Người này không nói lời nào, hơn nữa anh ép mũ lưỡi trai xuống thật thấp, trong xe lại không bật đèn, trong tầm mắt tối om, trong đôi mắt sáng Hà Băng lóe ra chút gì, người này rất khả nghi.
“Anh vì sao không nói lời nào?” Hà Băng hỏi.
Diệp Minh chẳng ngờ được anh vừa ra tay đã kéo cô đến đây, anh vươn tay chỉ chỉ một tờ giấy chứng nhận trước kính chắn gió, trên đó viết — người tàn tật.
Người tàn tật?
Anh bị câm điếc?
Hà Băng nhìn anh vài lần, vóc người của anh rât cường tráng, có vài phân cảm giác quen thuộc.
Cô nhìn xuống chút nữa, bên phải ống quần anh trống không, chỗ cạnh tài xế còn đặt một cái chân giả.
Anh không có đùi phải.
Anh thật sự là người tàn tật!
Hà Băng chau hàng mày thanh tú: “Lái xe, tiễn tôi một đoạn đường.”
Diệp Minh gật đầu, sau đó khởi động xe.
Xe van vững vàng bay nhanh trên đường, Diệp Minh khẽ ngắng đầu lên, xuyên qua kính chiêu hậu nhìn vê phía Hà Băng phía sau.
Hà Băng lười biếng nghiêng dựa vào ghế sau, trên người cô mặc áo khoác gió màu đen, khóa kéo đến trên cùng, mái tóc đen thanh thuần buộc đuôi ngựa thật thấp, càng tôn lên vẻ lanh lợi thông minh.
Ba năm nay, cô thay đổi rất nhiều, còn có hương vị của phụ nữ.
Diệp Minh nhanh chóng thu hồi ánh mắt, anh khẽ chuyển động cổ họng.
Ba năm không gặp, cô giơ tay nhắc chân đều lộ ra vẻ gợi cảm lười biếng của người phụ nữ lạnh lùng, khiến người ta không dời mắt nỗi.
Cô 24 tuôi, độ tuôi xinh đẹp nhât.
Diệp Minh lái không nhanh, thậm chí có chút chậm, giây phút này, cô ngồi ở trong xe anh, toàn thế giới đều yên tĩnh lại.
Trái tim trống rỗng đang dần được lấp đầy, anh nên lái đến đâu đây, e rằng, anh muốn lái đến tận chân trời góc biển.
Anh nhịn không được, lại ngước mắt nhìn cô một cái.
Một giây kế tiếp, anh trực tiếp đụng phải đôi mắt sáng thanh lạnh của cô.
Chẳng biết lúc nào, ánh mắt Hà Băng cũng dò xét qua đây, lẳng lặng nhìn anh.
Một khắc đó, hai người bốn mắt nhìn nhau, tiến đụng vào đáy mắt đôi bên.
Ngón tay đặt trên vô lăng của Diệp Minh cuộn tròn một cái, lúc này chỉ thấy Hà Băng nhàn nhạt câu đôi môi đỏ mọng, cô nhướng mày: “Nhìn cái gì?
Đang nhìn tôi?”
Diệp Minh biết mình bị bắt gặp, cô phát hiện anh đang ngắm trộm cô.
“Làm sao, tôi đẹp không?” Hà Băng tràn ra ý cười ngả ngớn, như như đang đùa anh.
Diệp Minh có chút cảm thấy không phải cô đã nhận ra anh rồi đấy chứ.
“Anh còn dám liêc mặt nhìn nữa, có tin tôi sẽ móc mắt anh ra không?” Hà Băng tiếp tục nói.
Móc mắt của anh?
Diệp Minh bật cười trong lòng, thật hung, anh cũng hơi sợ rồi đấy.
Anh thu hồi ánh mắt.
Hà Băng nhìn bên tay anh đặt một gói thuốc lá, không phải là thuốc lá ngon gì, mấy đồng một gói, nhưng cô nghiện thuốc lá có chút muốn hút.
Chương 2392:
“Xin điều thuốc.” Cô mở miệng.
Cô xin thuốc với anh.
Diệp Minh mím môi, có chút không vui, cô từ lúc nào ngay cả thuốc cũng biết hút rồi?
