Hiện tại quyển y điển giống như là một chiếc chìa khóa, vì Hạ Tịch Quán mở ra một chương hoàn toàn mới.
Trong đầu óc Hạ Tịch Quán giờ như sắm chớp rền vang, phía trên sách tất cả châm pháp dung hợp lại hệt như là một tờ Thái Cực Bát Quái Đồ, càng giống
như là… chìa khoá cho bảo rương kia.
Cái bảo rương mà Lâm Thủy Dao đã để lại viện nghiên cứu Xu Mật, Hạ Tịch Quán từng thử mở, nhưng đã đổ máu thua ở cửa thứ ba, châm pháp trong quyền y điển này dường như chính là chìa khoá kế tiếp.
Hạ Tịch Quán nhắm mắt, đầu rất loạn, những châm pháp huyền diệu thâm ảo này, trong nhất thời cô không có cách nào lĩnh ngộ được toàn bộ, rất hỗn loạn.
Lúc này vang lên tiếng gõ cửa “cốc cốc”, Diệp Linh đi
tới: “Quán Quán, cậu làm sao vậy, đau đầu thì đừng
đọc nữa, nói không chừng một khắc nào đó cậu liền
lĩnh ngộ toàn bộ, cả người sáng tỏ thông suốt.”
Hạ Tịch Quán gật đầu, cô cất quyền y điền, y học phải cần thời gian để học tập lĩnh ngộ và thực tiễn lâm sàng, không có cách nào học cấp tốc, ngày hôm nay
cô hơi mệt, định nghỉ ngơi trước.
“Quán Quán, hai ngày cậu đi rồi, hai ngày này cậu có sắp xếp gì không, tớ cùng cậu cùng nhau đi dạo phố
nhé?” Diệp Linh cười nói.
Hạ Tịch Quán lắc đầu, kéo lại tay nhỏ bé của Diệp Linh: “Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, Hải Thành này dù sao cũng là nơi tớ lớn lên, tớ không muốn đi dạo phó, hai ngày này tớ chỉ muốn đi một mình ngắm nhìn một chút, vì e rằng về sau tớ cũng sẽ không trở
lại đây nữa rồi.”
Diệp Linh đồng ý, cô hoàn toàn tôn trọng từng quyết định của Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, rất nhanh tớ
cũng sẽ đến Đề Đô tìm cậu.”
“Linh Linh, cậu cũng đến Đề Đô à?”
“Đúng vậy, Hải Thành này cũng chẳng có người thân
của tớ, cũng không có thứ gì đáng giá để tớ lưu luyến, chị em chúng ta có thể cùng xông pha Đé Đô, hơn nữa tớ vừa nhận một đại ngôn mới, là phát ngôn viên toàn cầu của hãng trang sức Fly đấy, tớ muốn ở Đề
Đô làm việc một khoảng thời gian.”
“Trang sức Fly?” Con ngươi Hạ Tịch Quán chợt co rụt mạnh.
“Đúng vậy, Quán Quán, cậu sao phản ứng lớn thế, đừng nói cậu chưa nghe nói qua trang sức Fly nhé! Trang sức Fly ra đời hơn ba mươi năm trước, vừa ra mắt đã gây chấn động toàn bộ giới trang sức, sau đó mỗi một kiểu mới của một qúy đều như gió cuốn bão quét ấy, đám phu nhân danh viện tranh nhau mua không còn một mống, chưa từng có hãng trang sức nào nổi đình đám đến vậy, những năm này Fly lại thăng cấp thành cung điện trang sức luôn rồi, trở thành kinh điển, nghe nói người sáng lập ra Fly là một
nhân vật truyền kỳ.”
Hạ Tịch Quán đương nhiên nghe nói qua Fly, đó là do
mẹ Lục Hàn Đình đích thân sáng lập ra.
Diệp Linh thấy Hạ Tịch Quán hứng thú với Fly, nên cô đưa mấy quyền tạp chí mode tới: “Đây chính là người sáng lập Fly, cũng chính là bà tổ ngành trang sức –
Liễu Chiêu Đệ.”
