Mẹ Ngô cảm thấy không thể tin được, thiếu gia nhà bà là cậu bé ngoan, là kiểu chỉ nói chuyện chứ không động tay động chân, đến cùng là ai mang thiên đao đánh thiếu gia nhà bà thành thế này?
“Thiếu gia, cậu mau ngồi xuống, tôi lấy hòm thuốc xử lý cho cậu một chút.” Mẹ Ngô hốt hoảng đi tìm hòm thuốc.
Lục Hàn Đình ngồi trên ghế sa lon, Lục Tư Tước nhìn đứa con trai này của mình: “Từ lúc nào học được đánh nhau với người khác, vì cái gì, phụ nữ?”
Lục Hàn Đình rũ xuống mí mắt anh tuấn, lười biếng chán chường dựa lưng vào trong nệm êm, anh lười biếng lên tiếng: “Dạ”
Anh thừa nhận, anh chính là vì phụ nữ đánh nhau.
Anh đã sớm muốn đánh Từ Thiếu Nam rồi, anh đã nhịn đến bây giờ rồi.
Nhớ tới cái tay kia của Từ Thiếu Nam trong khách sạn khoát lên vai Hạ Tịch Quán, anh hận không thể đánh gãy cái tay đó của Từ Thiếu Nam.
Lục Tư Tước vắt chéo đôi chân, lão phu nhân đã ngủ rồi, ông vốn đợi Lục Hàn Đình về, hiện tại trong tay ông cầm tờ báo kinh tế tài chính bằng tiếng Anh, trên người là áo len cổ tròn màu xám tro ở nhà, cả người thâm trầm lại nho nhã: “Đánh thắng không? Ôm được mỹ nhân về không?”
Lục Hàn Đình mím môi lại thành đường thẳng trắng bệch nhàn nhạt: “Không đánh thắng, con bị người ta bỏ rơi rồi, con bị người đùa bỡn tình cảm, con thất tình, được chưa?”
Ở Đề Bar, anh phải thừa nhận, Từ Thiếu Nam nói không sai, anh chính là bị Hạ Tịch Quán bỏ rơi rồi, anh lần đầu tiên chơi trò tình ái, đã bị người ta chơi thành như vậy.
Anh không cam lòng, phẫn nộ, thống hận, còn có đố kị, cảm giác này gần như khiến anh phát điên không thể khống chế.
Thừa nhận đi! Anh đánh Từ Thiếu Nam cũng là bởi vì Từ Thiếu Nam đoạt mát cô gái của anh, anh thất tình rồi.
Hiện tại cô đối với anh vẫn lạnh nhạt, đến thực sự câu dẫn anh cũng khinh thường.
Lục Tư Tước thâm thúy nhìn Lục Hàn Đình: “Vậy hãy nhanh chóng thu xếp tình cảm thất bại này, khiến nó trở thành quá khứ, sau này con sẽ gặp được người tốt hơn.”
“A…” Lục Hàn Đình từ trong cổ họng cút ra bật ra tiếng cười khẽ châm chọc, sau đó nâng mắt nhìn về phía Lục Tư Tước đối diện: “Lời lừa gạt này, bố lừa chính mình đi, đã nhiều năm như vậy, bố đã thoát ra khỏi sao, bố đã gặp được người tốt hơn rồi sao?”
Lục Tư Tước cứng đờ, cuộc nói chuyện ngắn ngủi của hai cha con rơi vào ngõ cụt, trò chuyện không nổi nữa, hồi lâu sau ông đứng dậy, rời đi.
Trước khi đi, ông nói câu sau cùng: “Chúng ta khác nhau, con may mắn hơn bố.”
Con ông may mắn hơn ông rất nhiều, bởi vì trong sinh mệnh Lục Hàn Đình gặp được là Hạ Tịch Quán, cô gái Hạ Tịch Quán kia yêu anh như sinh mệnh.
Mà ông gặp Liễu Anh Lạc, mặc kệ ông có cố thế nào, cũng không chiếm được một chút tình yêu nào của bà.
Đời này của ông đều là yêu mà không được yêu.
Điều này cũng có thể chính là nguyên nhân Lục Tư Tước hạ thủ lưu tình với Hạ Tịch Quán! Lúc Hạ Tịch Quán lấy thân phận con gái Hạ gia đến Đề Đô, quản gia tư nhân của ông Tống Minh đã đưa tư liệu cho ông, ông vốn có thể bóp Hạ Tịch Quán chết trong trứng nước.
Thế nhưng, ông không ra tay.
Ông và Hạ Tịch Quán đã từng quen biết, ánh đầu tiên mắt ông đã biết Hạ Tịch Quán cô gái này là ngôi sao rực rỡ, tới đâu cũng sẽ là tâm điểm giữa vạn người.
Ngày hôm nay tất cả chuyện xảy ra ở Đề Bar Lục Tư Tước đều biết, ông ở Hải Thành cũng từng nói, ông không hy vọng Hạ Tịch Quán xuất hiện trong sinh mệnh Lục Hàn Đình lần nữa, bởi vì, cô có thể dễ dàng phá hủy anh.
Quả nhiên, Lục Hàn Đình gặp lại Hạ Tịch Quán lần nữa, anh lại yêu, yêu đến hai lần.
Lục Hàn Đình yêu Hạ Tịch Quán đến hai lần.
Chương 614: Trong Mộng Đều Là Cô
Lục Tư Tước nửa đời người đều sống bình tĩnh cơ trí, quả quyết sát phạt, như một đế vương cao cao tại thượng, thế nhưng ở vấn đề của Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán, ông lần nữa lưỡng lự và do dự.
Ông cũng không biết mình bị gì, có lẽ, ông… hâm mộ họI Lục Tư Tước đi, mẹ Ngô đem hòm thuốc ra, thận trọng xử lý vết thương cho Lục Hàn Đình, Lục Hàn Đình rất phối hợp, dù sao anh không muốn hù bà nội.
Trở lại trong phòng mình, Lục Hàn Đình không đi tắm, mà là thân cao chân dài đứng lặng ở bên cửa sổ sát đất, giữa anh hai ngón tay thon dài của anh kẹp một điếu thuốc, không ngừng phả ra làn khói trắng, anh rất muốn tê liệt chính mình, rất muốn giũ sạch gương mặt nhỏ nhắn kia khỏi trí óc mình.
Một gói thuốc lá rất nhanh đã hút hết, Lục Hàn Đình vào phòng tắm xối nước lạnh, sau đó lên giường ngủ.
Anh nhanh chóng say giấc, sau khi trở lại Đế Đô, giấc ngủ của anh vẫn tốt.
Thế nhưng, anh nằm mơ.
Mơ một giấc mơ rất dài.
