm ảnh chụp khi cô còn thiếu nữ, siết đến nhăn nhúm.
Cuối cùng cũng có một ngày như vậy, nhìn cô, nghe chút thanh âm cô, đều trở thành xa xỉ.
Đêm tối vô tận và sự vô lực nuốt chửng anh, anh cái gì cũng không làm được, vô năng vô lực.
Anh gió Đông mưa Hạ, hoa Xuân Thu vàng, đều là cô.
Lúc này chiếc đồng hồ cổ xưa ở đại sảnh dưới lầu vang lên tiếng báo hiệu, đông, đông, đông… mười hai giờ, mười hai giờ đến rồi, một ngày mới đã bắt đầu.
Cô thế nào rồi?
Anh không biệt…
Anh không hề hay biết…
Ha.
Cố Dạ Cần nằm trên giường lớn mềm mại, cả phòng tối đen, thế giới của anh cũng mắt đi tất cả ánh sáng.
Cuộc sống ngày ngày, qua rất yên lặng lại gian nan.