Là ai?
Lục Họa ngắng đầu, con ngươi sáng rực đột nhiên co rụ, vậy mà là Lâm Mặc!
Lâm Mặc từ phía trên nhảy xuống, bóp chặt eo cô hung hăng kéo cô vào trong ngực mình.
Hai người lăn xuống đất, xung lượng lớn khiên cả hai như quả bóng tuyết lăn xuống, Lục Họa không có cảm giác gì, bởi vì sau ót cô đã được một bàn tay giữ lại, Lâm Mặc một tay siest chặt lầy thắt lưng mềm của cô, một tay thủ sẵn sau gáy cô, dùng sức đặt cô trong ngực mình.
Thình thịch thình thịch thình thịch.
Lục Họa nghe được tiếng tim đập của cậu rõ ràng, mạnh mẽ, tràn đây lực lượng đên lạ.
Nỗi khủng hoảng trong lòng chậm rãi tan đi, Lục Họa cũng không cảm giác sợ nữa.
Lâm Mặc ôm cô lăn từ trên xuống, lúc này cậu thầy phía dưới có một tảng đá lớn, hai người nhất định sắp va phải.
Ngay bước nguy hiểm, Lâm Mặc ôm Lục Họa dùng sức xoay lại, bảo VỆ cô đến trên người mình, mà đầu của cậu “ầm” một tiêng đụng phải tảng đá.
Hai người ngừng lại, Lục Họa ở trên, cậu ở dưới.
Cả thế giới đều ngừng lại, an tĩnh, Lục Họa từng ngụm từng ngụm thở dốc, cô ghé vào trên ngực Lâm Mặc ngắng đầu: “Lâm Mặc! Lâm Mặc, cậu không sao chứ?”
Khuôn mặt tuần tú kia của Lâm Mặc tái nhợt vô cùng, mắt cũng nhắm nghiên.
“Lâm Mặc! Lâm Mặc!” Lục Họa vươn tay sờ, rất nhanh đã sờ ra một tay đây máu.
Đầu Lâm Mặc chảy máu. Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé!
Suốt quá trình rơi xuống Lục Họa được cậu bảo vệ ở trong lòng, thời điểm sau cùng nghe được râm một tiếng, thì ra đầu cậu đụng phải đá lớn, chảy máu.
Cô bị bảo vệ không chút thương tích nào, mà cậu bị thương rât nặng.
Đầu ngón tay Lục Họa bắt đầu run rây, tròng mắt trong vắt nhanh chóng dâng lên hơi nước: “Lâm Mặc! Lâm Mặc, cậu mau tỉnh lại đi, đừng làm tôi sợ mà, tôi hiện tại rất sợ, cậu mau mở mắt ra nhìn tôi một chút đi!”
“Là tôi ngã xuống, vì sao cậu lại nhảy xuống theo, cậu ngốc đầy à? Tôi không cần cậu cứu tôi, cậu như vậy tôi nhi làm sao bây giờ, cậu thực sự rất đáng ghét, tôi thực sự rất ghét cậu!”
“Lâm Mặc, cậu đừng chết, đừng bỏ lại tôi mà, mau tỉnh lại đi!”
Nước mắt Lục Họa giống như dây chuyền ngọc trai đứt đoạn vậy, chen lần đập xuông.
Nước mắt của cô đập trúng trên mắt Lâm Mặc, thiếu niên run run mí mắt, chậm rãi mở mắt ra, lập tức liền thấy cô đang khóc sướt mưới.
Cô khóc rất thương tâm, vừa mắng cậu rất đáng ghét, vừa bảo câu đừng chết, Lâm Mặc thở dài một tiếng, lúc đầu cảm thấy cô rất đần, đã bảo cô đừng xen vào chuyện của người khác, cô không nghe, giờ thì hay rồi, nhưng khi nhìn cô khóc như thê, thật đúng là… đáng thương.
Lâm Mặc chậm rãi giơ tay lên, đâu ngón tay thon dài rơi trên khuôn mặt nhỏ âm ướt của CÔ, dịu dàng lau nước mắt cho cô: “Lục Họa, cậu rơi nước mắt vì tôi sao?”