Trong mộng là tiên cảnh nhân gian, anh nằm trên giường, nhưng trong khoái cảm cực độ kích thích tỉnh lại, anh mở mắt ra, khi đó là hừng đông, tia sáng màu vàng kim xuyên qua lớp cửa số từ từ soi đến, một căn phòng ấm áp lưu luyến, chậm rãi anh thấy rõ, trên người của anh có một người đang ngồi.
Đó là một cô gái, dáng người nhỏ nhắn yêu kiều, trên người cô mặc váy ngủ hai dây, nhìn như là màu hồng nude, càng thêm tôn lên làn da trắng mịn như sữa bò.
Mái tóc đen thanh thuần như tơ lụa xõa tung ở bờ vai trơn bóng, có vài sợi tóc mắc ở sau tai, lộ vành tai nhỏ trắng như tuyết, Lục Hàn Đình thấy được mặt cô, khuôn mặt khó khăn lắm mới lớn bằng bàn tay, ngũ quan thanh thuần tuyệt sắc, đôi mắt đen láy lóng lánh ánh nước nhìn anh, sóng nước xoay vần trong đôi mắt kia.
Hình ảnh đó, chính là cảnh hoạt sắc sinh hương(‘).
(°) Hoạt sắc sinh hương: Ý chỉ những bông hoa diễm lệ nhát, dùng để miêu tả nhan sắc xinh đẹp của người phụ nữ.
Trong mộng chính khóe mắt anh đỏ tươi, trong cỗ họng như có than lửa lăn qua, bàn tay to nắm lấy đường cong mềm mại hình chữ S kia, giọng khàn đục: “Quán Quán, em làm gì thế hả?”
Cô gái vươn bàn tay nhỏ bé, đẩy anh ngã ra sau, hàm răng cắn đôi môi đỏ mọng, nói từng chữ một: “Anh nói em làm gì, làm…
anh nha.”
Lục Hàn Đình đột nhiên mở mắt ra, tỉnh.
Khi ngủ vẫn là một màn đen kịt, bây giờ tỉnh lại đã là hừng đông, anh từ trong cơn mộng xuân của mình tỉnh lại.
Yết hầu khẽ dịch chuyển, Lục Hàn Đình chán chường nhắm mắt, giơ tay lên che khóe mắt đỏ tươi nhiễm đầy dục vọng của mình, anh thò tay xuống dưới, quần đã ướt.
Mẹ kiếp! Ngôn tình trung quốc.
Cho dù có giáo dưỡng tốt đi nữa anh cũng không nhịn được bật ra tiếng thô tục, anh rốt cuộc làm sao vậy, bị ma nhập rồi ư?
Trong thực tế bị cô chơi còn chưa đủ, ngay cả trong mộng cũng… bị cô chơi, còn là nữ trên nam dưới…
Lục Hàn Đình ngủ không ngon, sáng sớm không ăn sáng đã rời Tây Uyên, đến công ty.
“Lão phu nhân, thiếu gia gần đây bị sao thế, sao cứ âm tình bát định?” Mẹ Ngô nhịn không được nói thầm với lão phu nhân.
Lão phu nhân lòng tựa như gương sáng: “Tôi thấy nó gần đây bị nóng trong người đấy.”
Nóng trong người?
Mẹ Ngô chuẩn bị điều chỉnh một chút thực đơn gần đây, nấu món thanh đạm làm chủ, nghĩ như vậy bà liền lên lầu, vào phòng ngủ chính của Lục Hàn Đình quét dọn.
Lúc vào, trên giường lớn xốc xếch bừa bộn, trên chiếc thảm mêm mại ném đâu từng tờ giây bị vò lại, còn có quân áo bân Lục Hàn Đình đã thay ra.
Mẹ Ngô là người từng trải, gương mặt già nua trong nháy mắt đỏ lên: “Lão phu nhân, bà nói đúng, thiếu gia gần đây quả thật bị nóng trong người!”
Lục Hàn Đình đến công ty, toàn bộ Lục thị đều biết vị chủ tịch đại nhân hôm nay tâm tình không tốt, ai nấy đều trân trọng, sợ đến mức không dám thở mạnh.
Chương 615: Tôi Không Thích Em
Lúc xế chiều, Lục Hàn Đình nhận được tin nhắn từ Lệ Yên Nhiên: “Anh Hàn Đình, hôm nay anh có bận không, có thể tới đón em tan học không ạ?”
Lục Hàn Đình vứt di động xuống bàn làm việc, qua vài giây, anh lại nhặt di động lên, đáp “Được.”
Lục Hàn Đình cầm chìa khóa xe, trực tiếp lái đến Đại học T.
Chiếc Rolls-Royce Phantom dừng sát ở rồi ven đường, Lục Hàn Đình không xuống xe, anh từ từ trượt cửa sổ xe xuống, đôi mắt thâm thúy xuyên qua lớp kính chiếu hậu, thờ ơ nhìn lướt về Đại học A phía sau.
Bây giò đang là lúc tan học, sinh viên Đại học A lục tục đi ra.
Lục Hàn Đình thấy được đám Phạm Điềm, nhưng bên cạnh Phạm Điềm không có Hạ Tịch Quán.
Phạm Điềm và mấy cô gái khác đi tới, vừa đi vừa nói, “Điềm Điềm, sao hôm nay không thấy Quán Quán?”
“Quán Quán bị bệnh rồi, cậu ấy xin nghỉ.”
“Cái gì, Quán Quán bị bệnh?”
“Đúng vậy, Quán Quán sốt cao 42 độ, nghe nói bây giờ còn đang hôn mê, tớ đang muốn đến nhà Hạ gia thăm Quán Quán, các cậu có muốn đi cùng tớ không?”
“Đương nhiên là muốn! Quán Quán sao ngay giờ phút quan trọng này lại bị bệnh, hai ngày sau viện khoa học sẽ qua đây tuyển chọn nhân tài, Quán Quán không phải vẫn muốn vào viện khoa học sao, đã nỗ lực lâu như vậy, Quán Quán vậy mà lại đột nhiên ngã bệnh.”
“Các cậu nói xem có phải hôm qua Quán Quán ở Đề Bar bị kinh sợ rồi không? Tối qua Lục thiếu đánh nhau với Từ thiếu, tớ bây giờ nghĩ lại còn thấy sợ, lúc đó Lục thiếu còn đây Quán Quán!”
Đám con gái đi xa, bàn tay to của Lục Hàn Đình hơi siết vô lăng, cô bị bệnh rồi sao, phát sốt 42 độ?
Tối hôm qua ở Đề Bar, anh thát thủ đẩy cô một cái, lúc đó anh quá tức giận, không khống chế được chính mình.
Lúc này cửa xe kế bên người lái được mở ra, Lệ Yên Nhiên đi vào ngồi: “Anh Hàn Đình, anh chờ có lâu không ạ?”
“Không lâu, tôi đưa em về nhà.”
“Anh Hàn Đình, chúng ta cùng đi ăn bữa cơm nha.”
“Lát nữa tôi có họp, hôm nay không rảnh.”
Lệ Yên Nhiên nhìn người đàn ông bên người, ngũ quan sắc bén lạnh lùng kia, cả người anh như phủ một tầng sương lạnh, nhìn ra được tâm tình của anh không tốt lắm.
“Anh Hàn Đình, chuyện hôm qua anh nói với em ấy, chuyện đính hôn là thật sao, anh không nói đùa đấy chứ?”
Lục Hàn Đình nhấp môi mỏng, trầm giọng nói: “Hiện tại Đế Đô đều đang đồn đám hỏi giữa hai nhà Lục Lệ, Yên Nhiên, tôi nói đính hôn là thật, tôi cũng có thể cưới em, nhưng, tôi không thích em, chúng ta chỉ là đám hỏi, tôi chỉ là cần một Lục phu nhân.”
Anh nói cái gì?
Lệ Yên Nhiên cứng đờ, anh nói, anh không thích cô ta…
Lệ Yên Nhiên đã sớm biết người đàn ông này lạnh lùng bạc tình, nhưng mặt cô ta vẫn trắng nhọt, đính hôn ngọt ngào hóa thành mơ hồ khó chịu cùng khuất nhục.
“Yên Nhiên, em là thủ phủ thiên kim, có rất nhiều sự lựa chọn, không cần thiết phải vì tôi mà bạc đãi bản thân mình, em tốt nhất nên suy tính một chút đi!”
“Không cần suy tính, em đã quyết định rồi. Anh Hàn Đình, chúng ta đính hôn đi! Cành nhanh càng tốt!” Lệ Yên Nhiên nói thẳng.
Lục Hàn Đình trầm ngâm trong chốc lát, từ khi Hạ Tịch Quán xuất hiện trong cuộc sống của anh, đã khuấy đảo cuộc sống của anh đến long trời lở đất, cô ảnh hưởng trực tiếp đến tâm tình của anh, làm cho anh điên cuồng, không khống chế được, anh rất ghét bản thân như vậy.
Anh muốn để cho mình bình tĩnh trở lại, trở lại quỹ đạo bình thường, quay về con người trước kia của mình, trước khi cô đến, đám hỏi giữa hai nhà Lục Lệ cũng đã trong kế hoạch.
Cứ như vậy đi, quên đi cô.
Lục Hàn Đình gật đầu: “Ừ.”
Chương 616: Thuật Trường Sinh Bát Lão Hạ gia.
Hạ Tịch Quán là ngày thứ hai tỉnh lại, Hạ Bang và Lam Yên niệm A di đà phật, cảm tạ trời đất, nhanh chóng đỡ Hạ Tịch Quán ngồi dậy: “Quán Quán, cuối cùng con cũng tỉnh, con hù chết chúng ta, nếu như con không tỉnh, chúng ta sẽ ném đám lang băm này ra ngoài!”
Hạ Tịch Quán tựa lưng vào gối, sắc mặt cô tái nhợt không có chút huyết sắc nào, cả người thật sự đã ngã một trận bệnh lón, cô yếu ớt cười: “Bố Hạ, mẹ Lam, con không sao, con hiện tại khỏe rồi.”
“Quán Quán, con nói xem đang yên đang lành, sao đột nhiên phát sốt, sốt tới 42 độ!”
Vì sao đột nhiên phát sốt?
Cô cũng không biết.
Chính là cảm thấy thứ vẫn luôn nắm trong lòng chọt biến mát, hút đi sinh mạng cô, loại cảm giác triệt để mất đi này khiến cô thấy vô cùng đau đón, đau đến choáng váng.
“Chắc là cảm lạnh thôi ạ, nói chung con không sao rồi, được rồi bố hạ mẹ Lam, khi nào viện khoa học tuyển chọn vậy ạ?”
“Quán Quán, viện khoa học tuyển chọn vào ngày mai đó, nếu con không tỉnh liền bỏ lỡ!”
Cái gì, ngày mai?
Hạ Tịch Quán thầm mắng mình một trận, cô thực sự quá không có tiền đồ, lại vì một người đàn ông muốn sống muốn chết, cô đã vì Lục Hàn Đình chết một lần rồi, ném sứ mệnh của mình ra sau đầu, lần này cô suýt chút nữa giẫm lên vét xe đổ của mình, không được, cô phải nhanh chóng tỉnh lại1
Đôi mắt trong vắt của Hạ Tịch Quán nhanh chóng lộ ra ánh sáng, cả người như sống lại, thần thái sáng láng: “Bố Hạ mẹ Lam, ngày chúng ta đợi rốt cuộc đã tới, viện khoa học, con tới Xi Ẳ NI rôi, mẹ ơi, con tới rôi1
Hạ Bang và Lam Yên đều nở nụ cười, bọn họ lại thấy được Hạ Tịch Quán bình thường rực rỡ chói mắt kia, cô khỏe thật rồi1
Hôm nay chính là thời gian viện khoa học tuyển chọn, lần này top 5 trường đại học tụ tập lại một chỗ, sau đó dựa theo mã sinh viên từng người đi vào phòng làm việc nhận khảo sát tuyển chọn.
Đám Phạm Điềm vây quanh Hạ Tịch Quán.
“Quán Quán, nghe nói lần tuyển chọn này chọn rất ít người, chỉ có ba người được chọn thôi.”
“Nhưng Quán Quán à, cậu thi đạt trọn 750 điểm, hiện tại danh chắn toàn bộ Đề Đô, tớ tin trong ba người sẽ có cậu.”
“Đúng vậy Quán Quán, chúng tớ đều tin tưởng cậu.”
Hiện tại đã là mùa thu, hôm nay Hạ Tịch Quán mặc chiếc áo dệt kim hở cổ màu vàng nhạt, mái tóc đen thanh thuần xõa xuống, trên tóc kẹp một chiếc kẹp tóc ngọc trai, cô gái 20 tuôi xinh đẹp trẻ trung, vừa nhỏ nhắn mềm mại lại ấm áp.
Hạ Tịch Quán mỉm cười: “Điềm Điềm, mượn lời chúc của các cậu nhé.”
Lúc này Phạm Điềm kéo Hạ Tịch Quán lại: “Quán Quán, cậu mau nhìn, viện trưởng viện khoa học Dạ lão tới kìa, nghe nói lần này ông ta là chủ khảo đó!”
