Có phải đã sai khâu nào rồi không?
Trân Viên Viên có một loại dự cảm rât xấu, nhưng ả không biết dự cảm không lành này là cái gì.
Hiện tại đạo diễn Vương thúc dục ả diễn, ả chỉ đành đi lên sân khấu.
Tự tin của Trần Viên Viên là tới từ nhiều mặt, bao gồm cả diễn xuất của mình, hiện tại phải lên diễn, ả liền chuẩn bị đại triển thân thủ trước mặt Có Dạ Cần, chứng minh năng lực nghiệp vụ của mình thật tốt một chút.
“Cố tổng, em đi diễn nha, anh ở đó nhìn kỹ em đó nha.” Trần Viên Viên lưu luyến không rời buông lỏng Cố Dạ Cần ra, đi lên sân khấu.
Tất cả ngọn đèn đều đổ lại, đạo diễn Vương nhìn kịch bản nói: “Trần Viên Viên, cô diễn đoạn khóc đi, khóc ra kiểu trâm ngọc trong nhà, lê hoa đái vũ, làm cho lòng người có cảm giác tan vỡ ấy.”
Diễn cảnh khóc?
Trân Viên Viên biêu thị chính mình đôi với cảnh khóc hết sức tự tin, ả giơ tay, OK.
Đạo diễn Vương hô: “bắt đầu.”
Trần Viên Viên dâng lên nỗi buồn, vẫn không quên ném đi một cái mị nhãn cho Cố Dạ Cần dưới đài, ý kia là – Cố tổng, em sắp diễn đó, em sắp phóng đại chiêu rồi nè.
Hốc mắt Trần Viên Viên đỏ lên, chuẩn bị khóc, thế nhưng lúc này ả cảm thấy toàn thân nóng lên.
Nóng.
Trên người thật sự rất nóng.
Loại nóng này tới rât mạnh mẽ, như là đốt đuốc trên người, Trần Viên Viên nhanh chóng vươn tay kéo áo mình một chút: “Ưm, nóng, nóng quá a, tôi muốn cởi quần áo…”
Toàn trường cả kinh, mọi người trợn mắt há mồm nhìn Trần Viên Viên, rõ ràng không nghĩ tới ả sẽ diễn cho mọi người một đoạn như vậy, hiện trường yên tĩnh ngay cả một cây châm rớt trên mặt đất cũng có thể nghe thấy được.
Trần Viên Viên đang làm gì thế?
Ả mặc sườn xám, kéo hết cúc áo xuống, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết, cực kỳ hương diễm.
Trân Viên Viên thực sự cảm thây nóng quá, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp như thiêu cháy, tay sờ soạng trên người, ả đột nhiên cảm thấy thật thoải mái.
Tiến lên hai bước, ả ôm lấy một thanh hình trụ, thanh hình trụ mát lạnh thô sáp, ả cọ lên trên: “Ưm, thật thoải mái g.ˆ”
Toàn trường rất an tĩnh, nên tiếng nói ỏn ẻn của Trần Viên Viên rõ ràng truyền tới màng nhĩ của mỗi người, ả vẫn còn đang ưm ưm a a, quả thực diễn một hồi đông cung sống.
“Bốp” một tiếng, đạo diễn Vương dùng sức ném kịch bản trong tay, trầm giọng mắng: “Trần Viên Viên, cô đang làm cái gì đấy? Bảo cô diễn cảnh khóc, cô bây giờ lại diễn đông cung sông?”
“Mau mau cút xuống cho tôi, nơi này là đoàn phim”Kiếp Phù Du”, đừng đưa dâm từ thối nát của cô ra đây làm mắt mặt xấu hổi”
Đạo diễn Vương phát hỏa, lúc đầu chị Tuệ sững sờ ở một bên nhanh chóng hoàn hồn, cô ta biết nguy rồi.
Nước lúc đầu cho Diệp Linh uống đã bị Trần Viên Viên uống.
Lần này quảng hết mặt mũi rồi!
Tuệ tỷ tiến lên, ôm lấy Trần Viên Viên: “Viên Viên, em sao vậy, có phải thân thể khó chịu hay không, chúng ta đi xuống trước đi, chị tìm một bác sĩ xem cho em một chút.”
Thuôc này vô cùng mạnh, là Trân Viên Viên đập số tiền lớn để có được thuốc cực tốt.