Hạ Tịch Quán rũ xuống hàng mi dài, trên bìa tạp chí là
một người phụ nữ, Liễu Chiêu Đệ.
Liễu Chiêu Đệ rất đẹp, dù cho Hạ Tịch Quán mình cũng là một mỹ nhân, nhưng khi cô nhìn đến Liễu Chiêu Đệ hơi thở cũng dừng lại, trong tạp chí Liễu Chiêu Đệ mặc váy đỏ, gương mặt đó có thể nói tuyệt sắc khuynh thành, từng đường nét đều giống như ông trời tạo hình, chắp vá nên một gương mặt khiến người
ta quên mát hô hấp.
“Quán Quán, Liễu Chiêu Đệ rất đẹp đúng không, đây là lúc bà ấy bốn mươi tuổi chụp đấy, nhưng trên mặt bà ấy chẳng có chút vết tích năm tháng nào, đúng là
trẻ đến nghịch thiên mà, nói bà ấy hai mươi tuổi cũng
không quá, năm đó bà ấy là đệ nhất mỹ nhân của Đề
Đô đấy.”
Liễu Chiêu Đệ này chính là mẹ kế của Lục Hàn Đình,
cũng chính là mẹ ruột của Lục Tử Tiễn.
Diệp Linh, hay thậm chí toàn bộ Đề Đô đều không biết năm đó Liễu gia có hai nữ nhân, Liễu Chiêu Đệ và Liễu Anh Lạc, hai người đó đã từng đổi vị trí cuộc đời
của nhau mà sống.
Chương 444: Bà Ấy Mang Mệnh Phượng Hoàng
Liễu Anh Lạc lấy thân phận Liễu Chiêu Đệ đón nhận ánh mắt người đời, sau khi chết bà ngay cả tên cũng không được biết, mà hét thảy những gì bà chế tạo đều bị Liễu Chiêu Đệ hưởng.
Mà những người biết đến Liễu Anh Lạc, lại đếm trên đầu ngón tay, như Lục Nhân Nhân, đối với Liễu Anh Lạc cũng chỉ có hận.
Từ đáy lòng Hạ Tịch Quán rất đau lòng cho người phụ nữ Liễu Anh Lạc này, bà ấy vốn nên có tuyệt sắc phong hoa, có cuộc đời sáng chói không gì sánh được, nhưng bà lại sống thành cái bóng của người khác.
Một làn gió thổi qua, tất cả đều biến mát.
Ngoại trừ con trai của bà Lục Hàn Đình, không còn sót lại bất cứ thứ gì.
Trong lòng Hạ Tịch Quán rất đau, giờ cô mới càng hiểu được vì sao lúc đó Lục Hàn Đình thấy bài vị của mẹ mình bị đốt liền trở nên điên cuồng như vậy.
Hạ Tịch Quán lần nữa nhìn về phía Liễu Chiêu Đệ, vừa mới nhìn thì vẻ đẹp của Liễu Chiêu Đệ khiến người ta kinh hãi, thế nhưng nhìn kỹ lại, trong mắt bà ân sâu công danh cùng sắc bén, khiên người cảm thấy không quá thoải mái.
Lục Hàn Đình nói qua, mẹ anh Liễu Anh Lạc và Liễu Chiêu Đệ hệt như song sinh, dung mạo giống đến chín phần, không biết cô gái trong trẻo lạnh lùng mà tuyệt sắc như Liễu Anh Lạc lại là bực nào dung mạo, có phải không phụ cái danh đệ nhất mỹ nhân Đề Đô!
“Quán Quán, vị Liễu Chiêu Đệ này chẳng những là đệ nhất mỹ nhân Đề Đô, hơn nữa lúc bà ấy ra đời, thầy bói còn nói, con gái Liễu gia chính là mệnh phượng hoàng, mệnh cách cao quý không diễn tả hết được.”