Trước đây, cô không hút thuốc lá.
Hà Băng nhìn người đàn ông, anh di chuyển, vươn bàn tay của chính mình lấy gói thuốc.
Cô nhanh chóng đưa tay đón.
Thế nhưng một giây kế tiếp gói thuốc bị bàn tay người đàn ông vò lại thành đoàn, cửa sổ bên chỗ lái xe chậm rãi trượt xuông, anh trực tiệp ném gói thuốc vào trong thùng rác ven đường.
Anh là cố ý!
Tay Hà Băng cứ như vậy cứng giữa không trung, đôi mắt sáng đột nhiên lạnh lẽo, cô câu môi nói: “Làm sao, là do tôi không có cho anh nhìn, nên anh ném thuốc ra ngoài à, không nhìn ra còn rất nóng tính đấy, được lắm.”
Nói rồi Hà Băng lại cười lạnh một tiếng, cô liếc đùi phải trống rỗng của người đàn ông: “Cho dù tôi cho anh nhìn, anh có thể làm gì, chân anh cũng đã mát.”
Cô nói — chân anh cũng đã mắt.
Cặp mắt đen nguy hiêm kia của Diệp Minh đột nhiên híp lại, bàn tay thô ráp vô thức siết trên vô lăng, cô đang cười nhạo anh.
Bầu không khí trong xe nhanh chóng trở nên ngột ngạt, giương cung bạt kiếm.
Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, điện thoại Hà Băng tới.
Cô lấy điện thoại trong túi xách ra, là Dương Kim Đậu gọi điện thoại tới, nhất định là Tiểu Điểm Điểm nhớ cô rồi, Tiểu Điểm Điểm tối nào cũng sẽ gọi điện thoại cho cô.
Hà Băng ấn phím nhận: “Alo.”
Quả nhiên, giọng nói non nớt của Tiêu Điểm Điểm truyền tới: “Alo, mẹ ơi, là con, con là Điểm Điểm, Điểm Điểm nhớ mẹ rồi!”
Diệp Minh không biết Hà Băng đang nói chuyện với anh, anh chỉ thấy ngũ quan lạnh lùng ấy trong nháy mắt mềm mại xuống, tuyệt đối khác xa cảm giác lạnh lùng kiều diễm có gai vừa rồi đối với anh, cô cầm điện thoại, cười nói: “Ừ, mẹ* cũng nhớ con rồi, bảo bối.”
*Ngôi bên Trung chỉ có 33 – R, tương tự I – You bên tiếng Anh, không phân rõ ngôi xưng như bên Việt nhưng vì ngữ cảnh mình sẽ để mẹ, Diệp Minh nghe vào chỉ là ngôi ®3 – §, không phân biệt được.
Cô gọi — bảo bôi Diệp Minh mím môi, là… chồng cô gọi điện thoại tới sao?
Lúc cô nghe điện thoại cả người đều khác xa, đôi mắt xán lạn, cô như vậy anh từng thấy qua, ba năm trước lúc cô ở cùng anh cũng là như vậy.
Diệp Minh xuyên qua cửa sổ xe nhìn thoáng qua ánh đèn đường bên ngoài, đầy đầu đều là khoảng thời gian anh mới ra tù ba năm trước, cùng cô triền miên ngọt ngào.
Tất cô rơi, anh xỏ lại cho cô.
Bữa cơm đưa tới, anh cõng cô ăn.
Cô tức giận đuôi anh đi, anh tức giận hậm hực tặng cô hoa hồng…
Từng hình ảnh thể như mới xảy ra hôm qua.
Khoảng thời gian khii đó ngắn ngủi ngọt ngào cỡ nào, đủ để anh tưởng niệm trọn đời.
Chồng hiện tại đối tốt với cô, cô có phải cũng rất yêu cậu ta không?
Nhiều năm về sau, anh và cô đã trở thành người xa lạ quen thuộc nhất, cô đã ở bên người khác rồi.
Diệp Minh nhất thời cảm giác trái tim mình quặn đau, anh tưởng anh có thể nhẫn nhịn, nhưng khi anh chính tai nghe cô và người đàn ông khác nói lời ngọt ngào, anh vẫn cảm thấy trái tim mình đang rỉ máu.
