What?
“Tôi mới không cóI Tôi mới không thèm ngủ chung với anhl” Diệp Linh nhanh chóng nói.
Vậy thì được, tôi ngủ phòng cho khách, em ngủ phòng ngủ chính, tôi cũng không phải ngủ không nơi này, em nghĩ một chút đi, nếu như ban đêm em đói bụng muốn ăn khuya, buổi sáng tỉnh lại muốn ăn bữa sáng gì, lúc này đã có một đầu bếp ở bên cạnh em…”
Diệp Linh tiếp nhận được ám chỉ, đến từ chính Cố Dạ Cần, cô đã bị dụ dỗ rồi, thật sự là trù nghệ của anh thật sự quá tốt.
“Vậy…vậy được rồi, song, tôi chỉ là tạm thời giữ anh lại, chờ anh có tiền anh phải tự dọn ra ngoài.” Diệp Linh đồng ý.
Cố Dạ Cẩn lúc này nhếch đôi môi mỏng, anh đột nhiên ý thức được muốn năm giữ trái tim một người phụ nữ, trước phải thỏa mãn dạ dày của cô ấy.
Cố Dạ Cần chính thức ở phòng cách vách, Diệp Linh lấy ra một bộ mới và đồ vệ sinh cá nhân đưa cho anh.
Đi tới trước cửa phòng của anh, Diệp Linh giơ tay lên, gõ cửa.
Thế nhưng, bên trong không ai đáp.
Anh đang làm gì?
Diệp Linh đẩy cửa phòng ra, đi thẳng Vào.
Trong phòng cũng không thấy được Cố Dạ Cần đâu, thế nhưng trong phòng tăm truyện đên tiêng nước chảy “tí tách”, anh hình như đang tắm bên trong.
Diệp Linh đặt đồ vệ sinh cá nhân xuống, chuẩn bị rời đi.
Thế nhưng lúc này “cạch” một tiếng, cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra, hương sữa tắm nhẹ nhàng khoan khoái bên trong kèm theo một thân thể cao lớn tuấn mỹ xông vào Diệp Linh ánh mắt.
Cố Dạ Cần tắm xong đi ra.
Anh không mặc đồ ngủ, bên hông chỉ buộc lại một cái khăn tắm, Diệp Linh bất ngờ không kịp đề phòng đụng phải thân trên phơi trần của anh, vai rộng eo hẹp, lồng ngực tinh to lớn, cơ bụng sáu múi, tuyên thất lửng hoàn mỹ tạo thành tam giác ngược lại đi sâu vào trong khăn tắm của anh…
Diệp Linh không nghĩ tới sẽ thấy cảnh mỹ nam đi tắm thế này, cô hét lên một tiếng, xoay người chạy.
Nhưng mới chạy hai bước, một cánh tay tráng kiện liền từ phía sau vòng qua cô, trực tiếp giữ lại vòng eo mềm của cô, Cố Dạ Cần ôm cô lui về phía sau hai bước, để cô đến trên vách tường: “Em chạy loạn cái gì, chạy ngã thì làm sao?”
Diệp Linh bị vây trong bộ ngực anh, hiện tại khuôn mặt tuần tú kia gần ngay gang tắc, mái tóc ngắn ướt nhẹp xẹp xuống, một thân hơi nước càng tôn lên vẻ tuấn tú trẻ tuổi.
Khuôn mặt nhỏ Diệp Linh từ từ ửng lên hai vệt đỏ ửng khả nghi, khó khăn nói: “Tôi… tôi tôi tôi… anh, sao anh lại để trần?”
Để trần?
Cố Dạ Cần nhìn một chút khăn tắm thắt ở bên hông mình: “Diệp Linh, em là chưa từng thấy qua ai để trần, hay là đối với để trần có hiểu lầm gì à?”
“.. Anh, anh buông ra, tôi muốn về phòng ngủ.”
Nhìn mặt cô đỏ bừng, Cố Dạ Cần híp đôi mắt đen một cái: “Diệp Linh, em đỏ mặt cái gì?”
“Có không? Không có mà, mặt của tôi không hề đỏ.”
Cô Dạ Cân nhướng đuôi mắt hẹp dài lên, tràn ra vài phần phong tình của người đàn ông thành thục: “Diệp Linh, em sẽ không phải là… sốt rồi đấy chứ!?”
Phát sốt?