“Ngay lúc đó Liễu gia ở Đế Đô cũng không phải là nhà giàu có gì, càng chưa nói chạm được trung tâm của Đề Đô, thế nhưng Liễu Chiêu Đệ vừa ra đời, hoàn mỹ giải thích cái gì gọi là Liễu gia có cô gái mới lớn, nuôi ở khuê phòng, trời sinh đoan trang, khó không có chí tiến thủ, sau này chọn quân vương đời mình, Liễu Chiêu Đệ cũng được người thừa kế, trưởng tử Lục gia, cũng chính là tài phiệt Lục thị Lục Tư Tước ở Đề Đô coi trọng!”
Nhắc tới Lục Tư Tước, Diệp Linh thần bí nháy mắt: “Quán Quán, cậu biết Lục Tư Tước là người thế nào không?”
Hạ Tịch Quán không biết, cô chỉ biết là Lục Tư Tước là bố ruột của Lục Hàn Đình.
Về người bố này, Lục Hàn Đình chẳng bao giờ đề cập qua, anh không nhắc tới một chữ.
Diệp Linh lại ném qua một quyển tạp chí thương nghiệp: “Đây chính là tạp chí năm đó, quyển này đã ngừng xuất bản rồi, phía trên là đoạn phỏng vấn của Lục Tư Tước – đế vương thương giới một thời, giờ cậu không thấy được ông ấy đâu, bởi vì ông ấy đã trở thành một tồn tại bí ẩn mà tất cả các tạp chí kinh doanh lớn hàng tuần không bắt được, Quán Quán, xem kỹ vào, để cậu biết thế nào là cực phẩm chân chính.”
Chương 444: Bà Ấy Mang Mệnh Phượng Hoàng Hạ Tịch Quán cúi đầu, thấy được người đàn ông trên bìa tạp chí kia, Lục Tư Tước bố ruột của Lục Hàn Đình.
Trên bìa là Lục Tư Tước ngồi trong văn phòng kinh doanh trên cao, ông mặc áo sơ mi trắng, quanh thân không có một chút phồn hoa, nhưng ông giở tay nhắc chân đều tràn ngập khí chất hoàng thất quý tộc lạnh lùng, ngoài cửa số hắt qua tia nắng, chiếu qua bờ vai rộng của ông.
Hạ Tịch Quán nhìn gương mặt tuần tú như trời đất tạo thành kia của Lục Tư Tước, cô biết Lục Hàn Đình giống ai rồi, Lục Hàn Đình thực sự rất giống bố ruột anh.
Hạ Tịch Quán nhìn xuyên qua Lục Tư Tước như thấy được Lục Hàn Đình của mười năm, hai mươi năm sau này.
“Quán Quán, vị Lục Tư Tước này là kỳ tài thương giới, tạo nên đề quốc thương giới khổng lồ cho chính mình, sau đó ông ấy kế thừa Lục thị, thanh tây máy lần hai đại đế quốc, trở thành tài phiệt Lục thị bây giờ, chắn động cả một thời kì thương giới, một người đàn ông tài giỏi khí phách, cắm dục cao không với tới ấy, vậy mà vẫn bị Liễu Chiêu Đệ bắt được, người ta nói Liễu Chiêu Đệ mang mệnh phượng hoàng, lời này cứ như sắm truyền ấy!”
Hạ Tịch Quán biết, những gì Diệp Linh đang nói về Liễu Chiêu Đệ thật ra toàn bộ đều là Liễu Anh Lạc, đây là Liễu Anh Lạc khi còn sống.
Mà Liễu Chiêu Đệ cho tới bây giò chính là một ma bệnh thấy nắng liền chết, đến giờ bà ta cũng chưa từng đặt chân ra khỏi cửa.
Đệ nhất mỹ nhân Đề Đô là Liễu Anh Lạc, người sáng lập Fly là Liễu Anh Lạc, mang mệnh phượng hoàng là Liễu Anh Lạc, được Lục Tư Tước coi trọng, cũng là Liễu Anh Lạc!
Chương 445: Anh Là Thái Tử Gia Của Lục Gia “Linh Linh, tình cảm giữa Lục Tư Tước và Liễu Chiêu Đệ có tốt không?” Hạ Tịch Quán hỏi.
