Cô đến muộn rồi!
Trời ạ, hiện tại lễ trao giải chắc đã xong xuôi cả rồi, vậy mà cô vẫn còn ở trên giường, cô đã trễ ri!
Có Dạ Cần vì sao không gọi cô?
Diệp Linh mở điện thoại lên, trong điện thoại có mấy trăm cuộc gọi, đều là Hoa tỷ gọi.
Diệp Linh lúc này từ trên giường nhảy xuống, mở cửa phòng: “Có Dạ Cẩn! Có Dạ Cẩn!”
Cô có chút hoài nghi Cố Dạ Cần là cố ý, tối hôm qua anh dù đồng ý để cô mặc lễ phục rồi, nhưng cô mặc hay không mặc cũng không phải là vấn đề của anh.
Con cáo già phúc hắc này!
Diệp Linh chầm chậm xuống lầu, lúc này trong phòng khách truyền đến tiếng nói non nót: “Mẹ.”
Tiểu Điềm Điềm ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, đôi mắt to tròn vui vẻ nhìn cô, một bàn tay nhỏ bé trắng noãn chỉ vào TV, khúc khích cười nói: “Mẹ ơi, là ba ba.”
Diệp Linh đi xuống, ngắng đầu nhìn lại.
Cô nhìn thấy Có Dạ Cẩn.
Hiện tại TV trong phòng khách đang phát sóng trực tiếp lấy buổi lễ trao giải lần này, khuôn mặt tuần tú quen thuộc tận xương kia của Cô Dạ Cân xuât hiện trên màn hình TVV, người dẫn chương trình kinh ngạc nói: “Trời ạ, Diệp Mỹ Nhân đã trở thành Cố thái thái, vậy…
vậy Cô tổng có lời nào… muốn nói với Cố thái thái không?”
Xuyên qua màn hình TV, Cố Dạ Cần nhìn lại, ánh mắt của anh phảng phát xuyên thấu tất cả rơi trên người cô, anh nhếch môi, chậm rãi cưng chiều lưu luyến nói: “Linh Linh, anh yêu em.”
“Linh Linh, I love you.”
“Linh Linh, Je T’aime.”
“Linh Linh,222.”…
Hàng mi dài của Diệp Linh rung động, cô thật không ngờ lúc này anh đứng trên sân khâu, ở trước mặt toàn thê giới, thành thạo đứng đắn dùng hơn 20 ngôn ngữ bày tỏ với cô, anh từng lần từng lần nói với cô câu kia — anh yêu em.
Em là con đường trở về của anh.
Em là bí mật mà anh chẳng muốn kẻ nào biết.
Lúc này chỉ muốn lớn tiếng nói với em — anh yêu eml chương 2077 Trong nháy mắt, Tiểu Điềm Điềm đã ba tuổi, đến tuổi đi nhà trẻ rồi.
Tiểu Điềm Điềm hoạt bát đáng yêu miệng ngọt, lại hệt như cục bột nhỏ thơm, quả thực là người gặp người thích.
Cố Dạ Cẩn mang Tiểu Điềm Điềm đi gặp một người, đó chính là bà nội của Tiểu Điềm Điềm – Ôn Lam.
Đối với chuyện Tiểu Điềm Điềm đi gặp Ôn Lam này, Diệp Linh cũng không phản đối, tất cả chuyện cũ đều đã tan thành mây khói, cô đi ra rồi, cũng không muốn cắt đứt huyết mạch thân tình của Tiểu Điềm Điềm và bà nội ruột.
Mây năm này Ôn Lam một mực trong viện dưỡng lão điều dưỡng, cơ thể của bà ta ngày càng sa sút, chỉ khi nào Tiểu Điềm Điềm tới, bà ta mới lộ ra mỉm cười.
Ôn Lam rất yêu Tiểu Điềm Điềm, trước khi Tiểu Điềm Điềm tới, còn bảo cho người làm nữ đầy bà đi siêu thị tự tay chọn quà cho Tiểu Điềm Điềm.
Tiểu Điềm Điềm cũng rất yêu bà nội của mình, mỗi lần đi đều sẽ chui trong lòng Ôn Lam líu ra líu rít kể đủ chuyện cho bà nghe, trọc Ôn Lam cười ha ha.