Lục Hàn Đình nhìn bàn tay nhỏ bé của cô từ từ vươn
tới, tiến đến gần khuôn mặt tuấn tú của anh, càng
ngày càng gần, suýt chút nữa đã chạm vào anh.
Mọi phòng tuyến trong lòng anh nháy mắt sụp đổ, bàn
tay siết chặt bên hông của Lục Hàn Đình đột nhiên
buông lỏng, anh vươn tay ôm lấy cô, muốn dùng sức
kéo cô vào lòng.
Để cô gái đang bát an rơi vào vòng tay anh.
Nhưng có một bàn tay nhanh hơn anh một bước, Lục
Tử Tiễn đã đến.
Lục Tử Tiễn siết chặt cổ tay mảnh khảnh của Hạ Tịch
Quán: “Tịch Quán, là tôi!”
Hàng mi mảnh mai của Hạ Tịch Quán run lên, tất cả
ánh sáng trong đôi mắt trong veo của cô ngay lập tức vụt tắt.
Lục Tử Tiễn đưa Hạ Tịch Quán trở lại U Lan Uyễn,
nhìn Hạ Tịch Quán đi vào xong, Lục Tử Tiễn mới quay
lại đã bị một bàn tay to lớn nắm lấy cổ áo, khuôn mặt
tuấn tú âm u của Lục Hàn Đình phóng đại trong tầm
mắt anh: “Cô ấy bị gì vậy, không phải mày nói cô ấy bị
trúng độc ư, sao cô ấy lại bị mù? Tại sao?”
Đôi mắt đen lạnh lùng của Lục Tử Tiễn nhìn Lục Hàn
Đình lúc này gần như phát điên lên: “Tôi cũng mới biết
cô ấy bị mù, chắc cô ấy không nói cho ai biết, đây là
do độc hoa gây ra.”
Hai mắt Lục Hàn Đình đỏ bừng, nghiễn răng, gân
xanh trên mặt dữ tợn nổi lên: “Làm sao cứu cô ấy,
hiện tại cô ấy nhất định rất sợ hãi!”
“Độc hoa trước mắt là vô phương cứu chữa, Tịch
Quán nên cân nhắc những điều này khi cố gắng tinh
chế thuốc độc cho anh, tôi phải nhanh chóng đưa cô
ấy về Đề Đô, ngay lúc cơ thể cô ấy chưa chuyển biến
xấu, nên, anh hẳn là biết mình nên làm gì?” Lục Tử
Tiễn đẩy anh ra rồi bỏ đi.
Hạ Tịch Quán trở lại phòng ngủ, lần này mù cũng
không quá lâu, lúc cô về phòng ngủ đã khôi phục lại thị lực.
“Cạch” một tiếng, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, thân hình
cao lớn thẳng tắp của Lục Hàn Đình lọt vào tầm mắt,
anh đã về.
“Lục tiên sinh, anh về rồi à2” Hạ Tịch Quán lon ton
chạy tới, đôi mắt sáng ngời nhuốm niềm vui nhàn
nhạt, anh đã mấy đêm không về nhà.
Lục Hàn Đình nhìn cô, đôi mắt trong veo đã khôi phục
lại tiêu cự, cô thấy lại được rồi.
Anh gật đầu: “Ừ.”
“Ăn cơm tối chưa?” Hạ Tịch Quán vươn bàn tay nhỏ
ôm lấy vòng eo thanh tú của anh, ở trong ngực anh
ngắng khuôn mặt xinh đẹp lên nhìn anh.
Thân hình cao lớn của Lục Hàn Đình đứng nghiêm,
lúc cô ôm, ngón tay trắng nõn mềm mại cọ xát eo anh
khiến anh hơi tê dại, mấy đêm rồi hai người đã không
âu yếm, bây giờ cơ thể mềm mại không xương của cô
dính sát, ngoan ngoãn lấy lòng nhìn anh.
Yết hầu Lục Hàn Đình nhéch lên cuộn xuống: “Ăn rồi.”
“Ò.” Hạ Tịch Quán cắn chặt đôi môi đỏ mọng, nhẹ
nhàng nói: “Hôm nay em đi bệnh viện gặp được Hạ
Nghiên Nghiên, Hạ Nghiên Nghiên cho em một đoạn
video, em biết anh và cô ta không làm gì, nếu hai
người có gì thật, Hạ Nghiên Nghiên sẽ quay rồi vội vã
đưa em xem rồi, nhưng Lục tiên sinh, sao anh lại nằm
cùng giường với cô ta, em thấy anh nên giải thích
chuyện này cho em.”