“Tốt, đôi vợ chồng này chính là giai thoại thần tiên ở Đề Đô đấy, mấy năm nay đế vương thương giới một thời – Lục Tư Tước sinh hoạt cá nhân khá sạch sẽ, không có chút chuyện xấu nào, mà Liễu Chiêu Đệ làm chủ mẫu Lục gia, thịnh sủng hơn ba mươi năm, cái mạng này của bà ấy là bao nhiêu người mong ước nhưng lại với không đến.” Nói xong Diệp Linh mập mờ chớp mắt vài cái: “Nhưng Liễu Chiêu Đệ, người sáng lập ra Fly đúng là một người phụ nữ tuyệt diễm phong hoa, truyền thuyết lúc còn trẻ bà ấy nổi vang dội khắp Đé Đô, một bộ váy trắng, trong lòng ôm máy cuốn sách, tóc dài phất phới, trong trẻo nhưng lạnh lùng tuyệt sắc như là tiên giáng trần, vô số công tử nhà giàu đều theo đuổi bà ấy, mọi người ai cũng đoán mò tương lai bà sẽ gả cho nhà nào, bị ai “kim ốc tàng kiều(*)”.
(*) Kim ốc tàng kiều: dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.
“Nhưng…” Diệp Linh nhìn Liễu Chiêu Đệ trong tạp chí nhìn một chút, lắc đầu: “Tớ cảm thấy bên ngoài đồn hơi lố, Liễu Chiêu Đệ này đẹp thì đẹp, nhưng không biết có phải do bà ta đã gả vào nhà giàu có hay là thế nào, tớ lại chẳng nhìn ra chút lạnh lùng trong trẻo của tiên nhân, người ta nhìn bà ấy chỉ thấy vẻ coi thường trong mắt thôi.” Ánh mắt Diệp Linh rất nhạy, dù cho là với mode hay là với phụ nữ, cô ấy luôn có thể liếc mắt phê bình ra điểm yéu.
Hạ Tịch Quán mỉm cười, tiên tử trong trẻo nhưng lạnh lùng kia là Liễu Anh Lạc, không phải Liễu Chiêu Đệ, nên đương nhiên không nhìn ra.
“Quán Quán, tay cậu sao lạnh thế, có phải là lần đầu được tiếp xúc với ngành trang sức nên hứng thú quá không.” Diệp Linh sờ sờ bàn tay nhỏ của Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán nhìn Diệp Linh: “Linh Linh, có một việc tớ muốn nói cho cậu biết.” “Việc gì, cậu nói đi.” “Kỳ thực, Lục Hàn Đình đến từ Đề Đô, anh ấy mang họ Lục, khả năng chính họ Lục mà cậu nói đến, Lục Tư Tước là bố của Lục tiên sinh.” Diệp Linh chợt hít vào một hơi, cô không thể tin nhìn Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, cậu nói cái gì, cậu nói…
Lục Hàn Đình là…. thái tử gia…. của Lục Gia ở Đề Đô sao…?” Hạ Tịch Quán gật đầu một cái, chắc là như vậy.
Trời ạt Diệp Linh từ trên ghế nhảy dựng lên: “Quán Quán, cậu biết Lục gia ở Đế Đô không, chính là trung tâm hào môn chân chính đấy, Lục Hàn Đình phải trở về Đề Đô kế thừa đế quốc thương nghiệp kia của Lục thị, anh ta là thái tử, cậu vậy mà đã từng là thái tử phil” Hạ Tịch Quán cũng không tận lực hỏi thăm Lục gia ở Đề Đô, cô cũng từ lời Diệp Linh lúc nãy mới biêt được Lục Gia Đề Đô quả thật lợi hại và lớn mạnh, nhưng dù cho đế quốc thương giới có lớn đến đâu thì đối với Lục Hàn Đình mà nói chỉ là cung điện băng lạnh, trồng trải! Anh cũng sẽ không trở về Lục gia ở Đề Đô.
Mấy năm nay anh mang theo bà nội đến sống tại Hải Thành, không nói tới một tiếng nào với bố mình, dường như đã chặt đứt tất cả liên hệ với Lục gia ở Đề Đô.
