Toàn bộ mọi người ở U Lan Uyễn đều đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuất phát đến Đề Đô, kỳ thực cũng không có gì phải mang theo, khắp nơi trên Đế Đô đều xa hoa, cái gì cũng có, nhưng dù sao đã sống ở đây bảy năm, đối với rất nhiều thứ có tình cảm, phải thu dọn rồi mang đi.
Lục Hàn Đình xử lý một văn kiện khẩn cấp, sau đó về phòng ngủ mình.
Không biết tại sao, anh cảm thấy trong lòng trống rỗng, như là đánh mắt thứ rất quan trọng.
Lúc sắp rời đi, anh lại rất luyến tiếc, luyến tiếc Hải Thành này, luyến tiếc U Lan Uyễn, càng thêm luyến tiếc phòng ngủ này.
Anh không phải một người sẽ sinh tình với một nơi chốn nào đó, thế nhưng nơi đây dường như từ thăm thẳm có thứ gì đó thu hút anh, làm cho anh sâu đậm luyến tiếc, lưu luyến.
Thế nhưng, anh lại không biết thứ đó là gì.
Meo…
Meo meo…
Lúc này bên tai truyền đến tiếng mèo kêu.
Lục Hàn Đình hạ mắt, Tiểu Viên Viên toàn thân trắng như tuyết đi tới bên chân anh, ngước đôi mắt đen to lanh lợi nhìn anh.
Trong lòng Lục Hàn Đình đột nhiên mềm nhũn, như là có chiếc lông vũ nhẹ nhàng xẹt qua mặt hồ tim anh, làm cho nội tâm vốn tĩnh lặng của anh gợn lên từng vòng sóng rung động, anh khom người, ôm Tiểu Viên Viên vào trong cánh tay mình.
Anh nhớ kỹ con mèo con này là lúc anh đi công tác mua về, anh cảm thấy rất kỳ quái, người như anh sẽ không mua một vật nhỏ mềm mại như vậy.
Meo…
Meo meo…
Tiểu Viên Viên chôn đầu trong khuỷu tay của anh, yên tĩnh cuộn thành một đoàn, dáng vẻ rất không vui.
Lục Hàn Đình xoa xoa đầu Tiểu Viên Viên, thấp giọng nói: “Mày làm sao vậy, tại sao dường như rất buồn, tao cảm giác bà nội, bác Phúc, mẹ Ngô… tất cả mọi người ai ai cũng bày ra vẻ rất đau buồn vậy…”
Tiểu Viên Viên đã định trước không thể trả lời anh, anh cứ như đang lắm bẩm.
Ba tháng sau.
Đề Đô.
Hôm nay Đề Đô vô cùng náo nhiệt, vì hôm nay là sinh nhật hòn ngọc quý trên tay của Lệ gia – Lệ Yên Nhiên.
Lệ gia rất giàu có và quyền thế, người đứng đầu Lệ gia bây giờ là Lệ Quân Mặc. Lệ gia cũng là hào môn giàu có bậc nhất thế giới, Lệ Yên Nhiên là con gái duy nhất của Lệ gia, là thiên kim của hào môn bậc nhát, là thiên chỉ quý nữ chân chính, sinh ra đã sống trong hoa tươi reo hò và cưng chiều của mọi người mà lớn lên.
Ngày hôm nay sinh nhật của cô ta cũng không tổ chức quá khoa trương, chỉ tổ chức một buổi tiệc sinh nhật nhỏ, phải có giấy mời mới được dự, khách mời đều là bạn bè của cô ta, cũng chính là danh viện thiên kim của Đề Đô cùng nhóm thái tử gia nhà giàu, đám thanh niên cùng nhau vung tiền chơi bời, tổ chức sinh nhật cho cô công chúa nhỏ Lệ Yên Nhiên.
Trong buổi tiệc party xa hoa, Tôn Tiến đưa quà sinh nhật cho Lệ Yên Nhiên đang bị mọi người vây quanh: “Em họ Yên Nhiên à, sinh nhật vui vẻ nhé.”
Ngày hôm nay Lệ Yên Nhiên mặc một chiếc váy voan dài màu xanh lam, da thịt trắng noãn, cô ta rất đẹp, khuôn mặt trứng ngỗng nho nhỏ xinh đẹp loá mắt, mái tóc đen thanh thuần xõa qua vai, rất có vẻ rung động lòng người.
30 năm trước, đệ nhất mỹ nhân Đé Đô là Liễu Chiêu Đễ, thực ra cũng chính là Liễu Anh Lạc, hiện tại đệ nhát mỹ nhân Đé Đô chính là Lệ Yên Nhiên.
