Lúc này Lâm Mặc nhàn nhạt dời đi ánh mắt, đi vào Nhất Trung.
Trên xe.
Bác Phúc đang lái xe, Có Vũ kể cho Lục Họa nghe tin đôn mình hóng, hớt được: “Chị Họa Họa, Lâm Mặc rất nỗi danh ở chỗ chúng ta, nghe nói mây năm trước anh ta suýt chút nữa đánh chết một người, người kia bây giờ còn năm trên giường. bệnh, bởi vì anh ta còn chưa thành niên, không ngôi tù, thế nhưng bị đưa vào trại giáo dưỡng thiêu niên, chúng em đều rất sợ anh ta, mọi người cũng đều gọi anh ta là phạm nhân giệt người.”
“Nghe nói gia cảnh anh ta rất tệ, mẹ đã sớm chết rồi, bố mê cờ bạc thành tính, là quỷ rượu thêm ma bài bạc, ah đúng rôi, anh ta còn có một người chị, nghe nói chị của anh ta là làm.. .CÔng việc người không nhận ra kia…
“Anh ta sao lại đến Nhất Trung chứ, anh ta không phải đến học đây chứ, chị Họa Họa, vệ sau chị cách anh ta xa một chút.”
Cố Vũ nói rồi thè lưỡi, dáng vẻ rất đáng yêu ngây thơ, rõ ràng đã bị mấy tin đôn “nghe nói” này dọa sợ.
Lục Họa nhớ đến đôi mắt Đan Phượng:đen đặc lạnh lùng đó, hệt như một vực sâu.
Cô nhanh chóng lắc đầu, không thèm nghĩ nữa cậu trai kia nữa.
Cô đối với cậu trai kia cũng không có hứng thú, cô cũng biết cô có cuộc đời của cô phải đi, cô và cậu trai kia hoàn toàn là người của hai thế giới, vĩnh viễn không thể đồng thời xuất hiện.
Ngày thứ hai, Lục Họa đi tới cửa lớp 1Ỡ/3 liền thấy rất nhiều bạn học vây quanh bên ngoài, ai nây đều liên môm xì xào.
“Trời ạ, Lâm Mặc vậy mà thực sự đến Nhất Trung học, Nhất .Irung nhưng là trường cấp 3 trọng điêm tốt nhật của toàn thành phó, cậu ta vào bằng cách nào?”
“Cậu ta được phân đên lớp 10/3, vê sau là bạn học với các cậu đó, các cậu cần thận một chút, cậu ta chính là một con quái vật lãnh “huyết giết người không chớp mắt đó.”
Lâm Mặc đến lớp 10/32 Lục Họa đi vào phòng học, cô liếc mắt liền thấy được Lâm Mặc, Lâm Mặc ngồi ở hàng sau cùng, công ghé vào trên bàn ngủ, cậu dường như không nghe được tiếng nghị luận phía ngoài.
Lục Họa cùng một tổ với cậu, thế nhưng cô ngôi ở hàng thứ ba, cách cậu một khoảng cách.
“Họa Họa, Lâm Mặc vậy mà đến lớp chúng ta rồi, tớ sợ quá.” Vưu Linh ngôi cùng bàn căng thăng.
Lục Họa lấy sách vở ra mỉm cười nói: “Linh Linh, không cần sợ, chúng ta giữ một khoảng cách với cậu ta là được.”
SU, ừ!”
Chủ nhiệm lớp và chủ nhiệm khóa rất nhanh đã lên lớp, các giáo viên cũng biết Lâm Mặc tới, tất cả mọi người đều mắt nhằm mắt mở, Lục Họa nhìn một chút, cả ngày Lâm Mặc đều ở đây ngủ.
Lục Họa là đại biểu môn tiếng Anh của lớp, giáo viên tiếng Anh trước lúc tan học có bảo với cô: “Lục Họa, lát nữa em thu bài tập bỗ Sung của các bạn giao lên phòng làm việc của tôi, một quyền cũng không được thiếu đấy.”
“Độ CÓ llran ˆ Các tổ thưởng cũng giao bài tập tiếng Anh tới rồi, Vưu Linh là tổ trưởng của một nhóm, cô bé mặt ủ mày dột: “Họa Họa, tổ chúng tớ thiếu một quyền, xem như giao không đủ rồi.”
Lục Họa ngắng đầu, trong lòng của cô trong chớp mắt liền nhảy ra một cái tên Lâm Mặc.
Nhất định là cậu không giao.
Lục Họa nhìn về phía chỗ ngồi của Lâm Mặc, một mình cậu ngôi, không ai nguyện ý trở thành bạn cùng bàn của cậu, hiện ra tại đó trồng không, cậu sớm đã đi.