“Linh Linh, chúng tớ đã ly hôn, dù cho anh ấy trở về ké thừa sản nghiệp của bó thì cũng không có quan hệ gì với tớ rồi.” “Lời là nói như vậy, thế nhưng chúng ta đừng nên không cần tiền anh ta, Lục gia là mỏ vàng đấy, không bao giò thiếu tiền, xong rồi, chúng ta đã vụt mất mấy tỷ… đô la Mỹ rồi.” Diệp Linh đau lòng nhức óc, hệt như tiền trong tay cô ấy bị mắt vậy.
Hạ Tịch Quán bị chọc cười, cô đưa tay ôm lấy Diệp Linh: “Linh Linh, đó là chuyện của anh ấy, chúng ta đừng nhắc về anh ấy nữa, cậu nói tớ nghe đi, cậu đến Đề Đô, Cố thiếu không ý kiến sao?” Nhắc tới Có Dạ Cần, nụ cười mềm mại đáng yêu trên khuôn mặt nhỏ của Diệp Linh dần biến mát: “Anh ta sẽ không để tớ đi, nhưng tớ sẽ nghĩ cách thoát khỏi anh ta.
Chương 446: Cô Gái Mù Xinh Đẹp
“Cần giúp thì nói với tớ.” “Quán Quán, cậu lo thân mình trước đi! Đừng để tớ lo lắng là được.” “Biết rồi mà.” Hạ Tịch Quán dính vào người Diệp Linh làm nũng.
Diệp Linh rời đi, Hạ Tịch Quán nằm mềm mại trên giường lớn lại không thể nào ngủ được, trong đầu cô đều là khuôn mặt tuần tú kia của Lục Hàn Đình.
Khoảng thời gian này quá bận rộn cô không nhớ đến anh, thật vất vả mới rãnh rỗi, trong óc trong lòng, vẫn là ngập tràn bóng hình anh.
Hạ Tịch Quán không biết mình cần bao lâu để quên anh, nói chung không phải hiện tại, bây giờ cô nhớ đến anh, lòng của cô vẫn đau nhức như cũ, đau đến muốn co gập mình lại, tự mình liếm láp vét thương.
Lúc nãy là lần đầu tiên cô thấy bố anh, còn có mẹ kế của anh, cơ nghiệp khổng lồ kia của Lục thị, anh sẽ trở về kế thừa sao, anh sẽ về Đề Đô sao? Cô biết Đế Đô lưu trong trí nhớ anh là thống khổ, là bất thiện, lúc đó Lục Hàn Đình chính là quái vật trong mắt đám công tử nhà giàu Đề Đô đó, bệnh tâm thần, bọn họ không muốn dung nạp tiếp nhận anh, đều không phải là bạn anh.
Hạ Tịch Quán lại nghĩ tới mẹ ruột của Lục Hàn Đình – Liễu Anh Lạc, cô không có cơ hội ngắm nhìn dáng vẻ của Liễu Anh Lạc, ngắm nhìn vị tuyệt sắc phong thái, đệ nhất mỹ nhân Đề Đô này.
Hạ Tịch Quán có chút bận tâm, hiện tại thân thể anh thế nào, mắt ngủ còn có bệnh tâm lý, có chuyển biến tốt đẹp chút nào không, hay là luôn duy trì liên tục chuyển xấu? Hạ Tịch Quán trằn trọc, càng thêm ngủ không được, cô dứt khoát ngồi dậy, lại lật mở quyền y điển kia của mẹ lưu lại, muốn tìm thử có chút tin tức nào có liên quan đến bệnh tình Lục Hàn Đình không.
Thế nhưng cô thất vọng rồi, không có.
Lật tới trang cuối cùng lúc, hàng mi cánh bướm của Hạ Tịch Quán chợt run lên, chỉ thấy trên một trang cuối cùng viết cắm thuật thượng cổ, lấy độc trị độc, lấy máu luyện thuốc.
Hạ Tịch Quán dừng lại trang này, cô nhìn đi nhìn lại dòng chữ nhỏ đó.
