Thượng Quan Mặc nhíu mày: “Bà cảm thấy tôi ném con trai xuông . đường tôi sẽ yên tâm sao?”
“Cái này…”
“Tôi nói là thời gian một ngày, hiện tại chỉ có nửa ngày mà thôi, chờ tôi bận xong lại đưa hai người trở vê cũng không trễ.” Thái độ Thượng Quan Mặc vô cùng bá đạo cường thế, không cho phép cãi lời.
Thím Chu cũng im lặng, tay lái trong tay anh, anh nói sao đành vậy thôi.
Rât nhanh, Lục Họa xuông xe, cô nhìn căn biệt thự trước mắt, đột nhiên có loại cảm giác dường như đã xa cách mây đời, năm tháng trước lúc rời đi, cô tưởng mình mãi mãi cũng sẽ không trở về Nhưng bây giờ, cô lại đã trỏ về.
Về tới tổ ấm ân ái của bọn họ, về tới nơi tràn đầy tiếng cười nói, bao nhiêu đêm họ đã ôm nhau ở đây, Tiểu Diệp Diệp cũng là ở nơi này xuất hiện.
Người làm nữ kéo công ra: “Chủ nhân, đồ ăn đã chuẩn bị xong, có thể dùng bữa rồi.”
Lục Họa ởi tới trước bàn ăn, trên bàn cơm đều là món cô thích ăn, Thượng Quan Mặc vẫn chưa quên những thứ này.
Thím Chu tuy là trong lòng có chút không muôn, thế nhưng bà nhìn đi ra vị Thượng Quan Thiếu chủ rất quan tâm với Công chúa nhà mình và đứa bé trong bụng, cho nên bà nói: “Công chúa, nêu đã tới thì an tâm ăn cơm thôi.”
“Được. lục Họa ngồi xuống, Thượng Quan Mặc ngôi ở đôi diện.
“Công chúa, đề thím bóc tôm cho con nhé! Ấn tôm nhiều một chút rất tốt cho thai nhi.” Thím Chu đẩy tôm đã lột vỏ tới bên tay Lục Họa.
Thượng Quan Mặc đối diện cũng đã lột vài con tôm bự rồi, lúc anh muốn đưa cho Lục Họa ai ngờ lại bị thím Chu đoạt trước, Thượng Quan Mặc: “
Cô thích ăn tôm, nhưng không thích lột vỏ, trước đây đều là anh lột cho cô, lúc mới mang thai, anh có thê tỉ mỉ chăm sóc cô, hiện tại, cô không . cần anh, thím Chủ chướng mắt đó vẫn .
quay quanh cô, anh ngay cả đến gần cơ hội cũng không SỐ: Ăn cơm xong, Lục Họa muốn ăn chút đồ chua, sau khi cô mang thai đặc biệt nghiện chua, đều nói phụ nữ ăn chua sẽ sinh con trai, vẫn có chút đạo lý.
Cô nhìn thấy một hộp sữa chua đặt trên tủ lạnh bèn nhón chân lên lấy.
Nhưng là bởi vì chiều cao, cô với mãi mà vẫn không lấy được.
Thượng Quan Mặc đứng ở phía sau nhìn dáng vẻ vụng vệ của cô, giỏng như một chú chim cánh cụt nhỏ, VÔ cùng đáng yêu, anh tiên lên muốn hỗ trợ.
Thế nhưng thím Chu lại giành trước một bước: “Công chúa, con muôn ăn sữa chua sao, thím lấy giúp con.”
Thím Chu lấy sữa chua đưa cho Lục Họa.
Thượng Quan Mặc: “…”
Lục Họa cầm sữa chua xoay người, lúc này liền thấy Thượng Quan Mặc, cô muốn nói chuyện với Thượng Quan Mặc, thê nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, Thượng Quan Mặc hừ lạnh một tiêng, phất tay áo liền lên lầu đi, vào thư phòng.
Anh làm sao vậy?
Lục Họa cảm thấy anh khó hiểu, cô lại đắc tội anh ở đâu à?