Án đường anh khí của Lục Hàn Đình khẽ chau lại, anh
cũng đoán được Hạ Nghiên Nghiên đã quay video gì,
là cái đêm anh đã ôm cô ta vào lòng trong quán bar đó.
Lục Hàn Đình muốn giải thích nhưng anh nhanh
chóng từ bỏ, bây giờ anh nên làm chuyện nên làm.
Anh giơ tay cởi cúc áo sơ mi đen, giọng nói lạnh lùng
tàn nhẫn: “Lục phu nhân, đàn ông mỗi ngày ở bên
ngoài kiếm tiền nuôi gia đình đã rất mệt rồi, về đến
nhà còn phải cùng cô tranh cãi vô lý sao?”
Nói xong Lục Hàn Đình vươn tay đầy cô ra, nhác chân
đi tới bên cửa số sát đất.
Chương 409: Đơn Ly Hôn
Hạ Tịch Quán nhìn anh, trong đôi mắt sáng ngời
vương chút bi thương, Lục tiên sinh trước đây không
phải như vậy, bây giờ đối với cô, anh tràn đầy không
kiên nhẫn.
Hóc mắt Hạ Tịch Quán đỏ bừng, chậm rãi cầm lấy đồ
ngủ của mình: “Vậy em đi tắm trước.”
Cô bước vào phòng tắm.
Lục Hàn Đình đứng bên cửa số kính sát đất hút thuốc,
gần đây anh rất nghiện thuốc, lúc tâm trạng phiền
muộn, anh luôn dựa vào mùi nicotin để kìm hãm làm
tê liệt chính mình.
Rất nhanh, trong gạt tàn có một lớp tàn thuốc, vào lúc
này “cạch” một tiếng, cửa phòng tắm mở ra, thoảng ra
mùi hương từ bên trong.
Cô tắm xong rồi.
Lục Hàn Đình lại hút một hơi thuốc, vẻ mặt phiền
muộn phả ra một làn khói: “Cô ngủ trước đi, tôi đến
thư phòng ngủ.”
Anh xoay người.
Nhưng giây tiếp theo anh dừng bước, mắt dán vào cô
gái, đồng tử co rút lại.
Hạ Tịch Quán vừa tắm xong, cô cởi khăn che mặt, để
lộ khuôn mặt xinh đẹp nhỏ bằng bàn tay, cô đang mặc
một chiếc váy ngủ bằng lụa màu đỏ rượu, tôn làn da
mịn màng như nhung của cô, cô gái vừa tắm xong hệt
như đóa hồng thấm đẫm sương, khó khăn lắm mới
đến thời điểm nở rộ, khiến người ta hận không thể
mạnh mẽ hái bông hoa ấy đi.
Lục Hàn Đình cứng đờ, từ trước đến nay cô luôn bảo
thủ và dè dặt, đồ ngủ đều là kiểu không lộ tay chân, cô
biết tính tình của anh, sợ anh làm loạn.
Đây là lần đầu tiên anh thấy cô ăn mặc như thế này,
nếu anh nhớ không lầm thì đây là gu của anh.
Nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông dán vào cơ thể
mình, làn da trắng nõn của Hạ Tịch Quán lập tức phủ
một màu đỏ nhạt, cô bước tới, kiêng chân hôn anh.
Ánh mắt Lục Hàn Đình sa sầm, giọng khàn khàn:
“Mặc vậy để làm gì?”
Hạ Tịch Quán lại hôn anh, hôn máy lần lên khuôn mặt
tuấn tú của anh, hàng mi mảnh khảnh chớp chớp, lộ
ra một chút táo bạo ngượng ngùng: “Lục tiên sinh, lúc
trước anh từng nói, chúng ta đầu giường cãi nhau,
cuối giường làm lành đi.”
Một nửa điều thuốc trong tầm tay Lục Hàn Đình nhanh
chóng rơi xuống đắt, lúc này Hạ Tịch Quán vươn ngón
tay mảnh khảnh nắm lấy cà vạt treo trên cổ anh, mạnh
mẽ kéo: “Lại đây…”
Lục Hàn Đình bị cô kéo đến, cách cô mạnh dạn kéo
cà vạt của anh ta có chút mùi vị của cô bạn gái ngang tàng.
Đầu gối va vào mép giường, cả hai ngã xuống chiếc
giường êm ái.
