Chính là... Cả người đều đáng ghét!
Hạ Tịch Quán dùng sức đập nắm đấm nhỏ vào người anh: "Anh buông ra, tôi không muốn nói chuyện với anh!”
Cô chưa từng lạnh nhạt với anh như thế, Lục Hàn Đình nghĩ chắc cô không thích mình nữa rồi, anh túm cổ tay trắng mảnh khảnh của cô đặt trên vách tường, môi mỏng tiến đến vành tai trắng như tuyết của cô: “Tôi chỉ hỏi một câu, cô có lên giường với Tử Tiễn chưa, trước kia tôi khó chịu như vậy, cũng luyến tiếc chân chính động vào cô, tôi muốn biết có phải cô trao lần đầu tiên của mình cho người khác rồi không?"
Hạ Tịch Quán ngửi được hơi thở sạch sẽ mát lạnh trên người anh, cô bị anh giam trong ngực, nghe anh hỏi câu vô liêm sỉ này, hai chân cô vậy mà không tự chủ như nhũn ra, muốn trượt xuống dưới.
"Lục Hàn Đình, chúng ta đã ly hôn, là anh ngoại tình trước, là anh không quan tâm tôi trước, bây giờ tôi có cùng người đàn ông khác quan hệ cũng không liên quan đến anh, thứ đo má anh không cần cũng không cho phép người khác đông vào, rất cuộc là suy nghĩ u ám đến mức nào chứ. Umr
Lục Hàn Đình củi đầu, hung hân chân môi cô.
Anh hôn rất dùng sức, giống như dã thú hung mänh nháo về con mồi ngon miệng anh thêm thêm đã lâu, hận không thể nuốt chừng cô vào bụng.
Anh không có không muốn cô.
Anh cũng không ngoại tinh.
Cô chính là ánh nắng sáng rực nhất, đợi mấy năm nữa cô thật sự trưởng thành, tất nhiên sẽ "quan nắp mãn kinh hoa("), cả thành phố này, đều sẽ vì cô mà thất sắc.
(*) là tiêu đề cuốn tiểu thuyết, nội dung chính là nhân vật chinh trải qua gian khổ giành được thành công, ý ở đây chi càng ngày càng rực rỡ hơn.
Anh không cho cô được thử gì, chỉ có thể nhìn cô vì anh thứ độc, cứ hết lần này đến lần khác lấy lòng nhân nhượng anh, anh sợ, sợ chính mình không cho được cô ngày mai cùng tương lai. Hạ Tich Quán bị chọc giận đến điên lên, cô cảm thấy người đàn ông này thực sự không thể nói lý, khi đó anh trưng ra dáng về tuyệt tinh đấy cô ra, chờ ly hôn xong lại đến trêu choc cô.
Cô đã quyết định đến Đế Đô, bắt đầu cuộc sống mới rồi, anh không nên tới đánh vỡ cuộc sống yên tinh hiện tại của có, lám loạn trải tìm cô.
Hạ Tịch Quản hung hăng cắn đầu lưỡi anh,
Máu tươi nhanh chóng tràn ra trong cổ họng hai người, Lục Hàn Đình bị đau nhíu mày, cũng không buông cô ra, mấy ngày nay nỗi nhớ tựa nủi lấp biển dời bài, mà cơ thể mềm mại của cô lại đang trong ngực anh, hương thơm xộc ào mũi, anh làm sao cam lòng buông ra?
Rất nhanh, anh liền hôn được vị đắng, Hạ Tịch Quản khóc.
Thân hình cao lớn của Lục Hàn Đình chấn động, mở hai mắt ra, đôi môi trái tim của cô bé bị anh hôn đến sưng đỏ, phía trên thấm nước mắt hung hăng trừng anh.
Anh siết tay chậm rãi buông ra,
Hạ Tịch Quán lôi quả đấm nhỏ, gio tay lên lung tung lau nước mắt, thế nhưng càng co sát ra càng ra nhiều nước mắt hơn: "Lục Hàn Đình, anh ức hiếp tôi như thế, anh ức hiếp tôi như thế là ỷ vào tôi thích anh, tôi cho anh biết, từ giờ trở đi tôi không thích anh nữa, cũng sẽ không bao giờ để bản thân bị anh bắt nạt, hôm nay tôi rời khỏi Hải Thành, vĩnh viễn không trở lại nữa, tôi ghét anh!"
