Mục lục
Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1527:



Một tiếng “Quán Quán” này còn chưa kịp gọi ra, đã có người tới: “Tử Tiễn, Quán Quán, hai em đang nói gì đấy?”



Lục Hàn Đình tới.



Lời nói kia vô thanh mà nghẹn lại.



Hạ Tịch Quán ngoái đầu nhìn lại, cô nghiêng cái đầu nhỏ: “Em nói vài lời với Tử Tiễn, không có trò chuyện cái gì.”



*Ừ,” Lục Hàn Đình gật đầu, anh đi tới vươn bàn tay, giữ bàn tay nhỏ Quán mềm như không xương của Hạ Tịch trong lòng bàn tay mình, sau đó nhìn về phía Lục Tử Tiễn: *Tử Tiễn, cùng nhau xuống ăn cơm tối đi!”



Từ giây phút Lục Hàn Đình xuất hiện, hơi nước và tia đỏ nơi đáy mắt Lục Tử Tiễn đã lui đi, phảng phất mềm mại một khắc kia chỉ là ảo giác, anh lại khôi phục vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng ngày thường: “Dạ, anh hai, anh và chị dâu đi xuống trước đi, lát em xuống sau.”



Lục Hàn Đình nắm tay Hạ Tịch Quán rời đi.



Lục Tử Tiễn đứng tại chỗ nhìn bóng lưng bọn họ biến mát, còn có bàn tay đan chặt nhau của bọn họ, trong tròng mắt xẹt qua vài phần ảm đạm.



Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Lục Liễu- Trước chùa, Lục Tư Tước nhắc chân, phía dưới đôi giày da màu đen được cọ sáng của anh thật sự có một tờ tiền.



Lãnh đạm nhìn thoáng qua, anh xoay người lên xe.



“Tiên sinh!”



Bên tai lại truyền tới tiếng nói sạch mềm dễ nghe kia.



Lục Tư Tước lần nữa ngoái đầu nhìn lại, Liễu Anh Lạc mới 14 tuổi ngũ quan còn non nớt, thế nhưng dưỡng thành dáng vẻ mỹ nhân khuynh thành tuyệt sắc, hôm nay cô xõa tóc dài, mặt mày như tranh vẽ, khiến người ta thấy rồi nhớ mãi.



“Tiên sinh, tôi có thể kết bạn trên WeChat không?” Liễu Anh Lạc lấy ra điện thoại của mình, đôi mắt hạnh đen láy ươn ướt nhìn anh.



Lục Tư Tước nhấp môi mỏng: “Không thẻ.”



Nói xong, anh lên xe, xe sang vội vã rời đi.



Lời tác giả: Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày đổi mới một chút câu chuyện Lục – Liễu.



Lục Hàn Đình nắm tay Hạ Tịch Quán đi ra ngoài: “Quán Quán, em giao cho Tử Tiễn bản thảo thiết kế, rốt cuộc là ý của mẹ, hay là ý của em?”



Hạ Tịch Quán chớp hàng mi, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Lục tiên sinh, đây là ý của em nhưng, em tin tưởng đây cũng là ý của mẹ!”



Lục Tư Tước và Anh Lạc đi quá mức vội vội vàng vàng, trong cuộc sóng bọn họ ở nơi này có quá nhiều tiếc nuối, đối với Tử Tiễn có nhiều lời lắm vẫn chưa kịp nói ra, Hạ Tịch Quán tin tưởng, cái này cũng sẽ là ý của Anh Lạc.



Lục Hàn Đình nhìn dáng vẻ Hạ Tịch Quán thông tuệ linh động, anh đã sớm đoán ra đây là chính ý của cô, anh đã đoán được, Tử Tiễn tự nhiên cũng đoán được.



Hạ Tịch Quán như vậy, sao Lục Tử Tiễn có thể quên?



Về sau mặc kệ trong cuộc đời Lục Tử Tiễn sẽ gặp được cô gái như thế nào, sợ rằng bọn họ cũng không thể thay thế cô được.



Kể từ khi biết Lục Tử Tiễn là em ruột mình, Lục Hàn Đình tự nhiên thêm máy phần tình cảm máu mủ, dù sao huynh trưởng như cha, nhưng, anh cái gì cũng cho được, duy chỉ có, Hạ Tịch Quán không thể.



Cho nên, vừa rồi anh đi vào.



“Quán Quán, chúng ta lúc nào rời đi?”



Hạ Tịch Quán suy nghĩ một chút: “Nếu đã tới Đề Đô, vậy thì ở vài ngày đi ạ! Em lo lắng bố mẹ em, còn nữa, em đã lâu không gặp Linh Linh rồi, nghe nói… Cố Dạ Cần sắp kết hôn rồi, đúng không ạ?”
Chương 1528:



Nhắc tới người anh em tốt Cố Dạ Cần này, Lục Hàn Đình nhanh chóng chau mày kiếm, rất có ý “anh không quen cậu ta”, anh gật đầu: “Hình như vậy.”