Hạ Tịch Quán nới lỏng cà vạt, dùng hai tay nhỏ ôm lấy
cổ anh, chủ động hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Lục Hàn Đình chống tay lên ga trải giường, cả người
có vẻ rất bị động, không ngờ mình tàn nhãn lạnh lùng
với cô như thế, cô còn mềm mại dây dưa dụ dỗ anh.
Anh không biết mình nên dùng biện pháp gì đẻ triệt để
đầy cô ra xa, tất cả những gì anh biết là sự tự chủ của
mình đã chao đảo, quân lính tan rã.
Đôi mắt hẹp và dài của Lục Hàn Đình đỏ rực, đau đớn
lại vui sướng, đây là căn phòng tân hôn của anh và
cô, nơi chứa đựng quá nhiều kỷ niệm hạnh phúc.
Anh siết chặt ga giường rồi nới lỏng, khi nhắm đôi mắt
đẹp trai lại, bàn tay to đã luồn vào mái tóc dài của cô,
biến thụ động thành chủ động hôn cô một cái thật sâu.
Bây giờ não anh, các tế bào máu trên khắp cơ thể anh
đang kêu gào, rằng anh nhớ cô rất nhiều, rằng anh
thực sự rất nhớ, rất nhớ cô.
Chương 410: Khao Khát
Hạ Tịch Quán lúc này mới ôm lấy anh, lật người ngồi
táo bạo lên vòng eo rắn chắc của anh, hàng mày xinh
đẹp của cô gái nhuốm vẻ quyến rũ, đôi mắt mong chờ
tuôn ra tràn đầy xuân sắc: “Lục tiên sinh, lúc nãy em
không tranh cãi vô lý, em là tức giận, sau này không
cho phép Hạ Nghiên Nghiên đến gần anh, em nói rồi
mà, thắt lưng trên người anh chỉ có thể do em mở!”
Vừa nói đôi tay nhỏ nhắn của cô trượt xuống, đặt lên
chiếc thắt lưng màu đen đắt tiền quanh eo anh.
Lục Hàn Đình đưa tay lên che tròng mắt đỏ tươi, sau
đó duỗi tay ra cưỡng ép đè bàn tay nhỏ bé của cô xuống.
Hạ Tịch Quán trì trệ một lúc.
Lúc này thế giới quay cuồng, cô lại bị đè xuống, người
đàn ông nắm quyền chủ động, anh đè ở trên cô, ánh
mắt nóng bỏng âm trằm chăm chú nhìn cô, nhưng
không làm gì.
Hạ Tịch Quán bối rối nhìn anh: “Lục tiên sinh, anh sao
vậy, đêm nay… chúng ta chân chính thành vợ chồng
nhé, em đã chuẩn bị xong rồi, lẽ nào… anh không
muốn em ư2″
Lục Hàn Đình trong lòng đáp, muốn!
Muốn muốn muốn!
Anh muốn!
Cô là vợ anh, là Lục phu nhân của anh, cho dù cuộc
hôn nhân này đã đến điểm cuối, anh cũng là người lấy
lần đầu tiên của cô đi.
Huống chỉ bây giờ cô lại chủ động đưa tới cửa, anh lại
càng không nên từ chối.
Nhưng…
Hay là giữ cho cô đi.
Sau khi ly hôn, cô lại kết hôn, sau này cô sẽ gặp được
người đàn ông tốt hơn anh, anh không muốn người
đàn ông đó có ác cảm với cô vì chuyện này, cô vẫn
còn vẹn toàn, hi vọng rằng người đàn ông đó trong
tương lai có thể xem cô như bảo bối mà đối xử trân
trọng và quan tâm cô, anh không muốn để lại bắt kỳ
dấu vét nào của bản thân trên người cô.
Vì thế, giữ cho cô thôi.
Lục Hàn Đình cúi đầu, vùi gương mặt tuấn tú vào mái
tóc dài của cô, tham lam ngửi lấy hương thơm trên
người cô: “Hôm nay cô nhiệt tình như vậy là do sợ
mình sẽ gặp bắt lợi khi ly hôn, dẫu sao chúng ta còn
không phải vợ chồng chân chính, quá lắm chỉ là một
cuộc hợp tác, cô sợ tôi không cho cô tiền?”
Nét ửng đỏ nơi gò má Hạ Tịch Quán lập tức tái đi, trở
nên trắng bệch, cả người cũng nhanh chóng cứng đờ.
Anh nói gì cơ?