Hạ Tịch Quán vào thang máy, nhanh chóng biến mất trước mắt anh.
Lục Hàn Đình cứng đ tại chỗ, tầm mắt anh rơi vào thang máy đã đóng chặt cửa thật lâu không có cách nào dời đi, trong lòng như có con dao nhọn cắm lên, con dao đó cứ mãi xoáy vào lòng, khiến anh đau đến máu thịt be bét.
Chợt anh cảm thấy cổ họng ngai ngái, một giây kế tiếp liền phun ra một ngụm máu.
Lục Hàn Đình đưa tay, chống lên vách tường, khuôn mặt tuấn tú đã trắng bệch như tờ giấy, mỗi lần uống xong thuốc ngủ anh đều cảm thấy đầu đau như nứt ra, giờ anh cảm thấy cả đầu muốn nổ tung.
"Anh này, anh không sao chứ, có gọi xe cứu thương không?" Lúc này nhân viên khách sạn nhanh chóng chạy tới.
Lục Hàn Đình lắc đầu: “Không cần."
Nói xong, anh xoay người rời đi.
Lục Hàn Đình lại trở về phòng tổng thống của khách sạn, anh đứng trước bồn rửa mặt tát nước lạnh lên mặt, hạt nước lạnh như bằng theo đường cong gương mặt trắng bệch đáng sợ của anh nhỏ xuống.
Chot tiếng chuông điện thoại vang lên, có cuộc gọi tới, là Lục Hàn Đình ấn phím nhận, giọng nói cung kính của Nghiêm
Nghiêm Kiên gọi.
Kiên nhanh chóng truyền tới: “Alo Hàn tổng, lúc nãy phu nhân đã thu xếp xong đồ đạc, bây giờ đang trên đường đến sân bay, phu nhân sắp bay đến Đế Đô rồi."
Lục Hàn Đình nghe, cái gì cũng không nói, cúp điện thoại.
Cô đi rồi. Cô đi thật rồi.
Tai của anh vẫn còn quanh quẩn giọng cô, trong phẫn nộ mang theo tiếng khóc nức nở, Lục Hàn Đình, từ giờ trở đi tôi không thích anh nữa!
Lục Hàn Đình, tôi cũng sẽ không quay về nữa!
Luc Hàn Đình, tôi ghét anh!
Hai bàn tay to Lục Hàn Đình khóa trên bồn rửa mặt, đôi mắt đỏ thẳm rũ xuống, đột nhiên bật ra tiếng cười thật thấp: "Ha ha."
Anh đã triệt để mất đi cô.
Anh về phòng, ngồi trên giường mở lọ thuốc ngủ kia, dốc hết toàn bộ thuốc ra, sau đó anh đặt từng viên từng viên vào miệng mình.
Bây giờ anh cần ngủ một giấc, chỉ cần ngủ thì mọi chuyện sẽ tốt hơn.
...
Sân bay. Hạ Tịch Quản không mang theo nhiều đồ lắm, chỉ có một chiếc vali nhỏ, bên trong có rất nhiều sách về dược, Diệp Linh tới tiễn cô đi.
Diệp Linh ôm Hạ Tịch Quán: "Quán Quán, cậu đến đó nhất định phải chăm sóc mình thật tốt, biết không? Đế Đô không phải Hải Thành, tớ nghe nói trên đường cái Đế Đô tùy tiện cũng gặp được một người cũng rất có thể là tài phiệt giàu có đó, cậu không chọc nổi loại người đó đâu, có chuyện gì thì gọi cho tớ, tớ sẽ nhanh chóng tìm cậu."
Hạ Tịch Quản cong môi, những lời này mặc dù không giả, nhưng mà, cô vẫn đủ quen thuộc với Đế Đô...
Hạ Tịch Quán dùng tay nhỏ bé vỗ vỗ Diệp Linh: "Linh Linh, tớ biết rồi, chúng ta chỉ là tạm thời tách nhau ra thôi, chúng ta sẽ gặp nhau ở Đế Đô mà."
-Ừ!" Diệp Linh dùng sức gật đầu.
