Hạ Tịch Quán đã biết, Dạ Vô Ưu chính là đại chiêu kial Xem ra chuyện xảy ra gần đây đều do Dạ Vô Ưu trợ giúp, Dạ gia đã đem toàn bộ lửa đạn tập trung vào trên người cô.
Hiện tại Dạ Vô Ưu ở trong tối, cô ở ngoài sáng, tình huống đối hết sức bắt lợi với cô.
“Tôi biết rồi, Lục tổng, cám ơn anh.” Nói xong Hạ Tịch Quán liền chuẩn bị rời đi.
Thế nhưng Lục Hàn Đình kéo cô lại: “Cô cứ vậy đi?”
Hạ Tịch Quán dừng bước: “Lục tổng, anh thực sự đã từ hôn với Lệ Yên Nhiên?”
“Đúng vậy.” Lục Hàn Đình gật đầu, nhưng vẻ mặt anh rất kiêu căng, đại ý là tôi không phải vì cô, cô đừng có mà quá kiêu ngạo!
Lần này Hạ Tịch Quán ngược lại nhàn nhạt cong đôi môi đỏ mọng, nở nụ cười.
Lục Hàn Đình cảm thấy cô có điểm là lạ, hiện tại đôi mắt ấy đen láy lóng lánh, bên trong đều là ánh nước như dâng tràn, vẻ đẹp câu hồn đoạt phách, mỗi khi cô như thế chính là muốn tính kế người khác.
“Hạ Tịch Quán, cô lại đang bày kế gì đấy?” Lục Hàn Đình nhíu mày hỏi.
Hạ Tịch Quán chớp hàng mi nhỏ dài, vô tội nhìn anh: “Lục tổng, tôi có thể bày kế gì chứ, tôi là đang đợi bị tính kế này.”
“Ai muốn tính kế cô?”
“Đương nhiên là… Dạ gia rồi, anh tưởng hôn ước của anh và Lệ Yên Nhiên vậy thuận lợi từ hôn như vậy sao? Chờ xem, người ta còn đang tung ra đại chiêu đó, muốn dìm tôi chết đuối trong nước bọt.” Nói xong, Hạ Tịch Quán dùng sức rút về cổ tay trắng của mình, nhắc chân đi.
Cô cứ đi tiêu sái như vậy?
Toàn bộ Dạ gia đều đang vắt óc tính kế đối phó cô, cô lại hùng dũng dương dương tự đắc đi như thế, Lục Hàn Đình thật muốn bổ mở cái đầu nhỏ của cô ra nhìn xem rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì.
Hạ Tịch Quán về tới Hạ gia, cô cũng không làm gì, mà là lật ra quyễn y điển thứ nhất mẹ lưu cho cô.
Trong quyền y điển ghi lại mối quan hệ sâu sắc giữa y học và chất độc, Hạ Tịch Quán dừng ở một trang kia, nhìn cực kỳ lâu.
Lúc này Lam Yên đẩy cửa vào, đặt dĩa hoa quả bên tay Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, từ lúc về con vẫn luôn đọc sách y, CÓ phải con gặp phải vấn đề rất khó giải quyết không?”
Hạ Tịch Quán khép lại sách y, cô cũng không nói gì, chỉ là nhìn Lam Yên cười nói: “Mẹ Lam, mẹ và bố Hạ chưa từng đi du lịch nhỉ? Không bằng mai bố mẹ đi du lịch đi?”
Lam Yên nghỉ ngờ nhìn Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, con cố ý tách bố mẹ ra?”
Hạ Tịch Quán ôm Lam Yên làm nũng: “Mẹ Lam, mẹ có thể đừng thông minh như vậy được không? Con chính là muốn để bố mẹ đi du lịch một thời gian, đợi mọi chuyện chấm dứt, con sẽ gọi bố mẹ trở về.”
“Quán Quán, chúng ta đi rồi vậy con làm sao bây giờ? Mẹ và bố Hạ đều không yên lòng con, bên ngoài bây giờ dư luận xôn xao như thế, con định giải quyết thế nào?”
Hạ Tịch Quán giảo hoạt câu môi, cười giống như một con hồ ly nhỏ: “Mẹ Lam, nói thật con cũng không biết giải quyết như thế nào, cuối cùng con cảm thấy con như lạc vào trong sương mù, rất nhiều người biết được một ít bí mật con không biết, khiến con hết sức bị động, con rất hoang mang.”
“Nhưng con lại cảm thấy con đã đột phá được điểm mắấu chốt rồi, một khi đã đột phá được, con sẽ một lưới bắt hết đám người đó. Cho nên mẹ Lam à, mẹ và bố Hạ ra ngoài du lịch đi, chuyện nơi đây con tự có sắp xếp, yên tâm, con là con gái Hạ gia mà, là người làm nên đại sự!”
Hạ Tịch Quán kiêu ngạo vỗ vỗ lồng ngực mình.
Lam Yên thương yêu xoa xoa đầu nhỏ của cô, ôm cô trong ngực mình: “Được, cái gì chúng ta cũng không hỏi, tất cả đều nghe theo con.”