Hạ Tịch Quán muốn bịt tai lại để không nghe anh nói
những lời tàn nhẫn này, nhưng anh lại cưỡng chế đè
cô lại, giọng nói khàn khàn lạnh lẽo dán vào tai cô nói:
“Yên tâm đi, dù cô không giúp tôi kiếm được đồng
nào, cũng chẳng cố găng gì cả, nhưng trước giờ tôi
luôn rộng lượng với phụ nữ, sẽ dựa theo tài sản
chung của vợ chồng chia tiền cho cô, cuộc hôn nhân
này nói trắng ra chính là một cuộc trao đổi, cô cũng
leo lên giường tôi vài lần, tôi liền cho cô bấy nhiêu
tiền, mặc dù chúng ta không làm đến bước cuối,
nhưng thứ nên làm cũng đã làm, tôi cũng không chơi
cô free đâu.”
Nói xong Lục Hàn Đình xuống giường, đặt trên tủ
giường một văn kiện: “Thỏa thuận ly hôn đã viết xong,
cô xem qua, nếu không có vấn đề gì thì ký vào.”
“Nhân tiện, trước khi ly hôn, tôi hy vọng cô có thể giữ
bí mật cho bà của tôi, bà tôi đối xử với cô thật lòng, cô
đừng nên lợi dụng bà ấy, Hạ Tịch Quán, nếu để tôi
phát hiện cô có tâm tư đùa bỡn bà tôi, tôi sẽ không bỏ
qua cho côi”
Lục Hàn Đình mở cửa phòng ngủ, trực tiếp đi ra ngoài.
Hạ Tịch Quán ngắn người trên giường, đêm nay mọi
nhiệt tình đều bị chậu nước của anh dập tắt, cô ngồi
dậy đi lấy tài liệu trên tủ đầu giường.
Năm chữ “giấy thỏa thuận ly hôn” đột ngột đập vào
mắt cô, cuối cùng cô cũng chấp nhận hiện thực, anh
không nói đùa, anh thật sự muốn ly hôn với cô.
Hạ Tịch Quán cảm thấy toàn bộ hốc mắt mình bị năm
chữ này đốt cháy, rất đau, cô vội ngắng mặt lên,
không muốn giọt lệ nóng rực trong mắt chảy xuống,
nhưng nước mắt vẫn như những viên hạt châu, lã chã
rơi xuống, chớp mắt đã thám đẫm mặt cô.
Chương 411: Ông Cụ Tỉnh Lại
Lục Hàn Đình vào phòng làm việc, anh đưa tay hất
toàn bộ tài liệu trên bàn xuống đất.
Cỏi cà vạt xuống, dùng sức thả xuống thảm, anh ngồi
xuống ghế sô pha, lười biếng dựa tắm lưng cứng đờ
lên, một luồng khí u ám dày đặc tỏa ra.
Nhắm mắt rồi lại mở ra, trong hốc mắt tất cả đều là tia máu.
Bây giò cô đang làm gì?
Có khóc hay không?
Anh thực sự là một tên khốn, hết sức khốn nạn!
Quên anh đi!
Lục Hàn Đình cảm thấy tinh thần hiện tại rất không tốt,
lại phát ra dấu hiệu bệnh, lồng ngực tinh xảo phập
phòng, tiếng thở dốc đáng sợ như loài dã thú.
Bây giờ anh muốn lao ngay về phòng ngủ, quay lại với
cô, cơ thể anh có chút khó chịu, trong đầu tất cả đều
là dáng vẻ cô mang chiếc váy ngủ hai dây màu đỏ
rượu, anh muốn về mạnh mẽ đè lên cô, bóp nát cô,
như vậy anh sẽ không khó chịu như vậy.
Lục Hàn Đình toát mồ hôi lạnh, bởi vì cái ý nghĩ đáng
sợ này của chính mình, dường như mỗi lần lâm bệnh,
anh đều muốn quay lại hành hạ cô.
Lục Hàn Đình cảm thấy không còn tự chủ được nữa,
liền đứng dậy mở ngăn kéo lấy ra một lọ thuốc ngủ.
Mở nắp chai, anh dốc ba viên thuốc ngủ vào miệng,
nuốt xuống.
Sau khi uống thuốc ngủ, anh sẽ không đi tới chỗ cô,
sẽ không quấy rày cô, để cô đi, để cô hận anh.
Sáng sớm ngày mai.