Một bên, Lục Tử Tiễn cũng đến, anh tới sớm hơn một chút, vẫn luôn đợi Hạ Tịch Quán, không biết thế nào, anh luôn có một loại dự cảm không lành, dường như sẽ xảy ra chuyện gì, khiến Hạ Tịch Quản không thể rời khỏi nơi này. Bây giờ nhìn Hạ Tịch Quán và Diệp Linh đang ôm nhau ở xa xa, Lục Tử Tiễn cảm thấy an lòng hơn đôi chút.
Lúc này Tiểu Ngũ đi tới: “Nhị thiếu, phu nhân vừa rồi gọi, nói ở sân bay Đế Đô đón anh về nhà."
Lục Tử Tiễn không có biểu cảm gì, chỉ có vẻ lãnh đạm.
Tiểu Ngũ nói tiếp: “Lúc nãy còn nhận được tin tức, bên Đế Đô rục rịch rồi, không yên nữa."
“Có ý gì?" Lục Tử Tiễn liếc mắt nhìn Tiểu Ngũ.
“Nghe nói ở sân bay Đế Đô không biết lại có mấy đám người ở đâu xuất hiện, Lệ lão phu nhân, Từ Thiếu Nam đều đến đó, còn có Hạ lão đầu của Hạ gia Đế Đô, những tin này đều là nghe ngóng được, bốn phía sân bay của Đế Đô còn có mấy người đang ấn núp, tạm thời còn chưa dò hỏi ra là bên nào, những người này hình như đều đang... đợi Hạ Tịch Quán."
Tròng mắt đen thanh khiết của Lục Tử Tiễn trong trong nhảy mắt tràn ra vài phần gió lạnh, anh nhìn bóng người nhỏ mềm của Hạ Tịch Quán ở đằng xa, sao mà anh ngờ được cô gái nhỏ Hải Thành, lại chấn động đến cả nửa Đế Đô chứ.
Đám người kia cũng tụ về sân bay Để Đô, là định... cướp người?
Ảnh mắt Lục Từ Tiễn lại rơi lên người Hạ Tịch Quán, cô biết những người đó không, hoặc nói, trong những người kia có người của cô không?
Lục Tử Tiễn cảm giác mình vẫn chưa từng hiểu cô gái này.
Lúc này từ loa phát thanh truyền đến giọng nói trong veo của tiếp viên hàng không: “Các vị hành khách xin chú ý, chuyến bay C81 đến Đế Đô của quý khách hiện tại bắt đầu chuẩn bị cất cảnh...
Chuẩn bị bay rồi.
"Nhị thiếu, chúng ta qua khu V.I.P kiểm tra an ninh chứ?”
Lúc đầu Lục Tử Tiễn ngồi máy bay riêng đi, thế nhưng sợ ở đây Hạ Tịch Quán xảy ra biến cố, nên anh đã mua vé cùng chuyến bay với Hạ Tịch Quán.
Lục Tử Tiễn không nói chuyện, lúc này điện thoại trong túi quần anh đột nhiên vang lên, có người gọi toi, là mẹ anh.
Là Liễu Chiêu Đệ gọi.
Lục Tủ Tiễn ngẩng đầu liếc mắt Hạ Tịch Quán, sau đó xoay người đi tới một góc an tĩnh nhận điện thoại: “Alo, mẹ à."
"Tử Tien, có phải con sắp bay rồi không, bác Nhân Nhân con gọi nói với con tìm được cô gái con thích rồi, còn có thể mang cô ta cùng về Đế Đô, mẹ đang ở sân bay đợi đón con đây, đến lúc đó con dẫn cô ta tới cho mẹ xem, đứa con gái có thể đồng thời giành được sự yêu thích của con và bác, thủ đoạn chắc chắn rất ghê gớm."
Lục Tử Tiễn mí môi mỏng, cả người càng thêm lạnh lùng: “Cô ấy không phải là loại con gái mà mẹ nghĩ.”
"Thật không?" Giọng Liễu Chiêu Đệ nhàn nhạt, dường như bà cũng chẳng hứng thú mấy với chuyện này: “Tử Tiễn, mẹ biết ánh mắt con rất cao, rất ít cô gái có thể lọt vào mắt con, thật ra thì cả thiên kim danh viên lớn nhỏ của Đế Đô mẹ cũng không để ý mấy, người mẹ vừa ý là cô gái mà bố con sắp xếp cho ấy, mẹ muốn cô gái con của cố nhân của mẹ."