Hạ Tịch Quán giận anh liếc mắt: “Cái gì mà hình như, đúng thì đúng, không đúng thì không đúng.”



Lục Hàn Đình yên lặng gật đầu: “Đúng vậy.”



“Ah.” Hạ Tịch Quán trực tiếp đẩy Lục Hàn Đình ra: “Vậy anh đi tìm anh em tốt của anh chơi đi! Đời người có ba cái vui lớn, tân hôn cưới vợ hiền, anh ta là anh em tốt mặc chung cái quần cùng anh lớn lên, anh nên ăn mừng một phen với anh ta đi kìa.”



Nói xong, Hạ Tịch Quán xoay người rời đi.



Lục Hàn Đình: “…” Anh đã làm sai điều gì? Vì sao lại bị lạnh nhạt rồi?



Lệ Quân Mặc và Lâm Thủy Dao đều tới tham gia tang lễ, bạn tốt qua đời khiến bọn họ vô cùng sóc, tâm tình của mọi người đều u ám.



Lệ lão phu nhân ở cùng bạn thân Lục lão phu nhân của mình rất lâu, Lục lão phu nhân dần dần phán chắn lên, đương nhiên cũng nghênh đón một tin tốt – Lục Nhân Nhân đã tỉnh.



Lục Nhân Nhân ở trong hôn mê, rôt cuộc đã mở mắt ra.



Sau cơn mưa trời lại sáng, ánh nắng cuối thu rọi chiếu xuống nhân gian, tất cả mọi người đứng ở đẳng xa, Lục Nhân Nhân mặc áo khoác ngoài đen, một mình lặng lặng đứng trước mộ Lục Tư Tước và Anh Lạc một buổi sáng, nhớ lại quá khứ, triệt để buông lời từ biệt nửa đời trước của mình.



Lục Nhân Nhân gối đầu lên trên đùi Lục lão phu nhân, Lục lão phu nhân thương yêu vuốt mái tóc dài của con gái: “Nhân Nhân, con kế tiếp có tính toán gì không?”



Lục Nhân Nhân ngắng đầu lên, trong đôi mắt yên lặng rất nhiều năm dần dần có ánh sáng: “Mẹ, con muốn đi du lịch khắp thể giới.”



Lục lão phu nhân gật đầu: “Được.”



Lục Nhân Nhân chuẩn bị hành lý, bắt đầu rồi một người lữ hành, Hạ Tịch Quán bình thường sẽ nhận được bưu thiếp bà gửi tới từ mọi nơi trên mỗi chuyến đi, Lục Nhân Nhân ở rất nhiều nơi đề lại cái bóng của mình, nụ cười trên mặt bà ngày càng xán lạn, hai mắt càng thêm sáng sủa.



Nửa năm sau, Hạ Tịch Quán thấy được trong vòng bạn bè của Lục Nhân Nhân, cô Nhân Nhân đang hẹn hò, người bạn trai kia nhìn bà, trong mắt tràn đầy đều là bà.



Hạ Tịch Quán biết, cô Nhân Nhân đã thoát ra ngoài, tìm tới hạnh phúc chân chính của mình.



Sau khi Lục lão phu nhân khỏe lại liền vì bạn tốt Lệ lão phu nhân lo lắng, sau giờ ngọ nắng ấm rải khắp nơi, hai người bạn tốt ngồi trên xích đu, mỗi người cầm lấy một ly trà sữa, Lục lão phu nhân híp mắt nói: “Lão Lệ à, con trai bà Quân Mặc đến tột cùng đã có bạn gái chưa?”



Lệ lão phu nhân nhai trân châu, cảm thấy thứ này còn ăn rất ngon, vừa nhắc tới cái đề tài này, bà liền liếc mắt nhìn bạn mình: “Thúy Phân à, khó có được chúng ta tâm tình tốt như vậy, bà nói đến cái thằng không có chí tiến thủ kia làm cái gì, thật mát hứng!”



Bởi vì con trai nhà mình vẫn không tìm được bạn gái, bà không ít bị mấy bà già xem thường, lâu ngày Lệ lão phu nhân cũng muốn mặc kệ thằng con trai của mình.



Lục lão phu nhân thở dài một cái: “Lão Lệ à, từ chuyện của Tư Tước và Anh Lạc, tôi đã thấy thời gian trôi quá nhanh, nháy mắt sẽ không còn nữa, cho nên chúng ta phải nhân lúc còn có thời gian, làm chút chuyện có ý nghĩa.”



Lệ lão phu nhân dán lỗ tai tới: “Ý của bà là?”



Lục lão phu nhân thần thần bí bí nói: ‘Đêm nay liền len lén bỏ một người phụ nữ trên giường Quân Mặc, làm nó!”



“Làm nó?”



“Đúng, làm nó!”



“Nhưng, Quân Mặc tức giận thì sao?”



