Thấy Lục Hàn Đình không buông tay, Hạ Tịch Quán dùng sức muốn hát tay anh ra, nhưng ngón tay thon dài của anh siết lại, giữ chặt cổ tay trắng của cô, khiến cô không thể động đậy.
Hạ Tịch Quán thật sự tức điên, Lục Hàn Đình đang làm cái gì, anh thấy chơi rất vui sao?
Hạ Tịch Quán tiến lên hai bước, nhắc chân lên dùng sức đá về phía đôi chân rắn chắc của anh.
Cô vốn định đá một cái, lại thấy anh chẳng có chút xê dịch gì.
Cô lại đá cái thứ hai, cái thứ ba…
Rất nhanh, trên chiếc quần tây đen dài được cắt may sắc bén của Lục Hàn Đình lại có thêm nhiều vết chân, đều là do cô đá mà ra.
Mọi người kinh ngạc nhìn một màn này, Lục Hàn Đình cao lớn đứng lặng dưới ánh đèn sáng chói, chặn lối đi, cô gái mềm mại nhỏ nhắn kia rất tức giận, ở trước mặt anh dùng chân đá anh, hệt như chú mèo con đang xù lông giương ra móng vuốt sắc nhọn của mình.
Mọi người: “…”
Vị hậu duệ quý tộc đệ nhất thương giới Đế Đô Lục Hàn Đình này không thiếu đàn bà nhào về anh, bọn họ thấy rõ không ít, nhưng dám đá như vậy, đúng là lần đầu thấy.
Hạ Tịch Quán đá đã vài cái rồi, mà anh lại không có bất kỳ cảm giác gì, ngược lại cô đá đến đau.
Lục Hàn Đình rũ mí mắt anh tuần nhìn cô, lạnh giọng cứng rắn nói một câu: “Được rồi, đừng đá nữa, chân đá đau rồi chứ gì?”
Hạ Tịch Quán nâng đôi mắt đen ướn ướt trừng anh: “Vậy anh buông tôi ral”
Lục Hàn Đình mắp máy đôi môi mỏng, sau đó nghe lời buông lỏng cô ra.
Hạ Tịch Quán liền xoay người nhìn về phía Lục Tử Tiễn, cô đưa bàn tay nhỏ của mình tới: “Tử Tiễn, chúng ta khiêu vũ thôi!”
“Ừ.” Lục Tử Tiễn giữ chặt cổ tay mềm mại không xương tay của Hạ Tịch Quán trong lòng bàn tay, dẫn cô vào sân nhảy.
Tiếng nhạc du dương vang lên, Lục Tử Tiễn nắm chặt vòng eo nhỏ yêu kiều của cô, hai người bắt đầu nhảy.
Hạ Tịch Quán nhảy rất đẹp, cô từ nhỏ đã học múa, thân thể mềm dẻo, toát lên vẻ tiên khí mềm mại, những điệu nhảy xã giao này với cô mà nói dễ như trở bàn tay.
Lúc này cô theo tiết tấu Lục Tử Tiễn bắt đầu lắc eo, nhẹ nhàng nhảy, theo động tác của cô, chiếc váy tinh không ấy hệt như dải sao lấp lánh giữa đại dương bao la, làn váy khẽ lay động di chuyển, đẹp đến điên đảo.
Lục Tử Tiễn mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, tài tử trong trẻo lạnh lùng cùng tài nữ rực rỡ chói mắt đã định là cặp đôi hoàn mỹ nhất đêm nay.
Lục Hàn Đình nhìn bọn họ, trong con ngươi thâm thúy nhanh chóng dâng lên tầng khói mù, Lục Tử Tiễn ôm cô khiêu vũ, anh còn chưa từng ôm cô khiêu vũ!
Lúc này Lệ Yên Nhiên đi tới, cô ta uất ức u oán mở miệng nói: “Anh Hàn Đình…”
Lục Hàn Đình không nhìn Lệ Yên Nhiên, anh cầm một ly rượu đỏ lên, trong lồng ngực to lớn dâng lên tầng lệ khí, ngón tay anh siết chặt, bóp chặt lấy ly rượu đỏ trong tay.
Xoảng một tiếng, mảnh thủy tinh tan vỡ khắp nơi.
Bàn tay to của Lục Hàn Đình bị mảnh thủy tinh rạch ra một đường vết thương thật dài, máu đỏ tràn ra.
“A, anh Hàn Đình anh bị thương rồi!” Lệ Yên Nhiên nhanh chóng cả kinh kêu lên, cô ta thò tay đến kiểm tra vết thương của Lục Hàn Đình.
Song Lục Hàn Đình không để cô ta đụng tới, anh trực tiếp xoay người rời đỉ.
Anh sợ chính mình không đi thì sẽ không nhịn được nữa, anh sẽ muốn vọt vào trong sàn nhảy cướp Hạ Tịch Quán ta!
Bàn tay Lệ Yên Nhiên cứng đò giữa không trung, người cũng đóng băng tại chỗ, cô ta điên tiết lên.
Quần chúng ăn dưa tối nay nhìn Lục Hàn Đình bị thương rời đi, nhao nhao trốn qua một bên, chỉ sợ chọc tới ngài diêm vương đó lại khiến mình thành cá bao trút giận.