Lục Tử Tiễn cong môi, lộ ra vài phần mia mai: “Người có thể khiến mẹ ung ý, con cũng rất muốn nhìn thử, giờ mẹ muốn cải gì có cái đó, cái gì cũng không thiếu, cũng không biết cổ nhân kia khiến mẹ nhớ nhung nhiều năm như vậy đến tột cùng ấn giấu bí mật gì, còn muốn bổ nhiệm con gái người ta làm con dâu mẹ.”
Cuộc gọi giữa hai mẹ con chợt trở nên căng thẳng, Liễu Chiêu Đệ không vui trầm giọng: "Tử Tiễn, con cứ phải dùng giọng điệu này nói chuyện với mẹ sao, con là con trai duy nhất của mẹ, tất cả mẹ làm cũng là vì tốt cho con."
"Mẹ, con phải lên máy bay rồi, cúp đây." Lục Tử Tiễn trực tiếp
cúp điện thoại. "Tử Tiễn!" Liễu Chiêu Đệ nhanh chóng gọi anh lại: “Mẹ vừa biết
được, bố con đến Hải Thành!”
Lục Tử Tiễn ngừng một lát, anh không biết chuyện này.
Be kia Hạ Tịch Quán buông Diệp Linh ra: "Linh Linh, tớ phải lên máy bay rồi, tớ đi nhé."
Diệp Linh đỏ mắt vẫy vẫy tay: “Quán Quán, bye bye."
Hạ Tịch Quán lấy vali xoay người, chuẩn bị đi kiểm tra an ninh, nhưng rất nhanh cô liền nghe được phía sau truyền đến tiếng "ưm ưm" của Diệp Linh, cô nhanh chóng xoay người lại, chỉ thấy hai người mặc áo đen tốc độ giống như ma xuyên qua đại sảnh sân bay, trực tiếp kéo Diệp Linh đi.
Linh Linh!
Hạ Tịch Quán bỏ lại vali, nhấc chân chạy ra ngoài. Ra khỏi đại sảnh sân bay, bước chân Hạ Tịch Quán của liền dừng lại, bởi vì bên ngoài đậu một chiếc xe hộp cao cấp màu đen, một người đàn ông đứng cạnh xe đang chờ cô.
Người đàn ông kia ăn mặc tây trang được là thẳng, da trắng nõn, trên mặt đeo kính mắt, bộ dạng rất nhã nhặn, khí chất rất giống với thư ký Nghiêm Kiên của Lục Hàn Đình.
Đôi mắt trong veo của Hạ Tịch Quán lóe lên ánh sáng: “Anh là ai, bạn tôi đâu?"
Người đàn ông kia gật đầu, mang theo ý cười nhạt: "Hạ tiếu thư, chào cô, tôi là quản gia riêng Tống Minh của tập đoàn Lục thị, bạn cô đã được chúng tôi đưa về Túy Ngọc Hoan bình an rồi, Hạ tiểu thư, tiên sinh nhà tôi muốn gặp cô."
Nghe được Diệp Linh được đưa về Tủy Ngọc Hoan, tảng đá lớn trong lòng Hạ Tịch Quán buông xuống, nhưng cô càng thêm cảnh giác: "Anh rành chuyện của tôi như vậy, nhất định là đã điều tra qua tôi, tiên sinh nhà anh là... Lục Tư Tước?"
Ấn tượng Tống Minh đối với Hạ Tịch Quán không tệ, anh ta thích giao tiếp với người thông minh, chẳng cần phải nói nhảm: "Đúng vậy, Hạ tiểu thư lên xe đi! Tiên sinh nhà tôi đang đợi cô."
Hạ Tịch Quán đứng trên bậc thang, có vài từ trên cao nhìn xuống Tống Minh, đôi mắt thiếu nữ trong vắt, lạnh nhạt ung dung: "Xin lỗi, tôi sắp phải lên máy bay rồi, anh nói với tiên sinh nhà anh là, tôi đã ly hôn với Lục Hàn Đình, nên không cần phải gặp mặt, hơn nữa, về sau đừng động đến bạn tôi, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng!” Nói xong, Hạ Tịch Quán xoay người.
Tổng Minh có chút nhìn Tịch Quán với cặp mắt khác, nếu cô đã đoán được tiên sinh của anh ta là Luc Tu Tước rồi, vậy mà cô lại không đi, còn dám mở miệng cảnh cáo, không hổ là cô gái mà đại thiếu gia và lão phu nhân coi trọng, quả thực không giống người thường. Tổng Minh nhin bóng người nhỏ xinh của Hạ Tịch Quán, không nhanh không chậm cong môi: "Hạ tiểu thư, đại thiếu gia bây giờ dang ở trong bệnh viện, cô chắc là không muốn thăm cậu ấy?"
