Lệ Quân Mặc lấy ra một hộp nữ trang”, như dâng vật quý đưa cho Lâm Thủy Dao: “Dao Dao phu nhân, đêm nay…
em không muốn đếm tiền cưới hả?”
*Hộp nữ trang: Vốn dùng để chỉ tráp chứa nhiều loại trân châu, bảo ngọc.
Nay chỉ hộp chứa nhiều đồ vật hữu dụng.
Đếm tiền cưới?
Lệ Quân Mặc mở hộp nữ trang ra, đỗ toàn bộ tiền cưới bên trong ra, tiền giấy bay lả tả tản ra trên giường cưới, bày khắp chiếc giường cưới.
Trời ạ, thật nhiều tiền.
Lâm Thủy Dao hai mắt đều sáng, bà chưa từng thấy qua nhiều như vậy tiền cưới.
“Lệ tổng, người giống như anh kết hôn cũng nhận tiền cưới sao?”
Lâm Thủy Dao thật tò mò, người đàn ông như Lệ Quân Mặc có cả quyền thế địa vị, ông kết hôn chắc không cần tiền cưới mà nhỉ?
Lệ Quân Mặc vươn tay ôm thắt lưng mềm của Lâm Thủy Dao, dán bên tai bà thấp giọng cười nói: “Lúc đầu vốn không cần tiền cưới, nhưng anh cố ý thả ra tiếng gió, nói phu nhân nhà anh ưa đếm tiền, phân đoạn đếm tiền cưới trong đêm tân hôn như vậy phu nhân nhà anh cũng phải có.”
Cái này Lệ phu nhân thích cân nhắc bao tiền cưới sự tình ở trên phố truyền ra, Lục tổng sủng thê sự tình cũng theo truyền ra.
Lâm Thủy Dao mở ra một bao tiền cưới, bên trong một xấp tiền quả thực sáng mù hai mắt của bà, bà lúc này ngọt ngào quay đầu, hướng về phía gò má anh tuấn của Lệ Quân Mặc rồi dùng sức hôn một cái: “Cảm ơn Lệ tông.”
Lệ Quân Mặc nhìn bà vui vẻ lấy tiền cưới ra cũng nhếch đôi môi mỏng: “Lệ phu nhân, em bây giờ còn gọi anh là Lệ tổng sao, em có phải nên đổi lời rồi không?”
Lâm Thủy Dao chớp hàng mi nghi hoặc nhìn ông: “Vậy em phải gọi anh là gì, Lệ Quân Mặc? Lệ tiên sinh?”
“..” Lệ Quân Mặc lấy tay khẽ bắm eo bà: “Lại nghịch!”
Lâm Thủy Dao thấy nhột, tiếng cười “khanh khách” rót vào trong tim Lệ Quân Mặc, sau đó đôi mắt ươn ướt nước nhìn ông, ngọt ngào kêu một tiếng: “Chồng ơi.”
Lệ Quân Mặc cảm thây khớp xương cả người đều bị bà gọi mềm, ông cúi đầu hôn bà một cái.
Nhưng Lâm Thủy Dao tránh, bà tiếp tục đếm tiền cưới của mình.
Đôi môi mỏng của Lệ Quân Mặc rơi trên mái tóc dài của bà, hôn khắp nơi: “Lệ phu nhân, Đặng Tường kia không chạm vào em?”
Ông đã sớm muốn hỏi rồi, lúc này cũng không nhịn được nữa, chính mồm hỏi bà.
Lâm Thủy Dao lấy hết tiền cưới ra: “Đúng vậy, hắn không dám đụng vào em, bởi vì chỉ cần một ngón tay của hắn đụng em, em sẽ chặt ngón tay đấy của hắn cho chó ăn.”
Nhìn dáng vẻ bà hung dữ, Lệ Quân Mặc cong môi, ông sớm nên nghĩ tới, bà là ai chứ, Lâm Thủy Dao! Bà làm sao sẽ để cho loại người như Đặng Tường gần người?
Ngày đó ở trong phòng bao ông thực sự là bị đố ky xông váng đầu, cho nên mới tin những lời quái quỷ kia của Đặng Tường.
“Lệ phu nhân, vậy sao em lại bán thân cho Đặng gia?” Lệ Quân Mặc thật sự tò mò.
Lâm Thủy Dao thở dài một cái: “còn chưa phải là bởi vì ta con dân nha năm ấy mùa đông toàn bộ trên biển đều bị đóng băng, cắt đứt lan lầu cùng ngoại giới tât cả liên hệ.”
Nói rồi Lâm Thủy Dao nhớ lại khốn cảnh ngay lúc đó, bà chau mày nói: “Đó là mùa đông rét lạnh nhất trong cuộc đời em từng gặp phải, mới vừa sinh con ra, gần đất xa trời, tứ chi đều lạnh đến đông cứng… kỳ thực đoạn đường này em trải qua rất nhiều chiến dịch lớn nhỏ, xông pha qua rất nhiều cửa ải khó khăn, thế nhưng một lần kia, em thực sự gặp khó, nên em tìm được Đặng lão phu nhân, Đặng lão phu nhân cứu giúp, điều kiện trao đổi là em phải ký một phần khế ước bán thân.”