Lúc Hạ Tịch Quán xuống lầu, nhìn thấy Lục lão phu
nhân mỉm cười hiền từ: “Quán Quán, cháu dậy rồi à…
Ôi chao, mắt cháu sao thế, sao lại sưng thế này?”
Hạ Tịch Quán đêm qua đã khóc rất lâu, hốc mắt sưng
tấy, mặc dù cô đã chườm khăn nóng trước đó nhưng
vẫn sưng.
“Bà ơi, không sao đâu, tối hôm qua cháu thức khuya
viết luận văn, do không nghỉ ngơi tốt thôi ạ.” Hạ Tịch
Quán ân cần nắm lấy cánh tay Lục lão phu nhân,
nũng nịu nói.
“Dù có viết luận văn gì thì cũng đừng thức đêm chứ,
có thể để đó ban ngày rồi viết mà cháu, sau này
không được thức khuya nữa, hại cho sức khỏe lắm,
mẹ Ngô, hấp trứng cho Quán Quán lăn mắt.” Lục lão
phu nhân thương yêu trách mắng.
Hạ Tích Loan không muốn bà nội biết chuyện giữa cô
và Lục tiên sinh, cho dù tối hôm qua anh không cảnh
báo cô, cô cũng sẽ không nói ra.
Meo meo…
Đúng lúc này Tiểu Viên Viên chạy tới.
Hạ Tịch Quán cúi người ôm Tiểu Viên Viên vào lòng,
vuốt ve lớp lông mềm mại trên người nó, đây vẫn là
món quà Lục tiên sinh tặng cô khi anh đi công tác
nước ngoài, không ngờ thời điểm hiện tại lại thay đổi
rồi, mọi yêu thương cưng chiều của anh dành cho cô
nay đã hóa chán ghét cùng bạc tình.
“Mà này, Quán Quán, sao Hàn Đình vẫn chưa dậy, nó
hiếm khi dậy muộn như vậy?” Lục lão phu nhân hỏi.
Anh vẫn chưa dậy à?
Bất kể quan hệ giữa hai người như thế nào, Hạ Tịch
Quán vẫn rất lo lắng cho tình trạng của anh, không
biết tối qua anh có ngủ được không?
“Bà nội, để cháu đi xem Lục tiên sinh thế nào.”
Hạ Tịch Quán bề Tiểu Viên Viên lên lầu đi vào phòng
làm việc, cô giơ tay gõ cửa phòng làm việc “cốc cóc”.
Lục Hàn Đình vẫn chưa tỉnh lại, thuốc ngủ tối hôm qua
uống có hơi mạnh, nhưng nghe thấy tiếng gõ cửa, anh
liền nhanh chóng mở mắt tỉnh dậy.
Tối hôm qua ngủ trên ghế sô pha, khi ngồi dậy anh
cảm thấy đầu mình đau như muốn nứt ra, không cần
soi gương anh cũng biết mình bây giờ tồi tệ đến mức nào.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên, sau đó cửa
được mở ra, dáng người mảnh mai của Hạ Tịch Quán
xuất hiện bên cửa, đôi mắt sáng long lanh ánh nước
nhìn anh.
Chương 412: Cô Đi Thật Rồi
Lục Hàn Đình ngắng đầu liền chạm phải ánh mắt cô,
hôm nay cô mặc một chiếc váy màu vàng nhạt với mái
tóc dài suôn mượt vén sau dái tai, Tiêu Viên Viên nằm
mềm mại trong vòng tay cô, nó cũng mở ra một đôi
Vòng tròn xoe xoe nhìn anh.
Một lớn một nhỏ, dáng vẻ ngoan ngoãn vô cùng, ngay
lúc Lục Hàn Đình chưa kịp chuẩn bị gì, ngay lúc đầu
anh đau đến nứt ra, bất ngờ không kịp đề phòng xông
vào tầm mắt anh.
Hạ Tịch Quán đứng ở cửa nhìn anh, cũng không bước
vào: “Bà nội bảo em đến gọi anh dậy.”
“Biết rồi.” Lục Hàn Đình vén chăn bông trên người ra,
phát hiện trên tay vẫn còn nguyên lọ thuốc ngủ, tối
hôm qua anh quên cất vào ngăn kéo.
Lúc này Hạ Tịch Quán mới đi tới hai bước: “Anh…
không sao chứ, hiện tại giấc ngủ của anh thế nào, em
có thể giúp anh bắt mạch được không?”
Cô sắp đi tới rồi.