Cái gi?
Bước chân Hạ Tịch Quán khung lại, cô nhanh chóng xoay người nhìn Tổng Minh: “Lục Hàn Đình làm sao?"
Đại thiếu gia uống trọn một lọ thuốc ngủ, cũng may được phát hiện kịp thời, đưa đến bệnh viện rửa sạch dạ dày, nhưng cậu ấy vẫn chưa tỉnh."
Anh uống trọn một lọ thuốc ngủ?
Con ngươi Hạ Tịch Quán co rụt lại, chẳng lẽ anh... điên rồi?
Lục Tử Tiễn cúp điện thoại sau đó xoay người, đã không thấy bóng dáng Hạ Tich Quản đâu. Hạ Tịch Quán dâu?"
Tiểu Ngũ sờ sờ đầu: "Lúc nãy Hạ tiểu thư vẫn còn ở đây mà."
Tròng mất đen láy của Lục Tử Tien trầm xuống, mới vừa tốn thời gian nhận điện thoại, xoay người đã không thấy tăm hơi cô.
Dự cảm không lånh trong lòng đã thành sự thật, cô vẫn không thể rời khỏi Hải Thành này.
Kỳ thực trong lòng Lục Tử Tiễn so với ai khác rất rõ, có thể Hạ Tịch Quán đối với nơi này đã không còn lưu luyến, thế nhưng nơi đây lại có ràng buộc sâu đậm nhất với cô, đó chính là Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình còn ở nơi này, cô có thể đi đâu được chú?
Trong bệnh viện.
Hạ Tịch Quán vội vã chạy tới, sau đó đẩy ra cửa phòng bệnh, trong phòng bệnh yên tĩnh, không có người, Lục Hàn Đình mặc quần áo bệnh nhân nằm trên giường bệnh, vẫn còn đang hôn mê.
Hạ Tịch Quán đi tới bên giường, mắt nhìn anh, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch như tờ giấy, dáng vẻ hôn mê lạnh lùng mà cứng rắn, quãng thời gian này anh gầy đi rất nhiều, càng thêm thâm trầm, hiện tại anh gần như không còn sinh khí nằm ở đây, yên tĩnh đến khiến người áp lực, trong phòng bệnh đều tiếng “tích tích” chói tai của máy đếm nhịp tim.
Hạ Tịch Quán chậm rãi vươn tay nhỏ bé, đầu ngón tay run rẩy rơi vào trên mặt của anh, người đàn ông lúc sáng còn trưng ra dáng vẻ đáng ghét giờ lại nằm ở đây.
Thì ra, anh cũng có lúc tái nhợt yếu ớt đến thế.
Thì ra, to cao như anh, cũng có ngày gục xuống.
Viền mắt trắng nõn của Hạ Tịch Quán chậm rãi đỏ lên, sau đó tí tách, dòng lệ tựa hạt châu rối rít rơi xuống.
Nước mắt nóng hổi, thiêu cháy mắt cô, để trái tim cô đau đến
oằn mình. Lúc này cua phóng bệnh bị đầy ra, có ngưoi di vào, là Lục lão phu nhân,
Mất Lão phu nhân đỏ ngầu, rõ ràng đã khóc qua, bà đau lòng nhìn Hạ Tịch Quản: "Quán Quán, cháu về roi?"
Hạ Tịch Quán đầm đìa nước mắt nhìn lão phu nhân, cô phát hiện trên đầu lão phu nhân mọc thêm rất nhiều tóc bạc, cô nghẹn ngào lên tiếng: “Bà nội."
“Ôi!” Lão phu nhân đáp, sau đó đi tới, ôm lấy Hạ Tịch Quán, còn sờ sờ mái tóc dài cô: “Cô bé ngoan, cháu rời đi lâu quá, bà nội rất nhớ cháu."
Hạ Tịch Quản cũng rất nhớ lão phu nhân, thế nhưng ngày hôm nay cô và Lục Hàn Đình đã đi tới bước này, cô không dám nhìn tới thăm lão phu nhân, sợ anh nói cô đang giở trò gì.