Hạ Tịch Quán ngước mắt, phía trước có rất nhiều người, đều là các sinh viên tới nhận phỏng vấn, hiện tại mọi người nhanh chóng nhường ra một con đường, mấy người mặc tây trang màu đen đi tới, trong đó được bao vây ở phía trước là Dạ lão tinh thần khỏe mạnh, ông ta mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen.
Lúc này dường như cảm ứng được, Dạ lão quay đầu, một đôi mắt trầm đục sắc bén nhìn lại, trực tiếp rơi vào trên người Hạ Tịch Quán.
Bốn mắt nhìn nhau, Hạ Tịch Quán thấy được hàn ý trong mắt Dạ lão.
Dạ lão thu mắt, mang theo cả đám người biến mắt ở cuối hành lang.
“Quán Quán, vị này Dạ lão hiện tại là ngôi sao sáng giới trung y, địa vị của ông ta nói một không hai đấy.”
“Tớ nghe ngóng được Dạ lão theo đuỏi y thuật rất điên cuồng, tớ còn nghe nói Dạ lão đang nghiên cứu… thuật trường sinh bắt lão.”
Chương 617: Mời Tham Gia Tiệc Đính Hôn
Thuật trường sinh bắt lão?
Hạ Tịch Quán khẽ chau hàng mày thanh tú, trên đời này nào có ai trường sinh bắt lão, xưa kia các quân vương cỗ đại vì trường sinh bất lão này, mê tín đám đạo sĩ tự nhận là tiên hoàn, còn cưỡi thuyền đến chốn bồng lai tiên cảnh, cuối cùng chẳng những thắt bại, còn rơi vào cái chết không được yên thân.
Dạ lão này sao lại si mê cái này?
Hạ Tịch Quán nhớ tới ban nãy khi cô đối diện với Dạ lão, trong hai mắt Dạ lão cất giấu vài phần điên cuồng, khiến cô hết sức khó chịu, hơn nữa cô nhạy cảm nhận ra được Dạ lão không có thiện ý với cô, đại khái là bởi vì nguyên nhân cháu gái ông ta, Dạ Minh Châu.
Hạ Tịch Quán trong lòng có chút cảnh giác, buổi tuyển chọn hôm nay sợ rằng không được thuận lợi, bao gồm chuyền đi đến viện khoa học như cô mong muốn, chỉ sợ cũng trắc trở bủa vây.
Nhưng, bảo rương thứ hai mẹ lưu lại đang ở trong viện khoa học, cô nhất định phải vào viện khoa học tìm được bảo rương đó, ai cũng không thể ngăn cản bước chân cô.
Lúc này phía trước đi tới vài cái người quen, là Lệ Yên Nhiên và mấy nữ sinh Đại học T.
Mấy nữ sinh kia vây quanh Lệ Yên Nhiên như một nàng công chúa ở chính giữa, “Oa, Yên Nhiên, cậu thật sự sắp đính hôn với Lục tổng sao?”
“Lục tổng nhìn rất lạnh lùng đó, vẫn là Yên Nhiên cậu có biện pháp, bắt Lục tổng lại, bọn tớ hâm mộ cậu quá đi mắt!”
Đám Phạm Điềm cũng nghe được giọng nói ríu rít của mấy cô ta, Phạm Điềm thuận miệng lẫm bẩm một câu: “Lệ Yên Nhiên này sắp đính hôn với Lục tổng à?”
“Có lẽ vậy! Gần đây Đề Đô đều đang đồn đám hỏi hai nhà Lục Lệ, chuyện này cũng không kỳ lạ.”
“Trông Lục tổng cứ xa cách tại thượng, một thân cắm dục, không nghĩ tới ánh mắt cũng chả tốt máy, thích con nhỏ bạch liên hoa như Lệ Yên Nhiên.”
Lúc này Lệ Yên Nhiên thấy được Hạ Tịch Quán, cô ta nhanh chóng đi lên trước, gương mặt kiêu ngạo cùng vui sướng: “Hạ Tịch Quán, các cô đang bàn luận gì đấy, có phải đang bàn luận về chuyện đính hôn giữa anh Hàn Đình và tôi không? Không sai, chúng tôi sắp đính hôn rồi, thời gian đính hôn đã chọn xong, ba ngày sau đấy.”
Ba ngày sau?
Hạ Tịch Quán cảm giác cơn bệnh mình đã khỏi rồi, nhưng khi nghe được thời gian đính hôn của bọn họ, lòng cô vẫn thít chặt đau đớn như thế, cô thật sự không ngờ bọn họ đính hôn gấp gáp như vậy.
“Anh Hàn Đình nói muốn nhanh chóng đính hôn với tôi, vừa lúc ba ngày sau chính là ngày hoàng đạo, Hạ Tịch Quán, tôi sẽ gửi thư mời cho cô, hoan nghênh cô tới tham gia lễ đính hôn của tôi và Hàn Đình nhé.”
Lệ Yên Nhiên nhìn sắc mặt Hạ Tịch Quán hơi trắng bệch, trong lòng đã thấy sung sướng khó tả, từ khi Hạ Tịch Quán xuất hiện ở Đề Đô, cô liền đoạt đi hết thảy hào quang của cô ta, để cô ta trở nên ảm đạm phai màu.
Hiện tại cô ta đính hôn với Lục Hàn Đình, mục đích khác cũng là muốn đánh Hạ Tịch Quán về nguyên hình, một nhánh cỏ dại chẳng biết từ đâu nhô ra sao mà xứng tranh lại với một thiên chỉ kiêu nữ như cô ta?
Hạ Tịch Quán cũng không biểu cảm gì, đôi mắt sáng của cô nhìn Lệ Yên Nhiên: “Vậy trước tiên chúc mừng cô, lời chúc tôi đã nói trước mặt, nên thư mời thì miễn đi.”
Nói xong, Hạ Tịch Quán rời đi.
Nhìn thân ảnh mềm mại nhỏ nhắn của Hạ Tịch Quán biến mắt trong tầm mắt, Lệ Yên Nhiên nghiến răng, thái độ Hạ Tịch Quán không lạnh không nhạt làm cô ta cảm giác mình đang đấm vào lớp bông vậy.
Nhưng rất nhanh cô ta nhéch môi, Hạ Tịch Quán chắc là chuẩn bị nhận phỏng vấn của viện khoa học nhỉ, mhưng thật đáng tiếc, cô đã định trước vô duyên với viện khoa học.