Lệ Yên Nhiên vui vẻ nhận quà: “Cảm ơn anh họ ạ.”
Lệ gia và Tôn gia là có quan hệ thân thích, Tôn Tiến là công tử Tôn gia, thay bạn gái như thay áo, hiện tại anh ta ôm người mẫu trẻ tuổi mới tiền vào vòng giải trí trong lòng, San San.
Lệ Yên Nhiên nhìn thoáng qua San San: “Anh họ, đến giờ mà anh vẫn đổi bạn gái sao, anh không sợ vị hôn phu của anh nổi máu ghen à?”
Mọi người cũng nhanh chóng nháo nhào lên nói…
“Đúng vậy Tôn thiếu, tuy hai nhà Tôn Hạ có hôn ước, Hạ gia trước đây có một cô con gái nhỏ, khi còn bé đi lạc, để cho anh sung sướng mấy năm nay, nhưng gần đây Hạ gia đã tìm được cô con gái đó về rồi, cũng chính là vị hôn thê của anh, anh đã là hoa có chủ, sau này không thể cứ chơi đùa như thế nữa.”
Chương 488: Tôi Không Muốn Cưới Con Nhỏ Xấu Xí Của Hạ Gia Kia
“Tôn thiếu, anh đã từng gặp vị hôn thê của anh chưa, cô con gái Hạ gia đó như thế nào, có phải rất dũng mãnh giống người Hạ gia không, chẳng lẽ dáng dấp cũng giống Như Hoa(*), ha ha ha.”
(*) Như Hoa: Là tên nhân vật nữ có ngoại hình rất xấu trong một bộ phim của Châu Tinh Trì.
Tất cả mọi người đang chê cười Tôn Tiến, cười ầm lên.
Nhắc tới đề tài này, Tôn Tiến liền muốn chửi thề, hôn ước của hai nhà Tôn Hạ này, con gái Hạ gia lại là vị hôn thê của anh ta.
Đề Đô có tứ đại hào môn, Lệ – Lục – Từ – Dạ, dù trong tứ đại gia này không có Hạ gia, nhưng Đề Đô còn có Tam Tuyệt, trong đó Nhất Tuyệt chính là Hạ gia.
Hạ gia là lăn lộn trong giới xã hội đen, giang hồ ba mươi sáu bang phái, tất cả bến tàu trên đường đều nghe mệnh Hạ gia, Hạ gia chính là lão đại giới giang hồ, không ai không sợ, toàn bộ người Hạ gia một thân võ nghệ, xuất thủ bất phàm, người cầm đầu Hạ gia bây giờ tính cách lại cực độ táo bạo, luôn cho mình là đúng, thế nên không ai dám cưới con gái của Hạ gia.
Trước đây lão gia càm đầu Hạ gia đã từng cứu Tôn lão gia, nên Tôn lão gia liền đặt mối hôn sự này.
Tôn Tiến chỉ tay vào đám người đang chế giễu, hung ác nói: “Tôi sẽ không cưới cô con gái xấu xí của Hạ gia kia, các người chờ đấy, tôi nhất định sẽ thoát khỏi mối hôn sự này.”
Mọi người cười ha hả.
“Tôn thiếu, anh dám từ hôn, cẩn thận lão đầu Hạ gia vặn đầu anh xuống tới làm bóng đá đấy!”
“Không chỉ như thế, bọn họ còn có thể chặt người anh thành tám khúc lón đó!”
Tôn Tiến tức chết, anh ta chưa từng gặp cô con gái kia của Hạ gia, nhưng dòng dõi con nhà võ lỗ mãng khẳng định không sinh được mỹ nhân dịu dàng biết nũng nịu gì, nói không chừng cái con xấu xí kia thực sự giống như Như Hoa, anh ta mới không cần cưới, bằng không mỗi ngày ngủ đều gặp ác mộng.
“Đừng có bàn chuyện tôi nữa, Yên Nhiên này, nghe nói hôm nay Lục thiếu sẽ đến party dự sinh nhật em?”
Tôn Tiến hóng chuyện nhìn về phía Lệ Yên Nhiên.
Câu hỏi này thành công hấp dẫn chú ý của mọi người, buổi party xa hoa này gần như tụ tập rồi toàn bộ quý tộc thượng lưu Đế Đô, từ lúc Lục Hàn Đình không chơi với bọn họ, lúc bọn họ còn ở trong đại viện học hành, Lục Hàn Đình mười mấy tuổi đã đi dạo chơi máy vòng thương giới rồi. Với bọn họ mà nói, tên thiên tài biến thái của thương giới này quả là làm người ta giận sôi.
Sau này Lục Hàn Đình lục tục gặp chuyện không may, Lục gia phong tỏa tất cả tin tức, ngoại giới biết cũng không nhiều, nói chung bọn họ đối với con người Lục Hàn Đình này vừa kính vừa sợ, anh là người chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Ba tháng trước Lục Hàn Đình trở về, anh chính thức tiếp nhận tập đoàn Lục thị từ tay Lục Tư Tước, ba tháng anh nhậm chức này đã làm ra cuộc huyết tẩy sắm rền gió cuốn ở các bộ phận, khiến người ta trông đã khiếp sợ.
Nhưng người đàn ông anh tài cao cao tại thượng như vậy nhất định vô cùng thu hút, anh như là khối nam châm, khiến người ta sợ hãi lại nhịn không được nín thở nhìn lên anh.
Vài cô bạn thân kéo Lệ Yên Nhiên lại…
“Yên Nhiên, cậu thật sự đang hẹn hò với Lục thiếu à?
Cậu không sợ anh ta sao?
“Yên Nhiên, thông gia giữa Lục – Lệ có phải thật không, tớ nghe nói cậu sắp đính hôn với Lục thiếu.”
Khuôn mặt Lệ Yên Nhiên xinh đẹp chói mắt ửng hồng, Lục Hàn Đình đến Hải Thành suốt bảy năm, cô ta chờ đã bảy năm rồi, bây giờ cô ta rốt cục cũng tu thành chính quả.
Lệ Yên Nhiên dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, tớ và anh Hàn Đình đang hẹn hò.”
Lúc này không biết là người nào kích động hô một câu: “Máy người mau nhìn kin, Lục thiếu đến!”
Mọi người nhao nhao ngắng đầu, chỉ thấy cửa lớn bị đẩy ra, gió lạnh phía ngoài nhanh chóng cuốn vào, dáng người anh tuấn cao lớn cũng vọt vào tầm mắt của mọi người.
Lục Hàn Đình tới.
Chương 489: Thú Cưng Nhỏ Của Lục Hàn Đình Lục Hàn Đình tới.
Ngày hôm nay Lục Hàn Đình mặc một thân tây trang màu đen thủ công, chất vải may cao cấp được là thẳng không có chút nếp uốn nào, tôn thêm dáng người cao to của anh, tóc mái đều được vuốt hết lên, lộ ra khuôn mặt anh tuấn như ông trời đẽo gọt nên, trên cổ tay mang chiếc đồng hồ thép sang trọng, anh nâng tay nhắc chân đều tràn ngập khí chất của bậc anh tài thành công giới thượng lưu, ưu nhã tinh xảo, quả thực khiến người ta không sao dời mắt nổi.
Hiện tại anh nhấc đôi chân dài vững vàng bước tới, nếp gấp quần thẳng như dao cắt theo từng bước tạo ra từ trường khiến người ta lóe mắt, Lục Hàn Đình đã ba tháng không lộ diện, cao cao tại thượng khiến người ta nhìn lên, trong khí chất thành thục nội liễm lại lộ ra cảm giác lạnh lùng cắm dục, trực tiếp làm khiến cho nhóm tiểu thư danh viện ở đây nhìn mà mặt đỏ tim đập.
Vui vẻ nhát chính là Lệ Yên Nhiên, cô ta vẫn luôn chờ Lục Hàn Đình, giờ anh tới, cô ta lúc này vui vẻ tiền lên đón: “Anh Hàn Đình, anh tới rồi?”
Lục Hàn Đình dừng bước lại, đôi mắt thâm thúy của anh rơi vào trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp kia của Lệ Yên Nhiên, cất giọng trầm tháp từ tính: “Tôi đồng ý với em là sẽ đến, Yên Nhiên, sinh nhật vui vẻ.”
“Anh Hàn Đình, cảm ơn anh, anh có thể đến đây chính là món quà tốt nhất mà em nhận được hôm nay rồi!”
Lệ Yên Nhiên ngưỡng mộ say đắm nhìn anh.
Lệ Yên Nhiên xuất thân cao quý, là quý nữ hào môn chân chính, có dạng đàn ông nào chưa mà cô ta chưa từng thấy qua, nhưng lại nhất kiến chung tình với Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình khác xa với đám công tử ở Đề Đô, anh là thiên chỉ kiêu tử chân chính, là hậu duệ quý tộc thương giới, chỉ riêng khí chất lạnh lẽo cô độc mà cắm dục đã có thể khiến tâm người đập loạn không thôi.
