“Lâm Mặc, chúng ta đã nói, không cho cậu động vào tôi…” Cô lâm bâm một câu.
Đầu ngón tay Lâm Mặc khẽ cứn g lại, có chút hồi hận, xem ra đêm đó ở đầu hẻm cưỡng hôn thực sự đã hù cô.
“Ừ, không động vào.” Cậu thấp giọng trả lời một câu.
Lục Họa ôm chặt hông cậu hơn, cũng không có dấu hiệu tỉnh.
Lúc này điện thoại sáng lên, điện thoại Lâm Mặc tới.
Là Giao Nhân Quốc gọi điện thoại tới.
Lâm Mặc im lặng, sau đó ân phím nhận nghe. điện thoại, bên kia nhanh chóng truyền đến một giọng nói già nua: “A Mặc, nghe nói đêm nay tiêu Công. Chúa Lục Họa ngủ lại ở chỗ con rồi, thế nào, các con có phát sinh cái gì hay không?”
Lâm Mặc nhìn một chút Lục Họa ngủ yên trong lòng, nhíu mày kiêm: “Ông giám thị tôi?”
“Không dám, A Mặc, ta chỉ là muốn nhắc nhở con, con là Thượng Quan Mặc, chứ không phải Lâm Mặc.”
Mẹ đẻ Lâm Mặc là một trong những Công Chúa của Giao Nhân Quốc, vị Công Chúa này rất sớm đã vào cung, thành một trong sủng phi của Thượng Quan Nhiêu, sau đó mang thai Lâm Mặc, đây cũng là một nước cờ đi sâu nhất của Giao Nhân Quóc, không có ai chú ý tới sự tồn tại của vị Công Chúa này.
Nói cách khác, Lâm Mặc chẳng những là thiêu chủ Giao Nhân Quốc, cậu càng là hoàng tự, trên người chảy xuôi huyết thông quý tộc hoàng thât Thượng Quan, là một vị Vương Tử.
Nêu như năm đó không có Lục Tử Tiễn, hiện tại Quận chủa Hoa Tây khả năng không phải là Lục Thận Dịch, mà Ìà Thượng Quan Mặc rồi.
Lâm Mặc không nói chuyện, lúc này Lục Họa trong ngực giật mình, mi tâm thanh tú khẽ chau, không biết là mơ thầy ác mộng, hay là cảm giác quanh mình tất cả không làm cô thầy an toàn, Lâm Mặc nhanh chóng ôm đầu vai cô, nhẹ nhàng võ về vài cái, giỗng như dỗ một bé cưng đang ngủ mơ.
*A Mặc, con đang làm cái gì, con có nghe ta nói hay không?”
Dưới sự trân an của cậu, mi tâm Lục Họa giãn ra, Lâm Mặc lúc này mới dời lực chú ý sang đầu dây điện thoại kia, câu hờ hững mở miệng nói: “Tôi biết rồi, thế nhưng, tôi còn cân một chút thời gian.
“Còn cân thời gian? A Mặc, điểm này cũng không giông tính tình quả đoán sát phạt của con, thời gian con cần đã đủ nhiều, hiện tại Lục Họa đang ở chỗ con, hai lần trước ở trong sơn động ở trong khách sạn con đã có cơ hội hạ thủ, vì sao không hạ thủ? Có được tiểu ‘Công Chúa Lục Họa, đề, con bé biến thành người của con..
Lâm Mặc trực tiếp lên tiếng cắt đứt: *Cô ây còn nhỏ.”
“Nhỏ mới tốt, A Mặc con nghĩ đi, Lan Lâu Công Chúa, tương lai là Đệ nhất Vương phi vậy mà vị thành niên đã ngủ với con, tôt nhất lại mang thai gì gì đó, chuyện tày trời này mà lộ ra nhất định sẽ nhâc lên cơn sóng lớn kinh thiên, Lan Lâu tặng vương thất La Sâm cái sừng, Lục Thân Dịch cũng sẽ hãm sâu vào vòng xoáy gièm pha em gái nhà mình, liên minh tam phương sẽ tan rã trong phút chốc, cơ hội của chúng ta sẽ tới.” Giọng nói bên kia tràn đầy phần khởi.
Lâm Mặc không có biểu cảm gì, cũng không nói tiệp.
*A Mặc, con ngàn vạn lân đừng có áy náy gì với tiểu Công Chúa Lục Họa, hiện tại cái ghế anh cả con bé đang ngồi vốn chính là của con, máu mủ của con thuần khiết cao quý hơn với bắt luận kẻ nào, chúng ta làm tất cả chỉ là muôn cảm về thứ thuộc về chính chúng ta.”
Lâm Mặc im lặng Vài giây, sau đó thấp giọng nói: “Tuy Lục Họa ở chỗ tôi, thê nhưng cô ây còn chưa thích tôi, tôi còn chưa có được trái tim cô ấy, tôi còn cần một quãng thời gian.”
“A Mặc…”