Hạ Tịch Quán ép buộc chính mình quên đi chuyện đính hôn giữa Lục Hàn Đình và Lệ Yên Nhiên, cô đã sớm biết Lục Hàn Đình chán ghét cô tới cực điểm, ngày đó ở Đế Bar chính là minh chứng tốt nhất, Lục tiên sinh của cô đã không còn nữa, bây giờ chỉ còn là Lục Hàn Đình mà thôi, cô không cần phải vì anh đau lòng nữa.
Chương 618: Dáy Lên Nghi Vấn
Cô còn rất nhiều việc cần hoàn thành, lần này tới đế đô, chính là vì viện khoa học, hiện tại tuyển chọn sắp tới, cô càng không thể phân tâm.
Chợt có một nhân viên công tác đi tới: “Chào cô, xin hỏi cô là Hạ tiểu thư sao?”
Hạ Tịch Quán gật đầu: “Là tôi.”
“Viện trưởng chúng tôi cho mời, mời Hạ tiểu thư đến phòng sát vách một chút.”
Ngay lúc nhân viên công tác xuất hiện ở đây, Hạ Tịch Quán cũng đã đoán được bảy tám phần, trước lúc tuyển chọn viện trưởng viện khoa học Dạ lão muốn tìm cô trò chuyện riêng.
Hạ Tịch Quán thẳng thắn gật đầu: “Được, xin dẫn đường.”
Hạ Tịch Quán đi tới phòng làm việc cách vách, Dạ lão đã ở bên trong chờ cô.
“Dạ lão, ông tìm tôi?”
Dạ lão nhìn cô gái ung dung trước mắt này, ở trước mặt ông, cô không hề hồi hộp lo sợ chút nào, khóe môi mang theo ý cười, cô lằng lặng nhìn ông, đi thẳng vào vấn đề, đợi ông mở miệng trước.
Cô bé có thể để cho Lệ Yên Nhiên và cháu gái Dạ Minh Châu ông đồng thời cảm giác được bất an này, quả nhiên không giống người thường.
Dạ lão nhìn thật kỹ đôi mắt Hạ Tịch Quán, đột nhiên cảm thấy cô gái này như đã từng quen biết.
Thực ra ban nãy ngay ánh mắt đầu tiên trông thấy Hạ Tịch Quán, ông đã có cảm giác rất quen thuộc.
Loại cảm giác này khiến ông bài xích, không thích.
“Cô chính là Hạ Tịch Quán?” Dạ lão mở miệng.
Hạ Tịch Quán gật đầu: “Đúng vậy, tôi chính là Hạ Tịch Quán.”
“Tôi không thích cô, cho nên mặc kệ cô cố gắng thế nào, tôi sẽ không để cho cô vào viện khoa học, cô bỏ ý niệm này đi!” Dạ lão trực tiếp tuyên án nói.
Hạ Tịch Quán cũng biết sẽ không thuận lợi, điều cô không ngờ chính là vị viện trưởng này dứt khoát từ chối cô, chặt đứt tất cả bước đường vào viện khoa học của cô.
“Vì sao?”
“Nghe nói một tháng trước cô vừa tới Đế Đô, đã khiến Đế Đô chắn động trong thời gian ngắn, đại danh của cô đã truyền đến tai tôi, mỗi nơi đều có phạm vi riêng của mình, tựa như giới mỹ nữ quyền quý Đề Đô có danh viện ở Đề Đô, cô là người ngoại lai đột nhiên xâm nhập, đã phá vỡ cân bằng của nó, nếu để cho cô vào viện khoa học, tôi có dự cảm, cô cũng sẽ đánh vỡ cân bằng đang hiện hữu của viện khoa học, tôi là người lãnh đạo viện khoa học, tuyệt đối sẽ không cho phép loại chuyện như Vậy xảy ra.”
Hạ Tịch Quán nghe rõ, cô ưỡn thẳng lưng, trong mắt lóe ra ánh sáng sắc bén: “Dạ lão, ông là một người cổ hủ cố chấp, viện khoa học là cái gì, viện khoa học là vì y học mà sống, chứ không phải lãnh địa của cá nhân ông, ông muốn nắm viện khoa học chưởng trong tay ông, không cho phép bắt luận ai khiêu chiến quyền uy ông, ông bảo thủ như thế, không tiến chắc chắn sẽ bị đào thải.”
Sắc mặt Dạ lão đại biến, ông ta đứng bật dậy, hai mắt khiếp sợ nhìn Hạ Tịch Quán: “Cô… cô rốt cuộc là ai?”
Những lời này, hơn 20 năm trước đã có người từng nói với ông!
Hạ Tịch Quán nhìn vẻ mặt Dạ lão thình lình thay đổi, hai mắt lóe lên, nhưng cô tỉnh bơ nói: “Làm sao, ông cảm thấy tôi là ai?
Dạ lão lâm vào trong ký ức mình: “Những lời này, hơn 20 năm trước đã có người nói với tôi, người đó chính là… sư phụ của tôi!”
Cái gì?
Ban nãy Hạ Tịch Quán đã đoán được Dạ lão phản ứng lớn như vậy nhát định là có quan hệ với mẹ cô, nhưng cô không ngờ là… mẹ là sư phụ của Dạ lão?
Trời ạ.
Đúng là không thể tin được.
“Khoảng hơn 20 năm trước, một cô gái thần bí hạ xuống Đề Đô, cô ấy nạp vài đệ tử bế môn, trong đó đại đệ tử chính là tôi, cô ấy truyền thụ y thuật cho tôi, dạy tôi thành lập viện khoa học, một tay thành lập trật tự giới y học đế đô ngày hôm nay, nghênh đón phồn hoa thịnh thế.”
Chương 619: Bố Ruột Hạ Tịch Quán
Hạ Tịch Quán sợ ngây người, cô biết cô gái thần bí kia chính là mẹ cô, Lâm Thủy Dao!
Nhưng, mẹ cô không phải người Đế Đô sao, Dạ lão nói cô mẹ đột nhiên hạ xuống Đề Đô, vậy mẹ cô rốt cuộc người phương nào?
Mẹ tột cùng đến từ nơi nào?
Dạ lão này vậy mà là đại đệ tử bế môn của mẹ, viện trưởng Lý Văn Thanh cũng là đệ tử của mẹ, dựa theo thời gian mà đoán, Tô Hi chắc cũng là đệ tử nhỏ nhất của mẹ, cũng là đệ tử bế môn.
Nghỉ vấn dâng lên chỉ chít trong lòng Hạ Tịch Quán, e rằng Tô Hi biết thứ gì, nhưng từ lúc cô tới Đề Đô, Tô Hi chưa từng lộ diện.
Cô hỏi qua Hạ Bang và Lam Yên, bọn họ là người trong giang hồ, mạng giao thiệp vô cùng rộng, muốn nghe được tung tích một người rất dễ dàng, nhưng bọn họ cũng chưa từng có nghe qua Tô Hi này.
