*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hiện tại Dạ Huỳnh xông vào, dứt khoát muốn đóng cửa Đài D.
Hạ Tịch Quán chau hàng mày thanh tú, kỳ thực trận phong ba dư luận cũng do định luận “lượng đổi chất cũng đổi theo”, ngay từ đầu giữa cô và Lục Hàn Đình đã có chuyện xấu truyền ra ngoài, nhất là lần trên thọ yến kia của Lệ lão phu nhân, hiện tại cuộc gọi kia của Lục Hàn Đình đưa họ lên top search, còn làm dậy sóng dư luận.
Nơi đây không ai biết quá khứ giữa cô và Lục Hàn Đình, chính là cuộc hôn nhân ngắn ngủi ấy. Tất cả mọi người chỉ biết cô là vị hôn thê của Lục Tử Tiễn, mà Lục Hàn Đình là vị hôn phu của Lệ Yên Nhiên, hiện tại cô và Lục Hàn Đình quấn quít lấy nhau, vốn đã là mờ ám.
Hạ Tịch Quán biết tình thế lần này đối với cô rất bát lợi, cô bị kiềm chế quá nhiều, không muốn tổn hại danh tiếng Lục Tử Tiễn, lại không thể gây tổn thương Lục Hàn Đình.
“Hạ Tịch Quán, từ khi radio mở cửa tới nay, cho tới bây giờ chưa từng nhận được điện thoại khiếu nại nhiều như vậy, bây giờ bên ngoài dư luận xôn xao, chỗ chúng tôi không thể giữ vị Đại Phật cô ở đây nữa rồi, chờ cô xử lý tốt việc tư của mình rồi chúng ta lại đàm luận chuyện radio nhé!” Dạ Huỳnh nhân cơ hội ra lệnh, trực tiếp đuổi Hạ Tịch Quán ra ngoài.
Đôi mắt sáng của Hạ Tịch Quán nhàn nhạt, không để lộ ra sóng lớn gì, cô thu dọn đồ đạc, sau đó cầm túi lên: “Được, trưởng đài Dạ, tôi tôn trọng quyết định của bà, hiện tại tôi đi ngay.”
Hạ Tịch Quán rời đi.
Dạ Vô Ưu đứng lặng bên cửa số sát đất, một đôi lam đồng của anh ta bình tĩnh nhìn dưới lầu, Hạ Tịch Quán bị đám phóng viên dưới lầu điên cuồng chặn lại.
Hiện tại sợ rằng Hạ Tịch Quán ở Đế Đô bước được nửa bước cũng khó.
“Vô Ưu, bước tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?” Dạ Huỳnh không nhịn được hỏi, bà ta muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của, dứt khoát ép Hạ Tịch Quán không ngóc đầu lên được.
Sắc mặt Dạ Vô Ưu nhàn nhạt: “Bây giờ chúng ta không cần làm gì hết, cứ chờ thôi.”
“Chờ? Chờ cái gì chứ?”
Dạ Vô Ưu nhìn về phía Dạ Huỳnh: “Dì à, đương nhiên là đợi Lục Hàn Đình và Lục Tử Tiễn rồi, cháu đang đợi bọn họ xuất thủ, cũng muốn nhìn thử xem hai vị thiên chỉ kiêu tử Lục gia này thích Hạ Tịch Quán đến mức nào, biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.”
Dạ Huỳnh nhíu mày, đúng vậy, dư luận lần này của Hạ Tịch Quán quá lớn, Lục Hàn Đình và Lục Tử Tiễn chắc là sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Bọn họ sẽ vì Hạ Tịch Quán làm đến mức nào?
“Anh Vô Ưu, người Lục gia không phải dễ trêu, nếu như Lục Hàn Đình và Lục Tử Tiễn đều yêu Hạ Tịch Quán, liều mạng bảo vệ cô ta, đây chẳng phải là rất bát lợi với chúng ta sao?”
Dạ Vô Ưu mím môi, vừa rồi anh ta đã nói rồi mà, Lệ Yên Nhiên chính là quá ngu.
“Anh sợ là bọn họ không yêu, nếu như yêu, vậy vừa đúng ý anh.” Dạ Vô Ưu nói.
Dạ Huỳnh đứng cạnh Dạ Vô Ưu, cô suy nghĩ sâu xa Liễu Nhất Hạ sau đó lộ ra ý cười, hiểu: “Đúng vậy, yêu, chính là nhược điểm trí mạng và uy hiếp của bọn họ.”