Nhóm tiểu thư Đề Đô đều sợ anh, Lệ Yên Nhiên cũng có hơi sợ, nhưng khi đám tiểu thư này tụ chung một chỗ, đề tài thảo luận nhiều nhất vẫn là Lục Hàn Đình, tất cả mọi người đều đang cược cuối cùng là tiểu thư nhà nào có thể bắt được nam thần khó với tới Lục Hàn Đình này.
Lúc này tất cả mọi người tụ tập, ồn ào nhao nhao nói, “Lục thiếu, hôm nay là sinh nhật Yên Nhiên, quà sinh nhật của anh đâu?”
“Không bằng như vậy đi, Lục thiếu lấy nụ hôn làm quà đi! Hôn Yên Nhiên một cái.”
“Hôn một cái! Hôn một cái!”
Đám người vây hai người vào giữa, đều hô hào “hôn một cái”, tim Lệ Yên Nhiên nhanh chóng đập rộn lên, khuôn mặt nhỏ đỏ hồng nhìn về phía người đàn ông: “Anh Hàn Đình…”
Dáng vẻ cô ta muốn nói rồi lại thôi, rất chờ mong Lục Hàn Đình hôn cô ta.
Lục Hàn Đình thân cao chân dài đứng nghiêm, không hề động đậy, lúc này anh đứng dưới ánh đèn sáng chói, đèn chùm màu vàng phủ lên người anh ánh hào quang, dáng người thượng đẳng tinh xảo mê hoặc không biết mắt bao người.
Lệ Yên Nhiên tiến lên, nhón chân lên áp sát gò má Lục Hàn Đình, nhanh chóng hôn một cái.
Lục Hàn Đình không hôn cô ta, cô ta liền chủ động hôn.
Lúc lui xuống mọi người “oa” một tiếng, “Yên Nhiên, cô chủ động ghê đó.”
“Ngày hôm nay là sinh nhật Yên Nhiên, Yên Nhiên định đoạt, hay là, hôn thêm một cái đi, lần này hôn…
môi đi!”
“Hôn môi đi! Hôn môi đi!”
Lệ Yên Nhiên là đệ nhất mỹ nhân Đề Đô, đàn ông theo đuổi cô ta như cá dưới đại dương, nhiều vô số kể, cho tới bây giờ cô ta chưa từng liếc đến quá nhiều, người đàn ông có thể để cho vị thiên kim thủ phủ(*) này chủ động như vậy, cũng chỉ có mỗi Lục Hàn Đình.
(*) thủ phủ: nhà giàu có bậc nhát.
“Hôn môi đi!”
Lệ Yên Nhiên cắn răng lên môi, đôi mắt ánh nước vừa xấu hỗ vừa căng thẳng nhìn Lục Hàn Đình, Lục Hàn Đình cũng nhìn cô ta, không có ý trách cứ cô ta, đôi mắt mang vẻ ôn hòa dung túng.
Lệ Yên Nhiên lại tiến lên, nhón chân hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Nhưng cô ta mới vừa tới gần, còn chưa kịp hôn, thì bên chân có một vật nhỏ đầy lông vọt tới.
Meo! Meo meol
Chương 489: Thú Cưng Nhỏ Của Lục Hàn Đình Lục Hàn Đình tới.
Ngày hôm nay Lục Hàn Đình mặc một thân tây trang màu đen thủ công, chất vải may cao cấp được là thẳng không có chút nếp uốn nào, tôn thêm dáng người cao to của anh, tóc mái đều được vuốt hết lên, lộ ra khuôn mặt anh tuấn như ông trời đẽo gọt nên, trên cổ tay mang chiếc đồng hồ thép sang trọng, anh nâng tay nhắc chân đều tràn ngập khí chất của bậc anh tài thành công giới thượng lưu, ưu nhã tinh xảo, quả thực khiến người ta không sao dời mắt nổi.
Hiện tại anh nhấc đôi chân dài vững vàng bước tới, nếp gấp quần thẳng như dao cắt theo từng bước tạo ra từ trường khiến người ta lóe mắt, Lục Hàn Đình đã ba tháng không lộ diện, cao cao tại thượng khiến người ta nhìn lên, trong khí chất thành thục nội liễm lại lộ ra cảm giác lạnh lùng cắm dục, trực tiếp làm khiến cho nhóm tiểu thư danh viện ở đây nhìn mà mặt đỏ tim đập.