Tối hôm qua Hạ Tịch Quán ngủ quá muộn, nên ngày hôm sau rời giường trễ, cô vệ sinh rửa mặt xong, liền vác túi xách ra cửa, đi ngắm nhìn thật kỹ Hải Thành này.
Thế nhưng thật bất hạnh, lúc cô đang đi giữa đường đã cảm thấy ánh mắt tối sầm, cái gì cũng không nhìn thấy.
Nhưng so với hai lần trước hoang mang bắt lực, lần này Hạ Tịch Quán đã lấy lại thong dong bình tĩnh, cô bước chân, đạp lên mảnh đất cô lớn lên, làn gió nhẹ êm ái của Hải Thành phát qua gò má cô, là mùi vị trong trí nhớ.
Lúc này ven đường có máy thanh niên đi qua, ánh mắt của bọn họ bị Hạ Tịch Quán hấp dẫn.
“Chúng mày nhìn kìa, con bé đó là người mù.” “Tao lần đầu tiên gặp qua được người mù xinh đẹp như vậy đấy.” Mấy gã thanh niên huýt sáo về phía Hạ Tịch Quán.
Nhưng rất nhanh bọn họ liền cứng đờ, bởi vì họ thấy được người đàn ông vẫn đi theo sau lưng Hạ Tịch Quán kia, là Lục Hàn Đình.
Hôm nay Lục Hàn Đình mang áo sơ mi đen cùng quần tây được may thủ công, là phối hợp kinh điển của nam thần, đôi mắt sâu thẳm hẹp dài của anh rơi vào trên mặt đám loi choi kia, nhẹ nhàng nhìn lướt qua, hơi sương lạnh thấu xương khiến người ta tê cả da đầu.
Đám thanh niên muốn đùa giỡn Hạ Tịch Quán sợ đến co rụt lại, trên người Lục Hàn Đình tỏa ra khí thế lạnh lùng của những tinh anh trưởng thành, là loại người mà bọn họ căn bản không thể chống cự được.
Đám thanh niên co giò, nhanh chóng bỏ chạy, bọn họ đâu biết sau lưng cô gái mù xinh đẹp này luôn có người đàn ông như thế đi theo chứ.
Lục Hàn Đình nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, anh dừng mắt trên bóng người nhỏ nhắn mềm mại của Hạ Tịch Quán, hôm nay cô gái mặc chiếc váy trắng, mái tóc đen thanh thuần theo làn gió thổi bay lên, vài sợi tóc lưu luyến quấn lên cần cổ mịn màng của cô, gió nồi lên, làm lộ đôi chân thon dài mềm mịn như ngó sen phía dưới chiếc váy, bộ dáng thanh thuần như có thể bóp ra nước, đúng là vẫy gọi mấy tên côn đồ kia đến cửa mà.
Chương 447: Cô Thích Tôm Đất Chẳng những mời gọi người khác thích, anh cũng rất thích.
Lục Hàn Đình nhắc chân đi theo.
Hạ Tịch Quán nghe được tiếng đám con trai kia huýt sáo, nhưng đợi khi cô nghe lại lần nữa đã không còn, nên cô cũng không đặt chuyện này trong lòng.
Cô đi một đường, rất nhanh đã đói bụng, nơi này là đường ăn vặt, từ rất xa cô đã ngửi được mùi thơm, nhất là mùi từ quán ven đường bán tôm đắt.
Trước kia cô và Diệp Linh đã tới đây, bọn cô thích ăn nhất là quán tôm đắt nọ.
Hạ Tịch Quán muốn ăn, nhưng mắt cô nhìn không thấy, không tiện tách vỏ tôm ra, vẫn nên không ăn thì hơn.
Cô đi vào một quán mì, giọng nói trong trẻo gọim “Ông chủ, cho tôi một tô mì xào trứng.” Ông chủ quán ăn này còn rất trẻ, tốt nghiệp đại học xong liền đi gây dựng sự nghiệp, nhìn thấy cô gái xinh đẹp như Hạ Tịch Quán xinh đẹp, hai mắt liền sáng, mỹ nữ vốn luôn khiến người ta cảnh đẹp ý vui.