Tô Hi từng nói sẽ ở Đế Đô đợi cô, còn mang đi người hầu của mẹ là thím Lâm, nhưng anh ta đã biến mát ở Đề Đô, không chút tin tức.
Hết thảy đều càng thêm khó bề phân biệt.
Sắc mặt Dạ lão trở nên vô cùng phức tạp, ông ta lâm bẩm nói: “Tôi rất kính yêu người sư phụ này, trình độ y học và những ý tưởng tuyệt vời của cô ấy đã khiến tôi coi cô ấy như một vị thần, nhưng ngay sau đó chúng tôi đã bát đồng, cô ấy nói tôi cổ hủ cố chấp, bị quyền lợi làm mờ mắt, còn rơi vào ngã rẽ sai lầm, tâu hỏa nhập ma. Cô ấy cứ luôn khuyên tôi, nhưng tôi không nghe, sau đó, cô ấy nói… nói muốn đích thân đóng cửa không nhận đệ tử nữa, nên chúng tôi bất hòa thành thù.”
Thì ra giữa mẹ và Dạ lão còn có câu chuyện rắc rối như vậy, tuy Dạ lão kể rất sơ lược, nhưng Hạ Tịch Quán vẫn cảm thấy kinh tâm động phách.
Dạ gia ở Đề Đô theo nghề thuốc, người thừa kế mỗi thời đại đều may mắn thiên phú trên phương diện y thuật, đây cũng là nguyên nhân Lâm Thủy Dao nhận Dạ lão là đại đệ tử bế môn.
Thế nhưng Lâm Thủy Dao năm đó thật không ngờ sau này Dạ lão lại từ từ lầm đường lạc lối, mà trở thành thâm căn có đề ở Đề Đô, Dạ gia trở thành một nhánh phồn thịnh trong tứ đại gia tộc cũng ra sức phản công. Năm đó có thể còn lực lượng khác gia nhập, hiện tại không thể nào biết được, nói chung Lâm Thủy Dao và Dạ gia đánh một trận, Lâm Thủy Dao thối lui ra khỏi Đế Đô, mà Dạ gia suýt chút nữa bị huỷ diệt. Trong khoảng hai mươi năm này mới chậm rãi tĩnh dưỡng sinh sôi lại, đời này còn bồi dưỡng được Dạ Vô Ưu am hiểu về độc.
Lúc này Dạ lão quay đầu, nhìn về phía Hạ Tịch Quán: “Tôi biết rồi, tôi biết vì sao tôi luôn có cảm giác quen thuộc với cô rồi, bởi vì trên người cô có bóng dáng rất giống với cô ấy!”
Hạ Tịch Quán cảm thấy Dạ lão phí lời, cô là con gái của mẹ, đã là hai mẹ con thì đương nhiên trên người cô có bóng dáng của mẹ.
Nhưng bây giờ không thể bại lộ thân phận, Hạ Tịch Quán không muốn kéo mình vào vùng nước xoáy ở đây, mục đích của cô chủ yếu vẫn là mau sớm lấy lại bảo rương thứ hai của mẹ.
Còn có một việc, một việc vô cùng quan trọng, cha ruột của cô rốt cuộc người nào!
Thím Lâm còn có Hạ lão gia tử, đều là người thân cận của mẹ, bọn họ vậy mà chẳng biết cha cô là ai, chỉ có thể sơ bộ kết luận cô là do mẹ trộm gien sinh ra, có thể cha cô mà cũng không biết đến sự tồn tại của cô.
Hiện tại Dạ lão đang ở trước mặt cô, là đại đệ tử bế môn của mẹ, Dạ lão những năm xưa vẫn hầu bên người mẹ, có lẽ ông sẽ biết được thân thế của cô nhỉ?
Lòng Hạ Tịch Quán thoáng kích động, nhưng nét mặt của cô rất bình tĩnh, khiến người ta nhìn không ra một chút sóng lớn: “Dạ lão, người ông nói kia, tôi không biết, có thể bà ấy có hậu nhân gì đó, ông có thể tìm hậu nhân của bà ấy.”
Nhắc tới hậu nhân, Dạ lão thu mắt: “Không sai, sư phụ tôi năm đó sinh một đứa con gái, mấy năm nay tôi vẫn luôn tìm kiếm tung tích cô gái đó, nhưng vẫn không tìm ra.”
Chương 620: Ngăn Cản Vào Viện Khoa Học
“Vậy ông có thể đổi đầu mối, tra từ cái cha ruột cô con gái kial”
“Nói bậy, thiếu chủ căn bản cũng không biết…” Dạ lão hơi khựng lại, ông ngẳng đầu, đôi mắt đục ngầu sắc bén không gì sánh được nhìn chăm chú vào Hạ Tịch Quán.
Ông suýt nữa đã lỡ miệng, Dạ lão phòng bị nhìn chằm chằm cô bé trước mắt này, anh cảm giác lòng bàn tay ra toát ra một lớp SUẬU VI mô hôi mỏng.
Hạ Tịch Quán cảm thấy rất tiếc. Thiếu chủ? Cái gì thiếu chủ? Vị thiếu chủ trong miệng Dạ lão này là ai?
Hạ Tịch Quán dám khẳng định, vị thiếu chủ này chính là cha ruột cô!
Quả nhiên cô đoán không lầm, Dạ lão này biết, ông ta biết thân thế của côi Hiện tại Dạ lão đề phòng mà hung dữ nhìn cô chằm chằm, dường như muốn ở chọc thủng ra hai lỗ trên mặt cô, Hạ Tịch Quán nhàn nhạt mỉm cười, đôi mắt trong veo vô tội nhìn ông: “Dạ lão, ông bị sao vậy?”
Ban nãy Dạ lão có chút hoài nghi cô đang bẫy ông nói, cô từng bước một tan rả phòng tuyến tâm lý ông, thiếu chút nữa đã dụ ông nói ra bí mật kia.
Thân thế cô gái kia, tuyệt đối không thể bại lộ.
Nhưng bây giò Hạ Tịch Quán vô tội lại thản nhiên nhìn ông ta, mang theo ý hơi kinh ngạc, dường như chính cô cũng không làm gì, Dạ lão cũng ngập ngừng.
Bất kể như thế nào, Dạ lão cũng sẽ không cho Hạ Tịch Quán vào viện khoa học, thậm chí, ông muốn cô rời khỏi Đề Đô!
“Hạ Tịch Quán, tôi vẫn là câu nói kia, cô không vào được viện khoa học.”
“Dạ lão, tôi cũng tặng ông một câu, viện khoa học tôi nhất định phải vào, ông không ngăn được tôi, nếu như không có chuyện gì rồi, tôi ra ngoài trước.”
