“Anh đừng tới đây, trong tay tôi có Lâm Bát Nhiễm!” Kiều Lan lúc này lôi Lâm Bát Nhiễm trong xe qua đây ‹ ép vào trong tay mình.
Cái cổ mềm mại của Lâm Bát Nhiễm bị dao nhọn trong tay Kiều Lan đè lên, CÔ có thể cảm giác được Kiều Lạn lo lắng bắt an, bởi vì con dao kia kề rất sát với mình, chỉ cân hơi dùng chút sức, có thể cắt da thịt của cô thậm chí là động mạch cổ.
Cái chết, cách cô gần như vậy.
Lậm Bắt Nhiễm ngắng đầu, cũng nhìn vệ phía Trương Hàn.
Trương Hàn không nhìn Lâm Bất Nhiễm, hắn chỉ là nhìn Kiều Lan, giống như nhìn một con giun dế bên chân mình: “Mấy năm trước tôi bị phục kích, thiêu chút nữa đã xuông Hoàng tuyên, tôi đã cảm thấy bên cạnh tôi có nội gián, thế nhưng tôi lại không biết là ai.”
“Các người ẩn rất sâu, giâu tốt, chỉ tiệc, tôi đã lôi các người ra, chớ phản kháng, các nắm chặt đi không còn đường để trồn.”
Kiều Lan rùng mình một cái, ả không thê không thừa nhận Trương Hàn có một loại dự cảm trời phú với máu tanh và nguy hiểm, thì ra mắy năm trước hăn đã cảnh: giác, thê nhưng mây năm này hắn lại im hơi lặng tiêng, còn nghĩ nuôi dưỡng nội gián ở bên người, người đàn ông này thực sự là thâm trâm đên đáng sợ.
“Anh từ lúc nào bắt đầu hoài nghỉ tôi?”
“Từ lúc cô động thủ với Lâm Bát Nhiễm, tôi liền hoài nghi cô.” Trương Hàn cười nói.
Lâm Bắt Nhiễm.
Lại là Lâm Bát Nhiễm.
Đầu là ả phụ nữ này phá hỏng chuyện.
Kiều Lan thực sự hận Lâm Bát Nhiễm thấu xương, nhưng là bây giờ Lâm Bát Nhiễm là Cọng rơm duy nhất ả chộp trong tay: “Trương Hàn, anh tưởng anh thăng sao, không CÓ, người phụ nữ anh yêu đang ở trong tay tôi, nhanh chóng đề người của anh đều lui lại, tôi muôn an toàn rời khỏi nơi này!”
Trương Hàn lúc này mới đưa mắt rơi vào trền người Lâm Bắt Nhiễm, hắn chậm rãi nhêch môi mỏng, lộ ra một tiếng giễu cọt: “Người phụ nữ tôi yêu? Cô đang nói người nào?”
Kiều Lan biến sắc: “Lâm Bắt Nhiễm không phải người phụ nữ anh yêu sao?”
“Ha ha,” Trương Hàn cười to hai tiếng, r như là nghe được chuyện cười gì: “Kiều Lan, tôi biết cô ngu, nhưng không nghĩ đến ngây thơ như vậy, vả nào cô đên bây giờ còn nhìn không sao, Lâm Bật Nhiễm chính là một soi cờ trong tay tôi, không có cô ta, các người sẽ nhanh lộ tây như vậy sao, không có cô ta, các người sẽ động thủ sao, không có cô ta, tôi có thể thoải mái một lần tiêu diệt người như vậy sao?”
Kiều Lan trắng bệch mặt, ả đột nhiên không hiểu, chuỗi hành động của Trương Hàn làm ả không thê hiểu nổi.
Lâm Bát Nhiễm lại nghe hiểu, cô châm chọc câu đôi môi đỏ mọng, ngay từ đầu Kiều Lan còn nói Trương Hàn thích cô, đây quả thật là sự hiểu lầm buồn cười nhát.
Tên mạ quỷ này, cho tới bây giờ chưa từng đề cô thât vọng.
“Kiều Lan, cô còn chưa hiểu phải, không, hắn là cô ý mang tôi về, cô ý sủng ái tôi, có ý để các người cảm thây hắn yêu thích tôi, cố ý dẫn dắt các người tưởng tôi lả uy hiếp của hắn, tất cả đều là mưu kế của hắn.”