“Lâm Mặc, tôi ghét cậu!” Lục Họa hướng vệ phía bóng lưng tuyệt tình của cậu hồ to một câu.
Cô ghét cậu.
Cô ghét chết cậu!
` Lâm Mặc trước mặt dừng bước chân lại, sau đó chậm rãi quay người sang.
Cậu thấy. được đôi mắt hồng hồng kia của cô gái, cô tức giận nhìn cậu chằm chằm, không cam lòng tỏ ra yêu kém, nhưng cô lại rất uất ức buồn bã, viền mặt đỏ bừng tràn ngập hơi nước, giỗng như một con thú nhỏ quật cường, phá lệ động lòng người.
Lâm Mặc lại quay người về, dừng ở trước mặt cô.
“Cậu lại đến đây làm gì, vừa rồi cậu không phải rất dữ dằn sao? Đừng nói xin lỗi, bởi vì tôi là sẽ không tha thứ cho cậu.” Lục Họa tức giận nói.
Lâm Mặc nhấp môi mỏng một cái, sau đó không nói một lời nhét cô vào trong ghế sau, còn muốn cửa xe đóng lại.
“Bác tài, tiễn cô ấy về nhà.” Lâm Mặc thanh toán tiền xe.
“ĐUọc.” Bác tài đạp lên chân ga.
“…” Lục Họa lúc đầu còn tưởng Lâm Mặc quay. lại là nói xin lỗi, cậu không biết, lời cậu nói giỗng nhử’ con dao đả thương người khác, thực sự khiến cô rất khó chịu, nhưng không ngờ đến là, cậu lại không nói gì, trực tiếp nhét cô vào trong xe, hóa ra là cô tự mình đa tình.
Thì ra, tên hề vẫn luôn là cô.
Lục Họa xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Lâm Mặc, Lâm Mặc vẫn chưa đi, đứng tại chỗ nhìn hướng cô đi, cô siết chặt tay, lách tách, nước mắt không kiềm được rơi xuống.
Lâm Mặc, tôi thực sự rất ghét cậu!
Về sau, tôi sẽ không bao giờ nói chuyện với cậu nữa!
Mãi đến khi bóng xe Lục Họa biến mắt, Lâm Mặc mới xoay người lại.
Ngô Trạch Vũ đã òa lên: “A Mặc, cậu nói thật đi, cậu và Lục hoa khôi đến tột cùng xảy ra chuyện gì thé, lần Hoàng. Tam nhắc đến kỉa tôi đã cảm thây cậu và Lục hoa khôi có mờ ám, các cậu chẳng lẽ thực sự hẹn hò rồi!?”
Lâm Mặc im lặng dọn hết mảnh vỡ trên mặt đất, sau đó đuôi Ngô Trạch Vũ ra ngoài.
Ngô Trạch Vũ không chịu đi: “A Mặc!”
Lâm Mặc ngâng đâu, khóe môi móc ra một đường vòng cung nhàn nhạt: “Không phải cậu nói đầy sao, cô ấy rât cao quý, tôi nuôi không nỗi.”
Ngô Trạch Vũ cứng đờ.
“Cho nên, chúng tôi cái .gì cũng không phải.” Lâm Mặc đóng sâm của lại.
Không có Ngô Trạch Vũ líu ra líu rít bên tai, Lâm Mặc xoay người vào phòng bếp, lúc này bước chân cậu khựng lại, bởi vì cậu thấy được một chiếc khăn trên mặt đât.
Trên chiếc khăn trắng tinh thêu một chữ công phu Họa.
Đây là khăn của Lục Họa.
Lâm Mặc khom lưng nhặt khăn lên.
Khăn lụa rất mềm mịn trơn trượt, hệt như da thịt trên cổ tay cô, ban nãy bị cậu nắm trong lòng bàn tay, trơn không bắt được.