Hạ Tịch Quán xoay người rời đi.
Dạ lão nhìn bóng người Hạ Tịch Quán rời đi, cười lạnh một tiếng, không biết tự lượng sức mình.
Dạ lão cũng đi ra ngoài, phân phó thủ hạ nói: “Tìm cô gái Phạm Điềm bên người Hạ Tịch Quán kia đến đây, nói tôi có việc tìm cô ta.”
Hạ Tịch Quán kỳ thực cũng không lạc quan như vẻ ngoài, cô và Dạ lão đàm phán không thành rồi, Dạ lão bây giờ là viện trưởng viện khoa học, ông không cho cô vào, cô thật sự không dễ dàng vào được.
Cô nên lầy cách nào vào viện khoa học đây?
Lúc này Hạ Tịch Quán phát hiện Phạm Điềm không thấy đâu, cô hỏi một bạn học: “Xin hỏi, các cậu có thấy Phạm Điềm đâu không?”
*Tịch Quán, vừa rồi Dạ lão gọi Điềm Điềm đi rồi.”
Cái gì?
Hàng mi dài của Hạ Tịch Quán run lên, cô xoay người đi tìm Dạ lão.
Nhưng vừa mới xoay người, liền đụng phải Phạm Điềm từ trong phòng làm việc Dạ lão đi ra : “Quán Quán, cậu sao lại hoảng hốt tìm ai thế?”
“Điềm Điềm, tớ tìm cậu đó, Dạ lão không làm khó cậu chứ?”
“Không có a, Dạ lão đưa đơn thứ tự và mã sinh viên của Đại học A chúng ta cho tớ.” Phạm Điềm giơ giơ tờ giấy trên tay lên.
Chỉ như vậy?
Hạ Tịch Quán trong lòng có cảm giác là lạ: “Điềm Điềm, chúng ta rời khỏi đây trước đã rồi nói.”
“Được.”
Hai cô gái vừa nhấc chân rời đi, Hạ Tịch Quán mới vừa đi hai bước, lúc này gáy cô chợt đau nhói.
Tầm mắt nhanh chóng trở nên đen kịt, toàn thân như nhữn ra, trong nháy mắt Hạ Tịch Quán ngã xuống thấy được trong tay Phạm Điềm đứng sau lưng cô, cầm một cây kim bạc.
Hạ Tịch Quán ngã xuống đất ngắt đi.
Cuộc học tuyển chọn chính thức của viện khoa đã bắt đầu rồi, nhưng người Đại học A chợt phát hiện Hạ Tịch Quán không thấy đâu, “Tịch Quán đâu rồi, các cậu có thấy Tịch Quán đâu không?”
“Không nhìn thấy, vậy phải làm sao bây giờ, Tịch Quán sắp ra sân rồi, bỏ qua tuyển chọn lần này của viện khoa học, sẽ đợi đến sang năm đấy.”
Chương 621: Hạ Tịch Quán Rơi Vào Tay Máy Gã Nam Đàn Ông
“Chúng ta nói một tiếng với Dạ lão trước đã! Đây là tình huống đặc biệt, chúng ta phải tranh thủ cho Tịch Quán chút thời gian.”
Người Đại học A tìm được Dạ lão: “Dạ lão, Hạ Tịch Quán trường chúng em không biết đi đâu, chắc là có một chút việc gấp, rất nhanh sẽ trở lại, Hạ Tịch Quán chính là trạng nguyên thi được trọn 750 điểm năm nay, ngài có thể dời thứ tự của Tịch Quán không ạ, chờ cô ấy một chút?”
Dạ lão nhìn về phía những học sinh kia, lạnh giọng khiển trách: “Các cô các cậu đang quậy gì ở đây, hôm nay là ngày tuyển chọn của viện khoa học, các cô các cậu có ai không biết sao, có chuyện gì gấp cũng không nên làm bây giờ chứ, tôi thấy Hạ Tịch Quán căn bản cũng không coi trọng cuộc tuyển chọn lần này, cũng không tôn trọng chúng tôi!”
Đại học T và Đại học A đã sớm kết thù, bây giờ nhìn thấy Hạ Tịch Quán đột nhiên không xuất hiện, bọn họ lúc này bỏ đá xuống giếng, dù sao năm nay chỉ tuyển chọn ba người, thiếu một đối thủ cạnh tranh mạnh mẻ Hạ Tịch Quán này, phần thắng bọn họ lại lớn thêm một chút.
“Đại học A chúng mày lần này thực sự là không hiểu chuyện, đây là cuộc tuyển chọn mỗi năm chỉ có một của viện khoa học, bọn tao đã đã đợi ngày này rất lâu rồi, chẳng lẽ muốn vì một Hạ Tịch Quán mà phá hỏng quy tắc sao?”
“Bọn tao…” Đại học A muốn dựa vào lí lẽ biện luận.
Lúc này Dạ lão cắt ngang tất cả mọi người: “Được rồi, chớ ồn ào, hiện tại đã đến thời gian Hạ Tịch Quán ra sân, cô ta chưa tới phải không, trực tiếp thủ tiêu tư cách của cô ta!”
Dạ lão giải quyết dứt khoát, thủ tiêu tư cách tuyển chọn của Hạ Tịch Quán.
Lệ Yên Nhiên đứng bên vẫn không hé răng, tất cả chuyện này đều trong dự liệu của cô ta, nên cô ta chẳng chút bắt ngờ nào.
Hạ Tịch Quán vẫn luôn muốn vào viện khoa học, nhưng bây giờ, cô ta vào không được rồi!
Lệ Yên Nhiên cong môi cười, lúc này mới đi lên trước, sắc mặt cô ta có hơi ngưng trọng: “Nhưng Hạ Tịch Quán đến tột cùng đi đâu, cô ta sẽ không xảy ra chuyện đầy chứ?”
Cô ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nghĩ tới chuyện không tốt, nhanh chóng có người xì xào bàn tán, “Lúc trước có một nữ sinh viên cũng đang yên đang lành mà mất tích, nữ sinh viên học nhảy, dung mạo rất xinh đẹp, cuối cùng cảnh sát tìm được, là bị… cưỡng gian rồi giết chết đó.”
“Trời ạ, Tịch Quán sẽ không xảy ra chuyện chứ, dáng dắp Tịch Quán xinh đẹp như vậy, rất dễ khiến kẻ xấu sản sinh tà niệm, chúng ta mau báo cảnh sát, xem camera theo dõi.”
Toàn bộ Đại học A luống cuống, có người lấy di động ra báo cảnh sát, có người đi tìm khoa bảo vệ, lấy được video giám sát.
Mở video giám sát ra, tìm được Hạ Tịch Quán, Hạ Tịch Quán hôn mê bị mấy người đàn ông mặc áo đen to con khiêng đi, trong đó còn có tên áo đen còn thô bỉ sờ soạng khuôn mặt tuyệt sắc của Hạ Tịch Quán.
Một tên khác thúc giục: “Được rồi, trước đem cô mang theo xe, như thế này ở trên xe có thể chơi thật tốt.”
Đám đông thấy đoạn video giám sát này sắc mặt đại biến, có tiếng xầm xì bàn tán của Đại học T: “Hạ Tịch Quán thực sự bị mắy tên kia mang đi, chắc là bây giờ đang ở trên xe bị…”
Đám người Vương Thông Đại học A vừa nghe liền nỗi trận lôi đình: “Mày con mẹ nó đang nói cái gì, rửa mồm sạch sẽ một chút, có gan lập lại lần nữa xem!”
“Lẽ nào bọn tao nói sai à, ai bảo Hạ Tịch Quán gần đây nỗi danh quá làm gì, cô ta bị theo dõi, tuy là chúng ta báo cảnh sát, nhưng cho dù có cứu trở về, cô ta khẳng định cũng bị mấy tên kia chơi qual”
Vương Thông siết quyền trực tiếp đắm lên mặt người kia, đám sinh viên giữa Đại học A và Đại học T hết sức căng thẳng, đã bắt đầu kéo bè kéo lũ đánh nhau.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Lệ Yên Nhiên không lên sân khấu, cô ta vĩnh viễn là khán giả đứng xem, trên tay rất sạch sẽ, thực tế cô ta cũng cũng không có làm gì, những thứ này không có quan hệ gì với cô ta.
Chương 622: Phải Mau Chóng Tìm Được Quán Quán
Đây vốn là ngày viện khoa học tuyển chọn, chuyện Đại học A và Đại học T lớn ở trong kéo bè kéo lũ đánh nhau này đã hoả tốc truyền khắp toàn bộ Đế Đô, đương nhiên tin tức Hạ Tịch Quán mắt tích đã lan khắp mọi nơi.
Tất cả mọi người đều đoán kết cục của Hạ Tịch Quán, một thiếu nữ như hoa bị mấy gã đàn ông hung hãn mang đi, trong sạch của cô khẳng định sẽ mắt.
Chuyện này qua miệng đám người ghét Hạ Tịch Quán càng thêm dặm muối dặm muối vào, trong lúc nhát thời mọi ánh mắt đều tập trung trên người Hạ Tịch Quán, rất nhiều người không có ý tốt.
Lục Hàn Đình đang lái xe, chiếc Rolls Royce Phantom đang lao trên đường, bàn tay to đè xuống vô lăng, anh có điện thoại, là lão phu nhân gọi.
Lục Hàn Đình ấn phím nhận: “Alo, nội à.”
“A Đình, chết rồi, Quán Quán đã xảy ra chuyện?” Lão phu nhân lo lắng hô lên.
Mi tâm anh khí Lục Hàn Đình nhíu lại, hai ngày này anh đều không thấy cô, nhưng hôm nay cô hẳn là ở cuộc tuyển chọn của viện khoa học chứ.
“A Đình, Quán Quán ở chỗ tuyển chọn viện khoa học trên bị vài tên áo đen mang đi, chuyện này đã dư luận xôn xao rồi, bà thấy chuyện này rất quỷ dị, nhất định là có người mượn thời gian hôm nay đẩy Quán Quán tới trên đầu gió đỉnh sóng, hủy đi danh dự của Quán Quán.” Lão phu nhân nhanh chóng cho ra phán đoán chuẩn xác, sau đó tổng kết nói: “Lũ người áo đen kia sẽ không bỏ qua Quán Quán, bọn họ nhất định sẽ làm nhục Quán Quán trên xe!”
Bàn tay to đang nắm vô lăng của Lục Hàn Đình đột nhiên siết chặt, nỗi đầy gân xanh, cả người anh toát ra màn sương lạnh.
“A Đình, cháu phải mong chóng tìm được Quán Quán, bài gửi tất cả manh mối đến di động cháu rồi đó.” Xem Thêm ngôn tình hay.
Tin nhắn gửi tới, Lục Hàn Đình mở ra xem, lão phu nhân đã tọa trấn Lục gia nhiều năm như vậy, thủ đoạn khá sắc bén, tất cả manh mối đều gửi tới.
Lục Hàn Đình mở ra ảnh chiếc xe van màu đen, mấy tên áo đen kia mang Hạ Tịch Quán lên chiếc xe này bỏ đi.
*A Đình, bà đã sai người truy tung tích của chiếc van này, bây giờ nó đang ở trên đường Tây Hoàn.”
Đường Tây Hoàn?
Lục Hàn Đình ngẳng đầu, xuyên qua cửa số xe nìn ra phía ngoài, anh bây giờ đang ở trên đường Tây Hoàn, lúc này ở đường cái đối diện xuất hiện một van màu đen, lướt ngang qua xe anh.
Chính là chiếc van đen này, Lục Hàn Đình liếc mắt liền nhận ra.
“A Đình…” Lão phu nhân ở đầu dây kia còn nói gì đó.
Lục Hàn Đình đưa tay tháo tai nghe trên tai xuống, dồn sức đánh tay lái, chiếc Rolls Royce Phantom xoay đầu, anh đạp chân ga, xe như tên lửa phóng đi.
Có chiếc xe qua đường dừng lại, thất thanh hô, “Mấy người mau nhìn cái xe Rolls Royce đó kìa, đây là không Ấ Á “ À¡jm muôn sông nữa rôi!
Trong xe van màu đen.
Hạ Tịch Quán từ từ có lại chút tri giác, hưng cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, cả người đều mềm mại vô lực, cô biết mình trúng chiêu.
Phạm Điềm cũng không bình thường như vẻ ngoài, châm pháp của cô ta vừa ngoan vừa chuẩn, trực tiếp đâm vào huyệt đạo của cô, tê dại thần kinh cô.
Phạm Điềm là ai?
Cô ta chắc vẫn luôn nằm vùng bên cạnh cô.
Lúc này chiếc áo len màu vàng nhạt trên người cô đã bị phanh ra, một bàn tay nhắc mặt cô: “Chậc chậc, gương mặt này quá đẹp, người ta nói hoa khôi Đại học A là một tiểu tiên nữ, quả nhiên danh bắt hư truyền, so sánh với đám đàn bà trước đây chúng ta chơi đúng là dung chỉ tục phẩn(*).”
(‘)Sắc đẹp chỉ do phấn son, sắc đẹp giả dối, tục tằng.