Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chương 601: Hôm Nay Đánh Cược
Lục Hàn Đình ngồi trên ghế sa lon đỏ sậm uống rượu, anh cầm bình rượu rót, trên bàn trà đã ngã nghiêng đống vỏ chai rỗng.
Nghe nói chuyện Hạ Tịch Quán ban đêm xông vào Lục gia, còn có tửu trang tư nhân bị san bằng, anh cũng không nói lời nào, ánh đèn lờ mờ soi khuôn mặt tuần tú kia lúc sáng lúc tối.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cố Dạ Cần đá anh một cước: “Làm sao vậy, say?”
Lục Hàn Đình dốc nốt ngụm rượu cuối, sau đó cầm áo khoác của mình đứng dậy: “Không say, tôi đi trước.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Anh uống rất nhiều rượu, chỉ là, càng uống càng tỉnh.
Rất nhanh thì đã đến cuộc thi liên hợp, tất cả sinh viên Đại học A đều đang đợi ngày này tới, bọn họ đã chuẩn bị xuất trận rất lâu rồi, hôm nay chính thức ra chiến trường, bọn họ không nhịn được kích động, khẩn trương và hưng phán.
Hạ Tịch Quán cong môi, mặt cong mày cười nói: “Mọi người đừng khẩn trương, các cậu chỉ cần phát huy như bình thường là được, chúng ta từ thung lũng mà lên, cho nên không sợ hãi.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Ừ!” Mọi người đồng thanh đáp.
Lúc này Lệ Yên Nhiên mang theo người Đại học T tới, Lệ Yên Nhiên nhìn Hạ Tịch Quán, vô tình cười nhạo nói: “Nghe nói mấy ngày này các người đều ở đây nỗ lực học tập, bình thường không dụng công, nước tới chân mới nhảy, câu này là dành cho các người, có gắng hơn nữa cũng vô dụng, học tập căn bản không phải chuyện một lần là xong.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hạ Tịch Quán nhìn Lệ Yên Nhiên: “Học tập quả thực không phải chuyện một lần là xong, nhưng chúng tôi bây giờ lấy sách làm gốc, cũng không muộn! Nỗ lực sẽ mang đến vận may, chúng ta cứ chờ ở cuộc thi đi.”
Xem dáng vẻ tràn đầy lòng tin của Hạ Tịch Quán, Lệ Yên Nhiên hết sức khinh thường: “Vậy các người phải thật nỗ lực, đừng để thua quá khó coil”
“Đại học T các cô càng phải nỗ lực, đừng đề thành trò cười cho bàn dân thiên hạt”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hạ Tịch Quán đối mắt nhìn Lệ Yên Nhiên, tia lửa trong mắt hai người văng ra khắp nơi, khói thuốc súng tràn ngập.
Lúc này “ding” một tiếng, tiếng chuông reo vào thi, cuộc thi sắp bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lệ Yên Nhiên lạnh lùng phát tay áo: “Chúng ta đi!”
Cô ta mang theo người Đại học T rời đi.
Hạ Tịch Quán tay khẽ vẫy, cũng mang theo người Đại học A tiến vào, khí thế hùng dũng vào sân đấu.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Kì thi liên hợp chính thức hạ màn, tất cả sinh viên thi xong đều mệt mỏi nằm gục trên bàn, nói mình mệt như chó, rốt cục có thể thở được rồi.
Bước tiếp theo là sửa lại bài, đếm điểm của từng trường và tiến hành đánh giá tổng điểm. Chỉ trong nháy mắt, một tuần nữa đã trôi qua.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bây giờ hiệu trưởng của tất cả các trường đều tập trung tại một văn phòng, đây là chiến trường của họ.
Thầy Ngô lại bị bao vây.
“Lão Ngô, nghe nói năm nay Hạ Tịch Quán Đại học A ông một mình đấu với hoa khôi học bá Lệ Yên Nhiên Đại học T, lá gan cô ta sao có thể lớn như vậy, sẽ không sợ mất mặt sao?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Không chỉ thế đâu, tôi còn nghe nói Đại học A ở cổng trường buông lời, nói năm nay Đại học A sẽ vọt vào Top 5, giành được tư cách nhận lời mời vào viện khoa học.”
“Lão Ngô, không phải chúng ta muốn phê bình ông, mà là Đại học A ông gần đây quá kiêu ngạo, không sai, trận bóng rỗ là trường ông cầm cúp quán quân, nhưng đây là kiểm tra đấy, Đại học A vẫn luôn chót đáy mà ha ha ha.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Thầy Ngô cũng không tức giận, gần đây cái đầu hói của ông đã từ từ mọc tóc lên, cả người nhìn thần thái sáng láng, ông khoát tay áo: “Tôi tin tưởng sinh viên Đại học A chúng ta, lần này các em ấy thực sự rất nỗ lực, bọn nhỏ nói cái gì, tôi tin cái đó, hôm nay mượn cái mặt già này đánh cược với các ông, thua cuộc, tôi cam tâm tình nguyện bị các ông cười nhạo, thắng cuộc, các ông phải mời tôi uống rượu.”
“Không thành vấn đề, chúng ta cược!”