Vui vẻ nhát chính là Lệ Yên Nhiên, cô ta vẫn luôn chờ Lục Hàn Đình, giờ anh tới, cô ta lúc này vui vẻ tiền lên đón: “Anh Hàn Đình, anh tới rồi?”
Lục Hàn Đình dừng bước lại, đôi mắt thâm thúy của anh rơi vào trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp kia của Lệ Yên Nhiên, cất giọng trầm tháp từ tính: “Tôi đồng ý với em là sẽ đến, Yên Nhiên, sinh nhật vui vẻ.”
“Anh Hàn Đình, cảm ơn anh, anh có thể đến đây chính là món quà tốt nhất mà em nhận được hôm nay rồi!”
Lệ Yên Nhiên ngưỡng mộ say đắm nhìn anh.
Lệ Yên Nhiên xuất thân cao quý, là quý nữ hào môn chân chính, có dạng đàn ông nào chưa mà cô ta chưa từng thấy qua, nhưng lại nhất kiến chung tình với Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình khác xa với đám công tử ở Đề Đô, anh là thiên chỉ kiêu tử chân chính, là hậu duệ quý tộc thương giới, chỉ riêng khí chất lạnh lẽo cô độc mà cắm dục đã có thể khiến tâm người đập loạn không thôi.
Nhóm tiểu thư Đề Đô đều sợ anh, Lệ Yên Nhiên cũng có hơi sợ, nhưng khi đám tiểu thư này tụ chung một chỗ, đề tài thảo luận nhiều nhất vẫn là Lục Hàn Đình, tất cả mọi người đều đang cược cuối cùng là tiểu thư nhà nào có thể bắt được nam thần khó với tới Lục Hàn Đình này.
Lúc này tất cả mọi người tụ tập, ồn ào nhao nhao nói, “Lục thiếu, hôm nay là sinh nhật Yên Nhiên, quà sinh nhật của anh đâu?”
“Không bằng như vậy đi, Lục thiếu lấy nụ hôn làm quà đi! Hôn Yên Nhiên một cái.”
“Hôn một cái! Hôn một cái!”
Đám người vây hai người vào giữa, đều hô hào “hôn một cái”, tim Lệ Yên Nhiên nhanh chóng đập rộn lên, khuôn mặt nhỏ đỏ hồng nhìn về phía người đàn ông: “Anh Hàn Đình…”
Dáng vẻ cô ta muốn nói rồi lại thôi, rất chờ mong Lục Hàn Đình hôn cô ta.
Lục Hàn Đình thân cao chân dài đứng nghiêm, không hề động đậy, lúc này anh đứng dưới ánh đèn sáng chói, đèn chùm màu vàng phủ lên người anh ánh hào quang, dáng người thượng đẳng tinh xảo mê hoặc không biết mắt bao người.
Lệ Yên Nhiên tiến lên, nhón chân lên áp sát gò má Lục Hàn Đình, nhanh chóng hôn một cái.
Lục Hàn Đình không hôn cô ta, cô ta liền chủ động hôn.
Lúc lui xuống mọi người “oa” một tiếng, “Yên Nhiên, cô chủ động ghê đó.”
“Ngày hôm nay là sinh nhật Yên Nhiên, Yên Nhiên định đoạt, hay là, hôn thêm một cái đi, lần này hôn…
môi đi!”
“Hôn môi đi! Hôn môi đi!”
Lệ Yên Nhiên là đệ nhất mỹ nhân Đề Đô, đàn ông theo đuổi cô ta như cá dưới đại dương, nhiều vô số kể, cho tới bây giờ cô ta chưa từng liếc đến quá nhiều, người đàn ông có thể để cho vị thiên kim thủ phủ(*) này chủ động như vậy, cũng chỉ có mỗi Lục Hàn Đình.
(*) thủ phủ: nhà giàu có bậc nhát.
“Hôn môi đi!”
Lệ Yên Nhiên cắn răng lên môi, đôi mắt ánh nước vừa xấu hỗ vừa căng thẳng nhìn Lục Hàn Đình, Lục Hàn Đình cũng nhìn cô ta, không có ý trách cứ cô ta, đôi mắt mang vẻ ôn hòa dung túng.
Lệ Yên Nhiên lại tiến lên, nhón chân hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Nhưng cô ta mới vừa tới gần, còn chưa kịp hôn, thì bên chân có một vật nhỏ đầy lông vọt tới.
Meo! Meo meol