“Sợ cái gì, bà còn không hung bằng nó à? Khóc một trận cho nó xeml”



Lệ lão phu nhân và Lục lão phu nhân được ánh mắt, sau đó hai ly trà sữa cụng một cái, rất có ý tứ – chủ ý này rất hay.
Chương 1529:



Lệ Quân Mặc không hè hay biết gì: “…”



Trong khoảng thời gian này Lệ Quân Mặc đều rất bận, cộng thêm bạn tốt nhiều năm Lục Tư Tước rời đi, tâm tình của ông rất nặng nề ngột ngạt, người trong công ty đều không dám thở mạnh một tiếng.



Buổi tối, Lệ Quân Mặc về tới Lệ gia đại trạch, lúc đầu ông ở tại biệt thự của mình, thế nhưng Lệ lão phu nhân kêu đau đầu, thân thể khó chịu, còn uất ức nói cái gì mà ‘ta có chết cũng không ma nào biết, Lệ Quân Mặc cũng không biết bà lão cùng Lục lão phu vui sướng uống trà sữa kia là ai.



Lệ Quân Mặc ở thư phòng phê duyệt hết văn kiện, sau đó về tới phòng mình, đến phòng tắm tắm nước lạnh đi ra.



Trong phòng, Lệ Quân Mặc mới vừa tắm xong mặc đồ ngủ tơ lụa màu đen, mái tóc ngắn dính nước, tự phụ nỗi bật, sinh ra vốn đã bát phàm.



Ông dùng khăn mặt lau sạch bọt nước trên mái tóc ngắn, sau đó lên giường, thế nhưng rất nhanh ông liền phát hiện không thích hợp, bởi vì ông sờ tay vào trong chăn một cái, mò tới một người.



Ai?



Trong cặp mắt phượng kia của Lệ Quân Mặc lúc này cuồn cuộn ra ánh sáng lạnh sắc bén, ông đứng dậy xuống giường, vén chăn lên.



Trong chăn có cô gái rất trẻ, cô gái mặc váy dây, khuôn mặt xinh đẹp, vóc người trước lồi sau vềnh, da thịt trắng noãn, bắt kỳ người đàn ông nào thấy một mỹ nữ giấu dưới chăn mình, đều cảm giác vớ trúng món hời, không cự: tuyệt được.



Thế nhưng khuôn mặt tuần tú của Lệ Quân Mặc “xoát” một cái đen kịt, ông từ trên cao nhìn xuống cô ta: “Cô là ai, ai cho cô vào đây?”



“Lệ tổng, anh không nên tức giận, là lão phu nhân để em vào.”



Lão phu nhân?



Lệ Quân Mặc không có chút nào kỳ quái, ngoại trừ lão phu nhân, ai còn dám lén bỏ phụ nữ vào chăn mèền của ông?



Cô gái nhìn Lệ Quân Mặc, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cô ta ở trên giường vặn vẹo, như có như không bày thành dáng vẻ mê người, còn đáng thương chu môi nhìn về phía Lệ Quân Mặc, mềm yếu nói: ‘Lệ tổng, lão phu nhân bảo em đến… đến…”



Cô gái dường như xấu hổ nói ra, còn cắn môi: “Lão phu nhân bảo em đến… hầu hạ anh, em… em là cam tâm tình nguyện…”



Cô gái này tuổi tác khá trẻ, biết đàn ông thường đều không thể cự tuyệt kiểu thanh thuần xấu hổ như cô ta, nhất là đàn ông hơn 40 tuổi, càng yêu thích dáng vẻ của các cô gái trẻ tuổi.



Thế nhưng, Lệ Quân Mặc lại chẳng hề dính chiêu, ông mím đôi môi mỏng, lãnh khốc lên tiếng: “Xuống, cút khỏi phòng tôi!”



What?



Cô gái sợ ngây người?



Lệ Quân Mặc không có bắt kỳ nhẫn nại nào, ông vươn tay gạt cô gái từ trên giường của mình xuống, sau đó mở cửa phòng, ném ra ngoài.



Cô gái còn mặc váy ngủ hai dây, bị ông làm như thế liền lộ hết, bèn che kín chính mình hét lên một tiếng.



Lúc này Lệ lão phu nhân nghe tiếng mà đến: “Quân Mặc, đã xảy ra chuyện gì?”



Lệ Quân Mặc nhìn Lệ lão phu nhân: “Mẹ, xảy ra chuyện gì mẹ nên biết rõ hơn so với ai khác!”



“…” Lệ lão phu nhân hít một hơi, sau đó chỉ chỉ vào cô gái: “Cô… cô là ai, gan cũng to đấy, dám chạy tới làm loại chuyện này với con ta, con ta nó chưa bao giờ làm loạn, nó chính là một cái chính nhân quân tử, người đâu, quản gia đâu, nhanh lên đưa cô ta ra ngoài!”



Bác Phúc chóng chạy tới, không nói hai lời trực tiếp mang cô gái đi, rất rõ ràng loại chuyện này không phải lần đầu tiên làm, đã rất thành thục rồi.



Lệ lão phu nhân đi tới trước mặt Lệ Quân Mặc : “ha hả”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK