Hạ Tịch Quán nhàn nhạt nhếch môi, song ý cười chưa đạt đến đáy mắt: “Trầm Tiểu Liên kia là ai2”
¡ CÔ tải “Lục tiên sinh, muốn nói thì nói thật, nếu như anh không muốn nói thật, thì cái gì cũng không cần nói, em và anh quen biết mấy năm nay, đã trải qua bao nhiêu mưa gió, em có thể nghĩ nhiều về những người phụ nữ khác hay không là quyết định bởi thái độ của anh. Vừa rồi anh nói sợ em nghĩ nhiều, vậy đã nói rõ Trầm Tiểu Liên này đối với anh không giống với các cô gái khác.”
Lục Hàn Đình mím đôi môi mỏng, anh giơ tay, lòng bàn tay to vuốt nhè nhẹ trên gò má tuyệt sắc của Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, có đôi khi anh thực sự hy vọng em đừng thông minh như thế.”
Hạ Tịch Quán không nói chuyện.
Lục Hàn Đình ôm vòng eo mềm mại của cô, tiếng nói đã giảm thấp xuống một ít, mềm mại mà ôn tồn: “Quán Quán, anh thề anh không có bát kỳ ý gì với Trầm Tiểu Liên kia, song, cô ta với anh mà nói hoàn toàn chính xác có chút bắt đồng, anh muốn giữ cô ta ở lại bên cạnh, để thăm dò rõ ràng một việc.”
Chuyện này là cái gì, Hạ Tịch Quán không hỏi, vì nếu anh muốn nói, cũng đã nói cho cô biết.
Lục Hàn Đình là một người đàn ông thành thục cơ trí, cô đã nhìn ra tâm cơ của Trầm Tiểu Liên này, anh sao lại không biết được?
Ở mức độ nào đó mà nói, Hạ Tịch Quán vẫn rất tin tưởng Lục Hàn Đình.
Hạ Tịch Quán chống tay lên lồng ngực to lớn của anh muốn đẩy anh ra: “Đi, anh đi bận việc của anh đi! Em không hỏi, buông em ra, em muốn đi về.”
Nhìn thái độ cô không lạnh không nhạt, Lục Hàn Đình bá đạo giam cô trong lòng mình, không cho cô tránh thoát: “Đừng về, ăn cơm tối với anh.”
“Em không cùng anh ăn, anh cũng không có bị đói.”
Lục Hàn Đình tức đến bật cười, anh dùng sức hôn trên khuôn mặt cô một cái: “Quán Quán, hiện tại bên cạnh anh có một em Trầm, em lại chẳng có chút cảm giác nguy cơ nào, vì sao em không một khóc hai náo ba treo cổ, anh cảm thấy em chẳng quan tâm đến anh, ngay cả một buỏi cơm tối cũng không chịu ăn chung với anh, em lơ anh như vậy không sợ cho em Trằm cơ hội à!”
Lục Hàn Đình suy nghĩ một chút, cô đã chừng mấy ngày không ở cùng anh rồi, trong lồng ngực bốc lên u oán, Lục Hàn Đình thật đúng là nếm được tư vị bị lơ đẹp.
Cùng một chỗ lâu nên không có cảm giác mới mẻ nữa sao? Cô không thích dính bên anh nữa rồi!
Lễ nào, là anh không có mị lực nữa rồi?
Hạ Tịch Quán nhìn Lục Hàn Đình, dí dỏm nháy hàng mi nhỏ dài: “Lục tiên sinh, đừng làm rộn, anh đã là một đại sư giám biểu đạt tiêu chuẩn() rồi, chút tâm cơ của em Trầm này cũng không phải anh chưa từng thấy qua, nếu như: anh muốn cho các cô cơ hội, em cũng ngăn không được, chờ anh xử lý sạch sẽ đám phụ nữ kia thì tới tìm em lại, không thì anh cũng không cần trở lại.”
(*) Giám biểu: Kiểm định “trà xanh”, ý chỉ những người nhìn vào là biết các cô nàng giả vờ ngây thơ yếu đuối.
Nói xong Hạ Tịch Quán dùng sức đầy anh ra, sau đó xoay người rời đi.
Lục Hàn Đình đứng lặng tại chỗ, anh nhìn thân ảnh nhỏ mềm mà tuyệt sắc của Hạ Tịch Quán, hiện tại gió đêm phất động làn váy trên người cô, càng tôn thêm dung mạo tựa tiên, như một bức họa.
Tình Nhi kéo ra cửa sau xe, xe chở Hạ Tịch Quán vội vã rời đi, biến mát trong tầm mắt của anh.
Lục Hàn Đình hai tay đút trong túi quần, cũng không lập tức trở về biệt thự, đứng một hồi, anh đành xoay người lại.
Vừa đi vào phòng khách, bước chân Lục Hàn Đình dừng lại, bởi vì anh ở trong phòng khách thấy được một cục bông nhỏ, là Tiểu Bì Bì đã trở về.
Tiểu Bì Bì luôn luôn xuất quỷ nhập thần, hiện tại cậu đột nhiên đã trở về, ngồi trên ghé salon giơ tay chào hỏi một tiếng với Lục Hàn Đình: “Hello bô Thấy con trai của mình, Lục Hàn Đình chạy đi đi qua, giơ’ bàn tay to lên thương yêu sờ sờ cái đầu nhỏ của Tiểu Bì Bì: ‘Bì Bì, con đã về, Tinh Tinh đâu?”
Bì Bì và Tinh Tỉnh mấy ngày này đều ở trong biệt thự, nhưng hai ngày trước Lâm Thủy Dao đón Bì Bì và Tinh Tinh đi, mang đi trại hè chơi, hôm nay mới trở về.
Tiểu Bì Bì dùng ánh mắt chỉ chỉ trên lầu: “Em gái ở trên lầu ạ “Bố đi tìm Tinh Tinh.”