Mục lục
Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2268:





Anh nhất định đã lâm vào chứng nghiện ma túy, cô biết – anh bây giờ đang ở nơi cô không biết chật vật chiến đấu.





Viền mắt trắng nõn của Diệp Linh nhanh chóng đỏ lên, cô rốt cuộc đã biết anh vì sao thích cô bé trước mắt này “Đúng vậy Băng Băng, chị đã liên lạc Quán Quán, Quán Quán đã trên đường đi đến Miêu Cương, chúng ta cùng nhau xuất phát, lần này nhất định có thể giúp anh chị vượt qua cái cửa ải khó khăn này.” Diệp Linh kiên định nói.





Trong lòng Hà Băng tràn đầy đầy sức mạnh, có nhiều người yêu Tiêu Thành như vậy, mọi người đoàn kết lại với nhau, còn có cửa ải khó khăn gì không khắc phục được?





“Băng Băng, chỉ là chúng ta rời đi như thế, chỗ mẹ em và Đường thiếu…” Diệp Linh muốn nói lại thôi.





Hà Băng lắc đầu: “Đó là một hồi tuồng bọn họ tự biên tự diễn, để bọn họ tự ăn ác quả mình gieo đi! Em sẽ không gả cho bât luận kẻ nào, chỉ gả cho… Tiêu Thành!”





Ba người bằng tốc độ nhanh nhất đi tới Miêu Cương, cũng ở lại trong trang trại.





Trại chủ vô cùng nhiệt tình dẫn Hà Băng, Cố Dạ Cần và Diệp Linh tới khu Tây Sương: “Cố tổng, khách ở đây là vài ngày trước từ nơi khác tới, không biết có phải là người mọi người muốn tìm hay không, hiện tại tôi dẫn vào mọi người làm quen, thì sẽ có đáp án ngay thôi.”





Vị trại chủ này đã từng nhận ân tình của Có Dạ Cần, nên rất nhiệt tình hieus khách.





Nhịp tim Hà Băng nhất thời đập nhanh hơn, khách ở đây sẽ là Tiêu Thành sao?





Cô sắp gặp được Tiêu Thành rôi ư?





Chỉ cần nghĩ đến tình trạng cơ thể của anh bây giờ, cô liền hận không thể lập tức gặp được anh.





“Được, làm phiền trại chủ rồi.” Cố Dạ Cần gật đầu.





Trại chủ vươn tay gõ cửa phòng.





Rất nhanh, cửa phòng mở ra.





Hà Băng thấy được khách bên trong, là một gương mặt xa lạ, không phải là Tiêu Thành.





Tia sáng hi vọng kia trong mắt Hà Băng trong nháy mắt phai đi, không phải Tiêu Thành, không phải anh.





Anh không ở nơi này sao?





Vậy anh bây giờ đang ở đâu?





Miêu Cương lớn như vậy, cô phải đi đến đâu để tìm anh?





Ba người đầy cõi lòng chờ mong mà đến, hiện tại không khỏi đều có chút thất vọng, Diệp Linh nhìn Cố Dạ Cẩn: “Chồng à, xem ra chúng ta tìm nhằm người rồi, nói không chừng còn tìm sai địa điểm rồi, hiện tại thời gian cấp bách, chúng ta có nên lập tức rời khỏi trang trại này đến nơi khác tìm anh em hay không?”





Cố Dạ Cần nhìn Hà Băng: “Hà tiểu thư, cô cảm thấy thế nào? Đi hay ở, cô tới quyêt định đi.”





Cố Dạ Cần giao quyền quyết định cho Hà Băng, dù sao loại chuyện tìm người này, cần một chút trực giác, mà trực giác của Hà Băng từ trước đến nay là chuẩn nhất.





Hà Băng suy nghĩ một chút: “Giờ đã khuya lắm rồi, chúng ta tạm thời ở chỗ này ở một đêm đi.”





“Được.”





Trại chủ lập tức sai người chuẩn bị phòng cao cấp, ba người ở lại nơi này.





Hà Băng một mình một phòng, hiện tại tuy đã khuya lắm rồi, nhưng cô cũng không muốn ngủ, nên cô đi ra ngoài một mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK