Haizz.
Lục lão phu nhân nặng nề thở dài.
“Bà nội, có phải bà đang lo lắng cho bác Lục và dì Anh Lạc hay không?” Hạ Tịch Quán hỏi.
Lục lão phu nhân gật đầu: “Tư Tước và Anh Lạc dây dưa nửa đời, ngay cả bà cũng không biết bọn nó rốt cuộc là duyên, hay là nghiệt, trái tim Tư Tước đều đặt trên người Anh Lạc, thế nhưng Tương Vương có ý, thần nữ vô mộng, Anh Lạc cuối cùng vẫn không yêu.”
Hạ Tịch Quán nháy hàng mi nhỏ dài: “Bà nội, ngay cả bà cũng cảm thấy dì Anh Lạc không thương bác Lục sao?”
Lục lão phu nhân nghi hoặc nhìn Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, lẽ nào con cảm thấy Anh Lạc yêu sao?”
Hạ Tịch Quán chậm rãi gợi lên môi đỏ mọng, cặp mắt trong vắt toát ra ánh sáng lưu chuyển: “Yêu hay không yêu, chúng ta thử một lần chẳng phải sẽ biết sao?”
Lục lão phu nhân hai mắt sáng ngời: “Quán Quán, có phải con lại nghĩ ra chủ ý tốt gì không?”
Hạ Tịch Quán thần bí cười nói: “Cách thì đúng là có, nhưng còn cần bà nội hỗ trợ nha.”
Lục lão phu nhân gõ trán Hạ Tịch Quán, ý kia là – con bé này lanh lợi, bé đáng yêu của bà.
“Quán Quán, con nói nhanh một chút, bà đều nghe lời con.” Lục lão phu nhân sốt ruột nói.
Hạ Tịch Quán khoác lên cánh tay Lục lão phu nhân: “Bà nội, cách này không vội được, vừa rồi con nghe được Diệp quản gia nói đêm nay bà cũng không ăn cơm tối, con biết bà lo lắng cho bác Lục và cô Nhân Nhân, thế nhưng người là sắt, cơm là thép, bà lại là trụ cột vững vàng của Lục gia, muôn ngàn lần không thể ngã, con còn cần sự hỗ trợ của bà đó, cho nên bà nội ngay bây giờ ăn cơm tối đi ạ, ăn no rồi con sẽ nói chủ ý tốt này cho bà biết.”
Lục lão phu nhân nhanh chóng nở nụ cười, bà thương yêu xoa xoa mái tóc dài của Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, con bây giờ đã tính kế đến trên người bà nội.”
“Vậy bà nội có ăn cơm tối không nè!?”
“Ăn, bà ăn!”
Hạ Tịch Quán mỉm cười, cô nhẹ nhàng gối đầu nhỏ lên trên vai Lục lão phu nhân, tối nay cô một thân váy liền áo, làn váy uốn lượn thướt tha, thong dong thông tuệ đứng bên người Lục lão phu nhân, cùng Lục lão phu nhân cười, nhìn Lục gia đã ba mươi năm đứng giữa những mưa gió, giọng nói cô mềm nhẹ: “Bà nội, tin tưởng con, hết thảy đều sẽ tốt hơn.”
Lục lão phu nhân ngắn ra, rất nhanh đã ưỡn thẳng sống lưng của mình, gật đầu, bà biết mình đứng trụ Lục gia đã đến rồi hồi cuối, hiện tại đã có người đi tới bên cạnh bà, nhận lấy tay bà, bà có thể giao phó gánh nặng của Lục gia.
Bà đã chờ cô rát nhiều năm rồi.
Lục lão phu nhân biết, Hạ Tịch Quán sẽ làm tốt hơn cả bà.
Lục Tư Tước ngủ một giấc, lúc tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau, tối hôm qua cũng không nghỉ ngơi tốt, trong óc lui tới đều là những chuyện cũ, hiện tại chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt.
Lục Tư Tước đi tới phòng tắm, đứng trước đài rửa mặt lúc ông cảm tháy cổ họng rất ngứa, rất ngai ngái, thân thể ông rõ nhất, bệnh tim ngày càng chuyển biến xấu, thân thể ông càng không xong, sợ rằng thời gian không còn nhiều.
Di chúc đã viết xong, ông cũng không có cái gì không yên tâm, Lục thị có Lục Hàn Đình, Lục gia có Hạ Tịch Quán, ông đi rồi, cũng sẽ không ngã.
Duy nhất không yên tâm, không bỏ được, vẫn là Liễu Anh Lạc.
Mặc kệ giữa bọn họ đã từng phát sinh chuyện gì, ông thực sự nâng niu cưng chiều bà trong lòng bàn tay nhiều năm như vậy, nếu như ông chét, về sau bà sẽ thế nào, hay là, không bằng để bà cùng tuẫn táng?
Lục Tư Tước hiện tại rất muốn gặp bà.
Vậy đi gặp thôi!
Lục Tư Tước cầm chìa khóa xe rời nhà, ông biết tối qua Liễu Anh Lạc đến một khu chung cư, Lục Hàn Đình có rất nhiều bất động sản, tự nhiên sẽ thu xếp ổn thỏa nơi ở của mẹ mình.
Lục Tư Tước một đường lái xe đi tới dưới khu chung cư, sau đó ông lấy điện thoại ra, bám số điện thoại của Liễu Anh Lạc.
Tiếng chuông reo một lần lại một lần, thế nhưng, không ai nghe.
Bà không tiếp điện thoại ông.