Trái tim Diệp Linh bỗng nhiên siết lại, cô cũng không biết…
Cô chỉ biết trong sinh mạng cô chỉ có… Cố Dạ Cần.
Chỉ có anh.
Lúc này ánh mắt Có lão gia tử rơi trên người Diệp Linh, ông nheo lại đôi mắt sắc bén kia, trên dưới quan sát Diệp Linh, sau đó ý tứ không rõ bật cười: “Chỉ chớp mắt, con gái Diệp Thanh Đề đã lớn như vậy.”
Diệp Thanh Đè, là bố Diệp Linh.
Diệp Linh đã rất lâu không ở trong miệng của người khác nghe được tên bố cô, hiện tại đột nhiên nghe được Có lão gia tử nhắc đến, cô trừng lớn hai mắt khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn Cố lão gia tử: “Ngài…quen bố tôi?”
“Ah,” Cố lão gia tử bí hiểm nở nụ cười: “Năm đó Diệp Thanh Đề thế gia có ai không biết, Diệp Thanh Đề sinh một đôi trai gái, con gái là đóa hoa hồng được nuông chiều, con trai..
con trai Diệp Minh càng là hạc trong bầy gà, trò giỏi hơn thày, 18 tuổi đã ngồi ghế thủ lĩnh bộ chấp hành FÚUI, kinh tài tuyệt luân, năm đó Diệp gia thực sự rực rỡ loá mắt, chỉ tiếc, Diệp Thanh Đề chết ở trong tai nạn giao thông, con trai Diệp Minh một đêm mắt tích, con gái thành con nuôi nhà khác, quả thật làm người ta thồn thức mà.”
Diệp Linh nhìn Cố lão gia tử, cô nhìn ra lúc Cố lão gia tử nói những lời này cũng không có cảm khái thổn thức gì, ngược lại, trong mắt Có lão gia tử có ánh sáng, là loại ánh sáng vô cùng u nhiên ám sắc.
Điều này làm cho Diệp Linh nhẹ nhàng chau hàng mày liễu, cô có một loại trực giác, Cố lão gia tử và giữa Diệp, không đơn giản như vậy!
Lúc này, người làm nữ đi đến, cung kính nói: “Lão gia tử, thiêu gia tới rôi!”
Có Dạ Cần tới.
Cố lão gia tử thu hồi tâm tư, sâu kín nở nụ cười: “Tới còn rất nhanh, Diệp tiểu thư, làm phiền cô ở bên trong trong mật thất một lúc.”
Diệp Linh đi tới một gian mật thắt, mật thất vừa vặn có thể thấy tình huông bên ngoài.
Có Dạ Cần vội vã chạy đến, anh cao ngất đứng trước mặt Có lão gia tử, đôi đồng tử đen nhìn bốn phía một chút: “Ông nội, Linh Linh đâu?”
Có lão gia tử hừ lạnh một tiếng: “Dạ Cần, bây giờ trong mắt con còn có người ông này sao? Ta thấy trong mắt trong lòng con chỉ có Diệp Linh, vì nó, con không tiếc quay lưng với bố mình.”
Vẻ mặt Có Dạ Cần không có chút biến động nào, anh lãnh đạm mở miệng: “Ông nội, Linh Linh nhát gan, ông đừng dọa cô ấy, con đưa cô ây trở về trước, có chuyện gì chúng ta về rồi hãng nói.”
“Dạ Cần, khi con còn bé ta dạy con thế nào, quyền lợi của đám cưới hào môn là nhu yêu phẩm, làm một người thừa kế đạt chuẩn, con không thể động chân tình, hiện tại con lại làm thế nào, chuyện của con và Diệp Linh xôn xao dư luận, bố con thành thù, người phụ nữ như vậy, ta không dung nạp được, con lập tức chia tay với cô ta.”
“Ông nội, con sẽ không buông tay với cô ấy.”
“Choảng” một tiếng, Cố lão gia tử ném mạnh chén trà trong. tay vào trên mặt bàn, cặp mắt đục ngầu kia trở nên sắc bén, ông ta măng: “Thằng bất hiếu, quỳ xuông cho tal”
Sắc mặt Cố Dạ Cần thủy chung nhàn nhạt, ngay cả mi tâm cũng không chau, anh chậm rãi quỳ xuống.
Người hầu đưa tới roi da, Có lão gia tử chộp roi da trong tay: “bốp” một tiếng, hung hăng quát lên lưng Có Dạ Cần.
Đây là gia pháp.
Trong mật thất, con ngươi Diệp Linh co rụt lại, trái tim như là bị một bàn tay gắt gao siết chặt, mỗi một lần hít thỏ đều đau.
Roi da đánh trên người anh, lại làm trái tim cô đau đón.
Diệp Linh muồn đi ra ngoài, thế nhưng mật thât đã đóng kín, cô căn bản tìm không được công tắc.