"Bà nội, anh ấy làm sao vậy, tại sao anh ấy lại uống trọn một lọ thuốc ngủ, là giấc ngủ anh ấy không tốt, hay là tâm lý càng thêm nặng ạ?"
Lão phu nhân lắc đầu: “Thằng nhóc Hàn Đình này không nói gì với bà cả, bà cũng đến bệnh viện mới biết nó uống thuốc ngủ, vừa rồi bác sĩ nói chỉ số tâm lý của nó rất không ổn, bệnh của nó, chỉ e là... càng nặng hơn ba năm trước rồi, chỉ có thể dựa vào uống thuốc ngủ."
Hạ Tịch Quán càng khóc hung hơn, trong lòng đau lòng muốn chết, cô nhìn Lục Hàn Đình, lại bán lại hận, ngu ngốc, không phải anh muốn ly dị sao, có bản lĩnh sau khi ly dị anh sống thật tốt vào, bây giờ anh nằm trên giường bệnh cho ai xem?
"Bà nội, bệnh tình anh ấy không thể tách rời trị liệu được, lẽ nào không mời bác sĩ khám cho anh ấy sao?"
"Khám rồi, bà ở U Lan Uyển mời cả đoàn đội chữa bệnh về, nhưng Hàn Đình căn bản cũng không hợp tác trị liệu, nó luôn len lén chuồn ra ngoài, bà biết nó lén ra ngoài nhìn cháu."
Lão phu nhân kéo chặt bàn tay nhỏ của Hạ Tịch Quán: "Quán Quán, bà nội biết nói như vậy rất ích kỷ, thế nhưng Hàn Đình thực sự... không thể không có cháu.”
Khuôn mặt lớn chừng bàn tay của Hạ Tịch Quán thấm đầy nước mắt, hàm răng cắn môi đỏ mọng, cô lắc cái đầu nhỏ như trống bỏi, trong lòng uất ức không chịu được: “Không phải đâu nội, bà không biết, anh ấy không thích cháu, anh ấy không cần cháu nữa, ly hôn đều là anh ấy nói, anh ấy còn không cho cháu kể mấy chuyện này cho bà, anh ấy rất tệ với cháu..."
Lão phu nhân lau nước mắt cho Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, cháu đúng là đứa ngốc, Hàn Đình sao lại không cần cháu, không thích cháu chứ, nó chinh là vì rất yêu cháu, nên mới muốn ly hôn với cháu, đầy cháu ra xa."
Hàng mi dài của Hạ Tịch Quán run rẩy, nghi hoặc lại khó hiểu:
"Cháu không hiểu..." "Quản Quán, cháu có phải vì Hàn Đinh thử độc chế thuốC không?” Lão phu nhân hỏi.
Hạ Tịch Quán cứng người, đôi mắt đẫm lệ khiếp sợ nhìn lão phu nhân, sau đó lại dời ánh mắt lên mặt Lục Hàn Đình, thi ra... thì ra họ cũng đều biết rồi!
"Quán Quán, chúng ta đều biết, là Hàn Đình nói cho bà biết, nó nói cháu ở lại cạnh nó sẽ rất khổ, nó còn nói nó không cho cháu được thứ gì, nó cũng xin cầu bà đừng gọi cho cháu, không muốn nói bệnh tình trầm trọng của mình cho cháu biết. Quán Quán, nhưng cháu là liều thuốc của nó mà, nhưng nó chỉ có thể quyết tâm đẩy cháu ra, nếu nó có cách gì khác, nó cũng không đi đến bước ly hôn với cháu, nó là yêu cháu đến thế."
Hạ Tịch Quán cảm giác quá choáng váng, cô thực sự là một đứa ngốc, cô làm sao có thể cứ vậy mà tin anh không thích cô chứ?
Thì ra anh đều đang diễn kịch.
Anh muốn đẩy cô ra xa.
"Nhưng là, anh ấy cùng Hạ Nghiên Nghiên là chuyện gì xảy ra, bà nội không biết lúc đó anh ấy ở cùng phòng với Hạ Nghiên Nghiên, cháu ở bên ngoài như vậy dùng sức đập cửa, cầu anh ấy mau đi ra, nhưng anh ấy không để ý tới cháu..
Chỉ cần nhớ tới sự kiện kia, tim Hạ Tịch Quán vẫn âm I dau đớn.