“Được, cô ngồi chút đi, đợt một lát.” Ông chủ đáp.
Hạ Tịch Quán ngồi xuống đợi.
Lục Hàn Đình cũng ngồi xuống ở bàn trước, lúc này thư ký Nghiêm Kiên chạy tới, đưa một phần tôm đất lên, còn thấp giọng dò hỏi: “Lục tổng, để tôi bóc vỏ tôm chol” “Không cần.” Lục Hàn Đình mình mang bao tay lên, bắt đầu chuyên chú bóc vỏ tôm.
Hạ Tịch Quán cảm thấy sao mùi tôm đất cách cô ngày càng gần thế này, dường như đang ở cạnh cô vậy, chẳng lẽ cô ảo giác sao? Rất nhanh ông chủ đã đem một tô mì xào trứng lên, Lục Hàn Đình ngẳng đầu liếc mắt, nhanh chóng nhíu mày, anh gọi ông chủ: “Mì xào trứng chỗ các anh còn miễn phí tặng một phần sườn lợn rán à?” Nghiêm Kiên quyết ngẳng đầu nhìn lên, mì xào trứng gà trong tay ông chủ trên quả thật có thêm một phần sườn lợn rán.
Mặt ông chủ đỏ lên, thực ra lúc nãy anh ta nhìn vào mắt Hạ Tịch Quán, dường như mắt cô gái nhỏ không thấy được, nên anh ta tặng cô thêm phần sườn lợn rán.
“Cái này…” Ông chủ muốn nói chuyện, thế nhưng Lục Hàn Đình cầm đũa lên trực tiếp thả rớt khối sườn lợn rán kia xuống: “Cô ấy không thích sườn lợn rán, cô ấy thích tôm đất nhỏ.” Nói xong, Lục Hàn Đình đổ toàn bộ bát tôm mình vừa lột lên tô mì.
Nghiêm Kiên ở cạnh: ”…” Dáng vẻ chủ tịch nổi máu ghen còn rất ngạo mạn đấy nha.
Ông chủ sửng sốt, anh ta không biết Lục Hàn Đình là ai, nhưng anh ta thấy Lục Hàn Đình theo Hạ Tịch Quán tiến vào, cách cô gái khoảng cách không xa không gần, một mực đi theo cô.
Nơi này là đường ăn vặt, cũng không phải là nhà hàng xa hoa có sao gì, người đàn ông mặc cả thân vải mai, vừa khiêm tốn lại vừa sang trọng, dù cho ai không có gu thưởng thức cũng có thể nhìn ra được, anh giơ tay nhắc chân đều toát lên vẻ đắt tiền, ngồi ở đây lại càng tỏ ra vẻ sang trọng, hoàn toàn cách biệt. Đôi chân thon dài được lớp quần bọc lại đặt dưới bàn không hết, còn phải đưa ra ngoài.
Ông chủ đứng không nhúc nhích, Lục Hàn Đình nâng lên mí mắt anh tuấn nhìn anh ta một cái: “Còn đứng ngây đó làm gì, đưa qua, lựa lời nói với cô ấy cho tốt vào.
Tay ông chủ run một cái, anh ta có loại cảm giác mình làm tay chân cho tổng tài bá đạo trong truyền thuyết.
“Chào cô, mì xào trứng của cô đây.” Ông chủ lanh lẹ đưa mì xào đến trước mặt Hạ Tịch Quán.
“Cảm ơn.” Hạ Tịch Quán nói cám ơn, sau đó cầm đũa lên ăn một miếng, nhưng lại bất ngờ ăn vào một miếng thịt tôm đất.
Thịt tôm chắc nịch mang theo vị cay nhàn nhạt nhanh chóng lan tỏa trên gai lưỡi, là mùi vị quen thuộc khiến người hoài niệm kia, lúc nãy Hạ Tịch Quán ngửi được mùi này, đã bị câu dẫn đến thèm ăn, không ngờ bây giờ cô lại được nếm vào miệng.