Con ngươi của Lục Hàn Đình co rút, anh nhanh chóng
dùng chăn bông che thuốc ngủ, ánh mắt lạnh lùng
nhìn qua, môi mỏng nhéch lên: “Ra ngoài!”
Bước chân của Hạ Tịch Quán cứng lại, ôm Tiểu Viên
Viên đứng sững tại chỗ.
Lục Hàn Đình không muốn để cô nhìn thấy lọ thuốc
ngủ, huống chỉ là bắt mạch cho anh, không muốn cô
lại quan tâm đến anh nữa, điều này chỉ khiến anh
càng thêm luyến tiếc.
“Cô không hiểu tiếng người sao, cút ra ngoài!” Lục
Hàn Đình nhấc gối lên ném về phia cô.
Hạ Tịch Quán không tránh, cô thật sự bị gối va vào,
thật ra không đau chút nào, nhưng trong lòng giống
như nứt ra miệng vét thương đầy máu, tê tâm liệt phế.
Hóc mắt cô lại đỏ hoe, cô quay người chạy ra ngoài.
Cô đi rồi!
Đi thật rồi!
Lục Hàn Đình siết chặt tay, siết đến vang lên tiếng
“răng rắc”.
Meo meo meol
Tiếng kêu của Tiêu Viên Viên vang lên bên tai, Lục
Hàn Đình Đình cúi đầu nhìn, Tiêu Viên Viên trừng lớn
hai mắt, nhìn dáng vẻ như giây tiếp theo nó sẽ nhào
đến mắng anh.
Tiểu Viên Viên này hình như được anh mua về, nhưng
trái tim của nó lại hoàn toàn nằm trên người Hạ Tịch
Quán, nhìn thấy hắn bắt nạt nữ chủ nhân của mình,
Tiểu Viên Viên hung dữ, y hệt như chủ nhân của nó Vậy.
Hạ Tịch Quán điều chỉnh lại mọi cảm xúc, đến bệnh
viện thăm Hạ lão gia.
Hạ lão gia nằm trên giường vẫn chưa tỉnh.
Hạ Tịch Quán bưng một chậu nước, lấy khăn ấm lau
người cho ông: “Ông nội, ông mau tỉnh lại đi, nếu như
nói cháu còn người thân nào ở Hải Thành này, thì
cháu cũng chỉ còn có mỗi mình ông thôi.”
Ông cụ rất yêu quý Hạ Tịch Quán, khi còn nhỏ ông đã
bế Hạ Tịch Quán cưỡi trên vai ông chơi đùa, lúc ông
còn trấn giữ Hạ gia, không cho phép Lý Ngọc Lan đặt
chân vào cửa, cũng không cho phép Hạ Nghiên
Nghiên nhận tổ quy tông, ông thật sự rất yêu thương cô.
Lúc này Diệp Linh bước vào: “Quán Quán, cậu đừng
quá lo lắng, tớ tin ông cụ sẽ sớm tỉnh lại thôi.”
“Ừ.” Hạ Tịch Quán nắm lấy tay Diệp Linh.
“Quán Quán, nhìn kìal” Diệp Linh thốt lên kinh ngạc.
Hạ Tịch Quán quay đầu lại xem, ngón tay Hạ lão gia
giật giật, sau đó ông chậm rãi mở mắt ra.
Hạ lão gia tỉnh lại rồi!
Hạ Tịch Quán tính ngày, mấy ngày nay ông nội sẽ tỉnh
lại, nhưng khi giờ khắc này đến, cô vẫn ngạc nhiên
không thể tin được, mừng rỡ reo lên: “Ông nội, ông rốt
cuộc đã tỉnh rồi!”
Hạ lão gia trở thành người thực vật đã hơn mười mẫy
năm rồi, đôi mắt đục ngầu của ông có chút bối rối đờ
đẫn, khi nhìn thấy Hạ Tịch Quán, mắt ông từ từ sáng
lại, dùng chất giọng ồm ồm không thể nghe rõ, lớn
tiếng gọi: “Tiểu thư nhỏ…”
Đôi mắt hạnh phúc của Hạ Tịch Quán đỏ hoe, cô siết
chặt tay ông nội: “Ông nội, cháu không phải là tiểu thư
nhỏ, cháu là cháu gái của ông, Quán Quán đây mà.”
Hạ lão gia tử nắm lại bàn tay nhỏ bé của Hạ Tịch
Quán: “Tiểu thư nhỏ là Quán Quán, Quán Quán là tiểu
thư nhỏ của ông.”