Chương 2393:
Hà Băng nói chuyện với Tiểu Điểm Điểm, cô ngước mắt, nhìn về phía người đàn ông ngồi ,chỗ tài xế cô vẫn không nhìn thấy mặt của anh như trước, song có thể chứng kiến hàm dưới căng chặt của anh hiện tại, cô câu môi, nói với Tiểu Điểm Điểm: “Được, mẹ sẽ về sớm, tối nào mẹ cũng nhớ con, yêu con.”
Cô nói — yêu con.
Cô quả nhiên đã yêu người khác!
Diệp Minh mím môi mỏng mân thành một đường thẳng lạnh lẽo trắng bệch, hàn khí cả người thắm ra bên ngoài.
Lúc này xe van chậm rãi ngừng lại, đên nơi, cô nên xuống xe rồi.
Hà Băng vươn tay nhỏ bé hất lọn tóc bên quai hàm ra sau tai, lúc nâng mắt lên trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo đã trở nên nhàn nhạt mà lười biếng, cô kéo ra cửa sau xe, tiêu sái nhảy xuống.
Nhắc ra chân nhỏ đi tới chỗ bên cửa lái, cô giơ tay lên gõ cửa sổ xe, ý tứ muốn anh trượt cửa sổ xe xuống.
Mấy giây sau, cửa sổ xe trượt xuống, thế nhưng chỉ trượt xuống một chút, Hà Băng ở bên ngoài chỉ có thể thấy được vành mũ lưỡi trai của anh.
Người nọ là cố ý che mặt.
Hà Băng mở túi mình ra, lấy ra hai tờ tiền đưa tới: “Đây là tiền xe cho anh.”
Trong xe vươn ra một bàn tay to thô ráp, nhận tiền.
Thế nhưng không nhận đến, Hà Băng câu môi cười, sau đó vò nhàu hai tờ tiền, ném vào chỗ cạnh tài xế của anh.
Động tác này bắt chước anh, anh không cho cô hút thuốc.
Trong xe Diệp Minh khựng lại, sau đó nghiêng khuôn mặt tuấn tú đi, cặp mắt đen giấu dưới vành mũ cuối cùng cũng nhìn về phía người phụ nữ ngoài cửa sổ, cái quái gì vậy? Cô vậy mà đã trở nên phách lối như vậy?
Dám khiêu khích anh?
Hà Băng biết anh đang nhìn cô, cô nhướng chân mày lá liễu tinh xảo: “Khỏi thối, còn dư coi như là tiền boa cho anh.”
Nói xong, cô đạp giày cao gót rời đi.
Hà Băng!
Trong xe Diệp Minh chợt nheo mắt lại, anh tà mị nhêch đôi môi mỏng: “xoát”
một tiếng kéo ra cửa xe, một bàn tay thô ráp rộng lớn nhanh như tia chớp vươn ra cầm lấy cỗ tay mảnh khảnh của Hà Băng.
Tính cảnh giác của Hà Băng vô cùng cao, lúcbi anh chế trụ cổ tay, con ngươi cô trong nháy mắt lạnh lẽo, chân đã muốn lộn ngược ra sau khóa lại cổ họng anh, bẻ gãy cổ anh.
Thế nhưng người đàn ông đã sớm đoán được động tác của cô, mấy ngón tay thon dài có lực bá đạo trói hai cỗ tay cô ra phản bó phía sau, sau đó dùng lực kéo, khuôn mặt nhỏ của cô bất ngờ không kịp đề phòng quăng lên trên quần anh.
Thân thủ của anh như tên nhọn ra khỏi vỏ, dê dàng bắt được cô.
Mặt mày Hà Băng đều lạnh xuống, thân thủ của cô đều đứng đầu FIU, đến nay chưa từng có đối thủ.
Mà người đàn ông này chỉ vài chiêu thức đã trói chặt cô.
Cô ở trước mặt anh không chịu nổi một kích.
Lúc này cô đột nhiên phát hiện mặt mình chôn không đúng chỗ, cô chôn ở trong quần anh!
Anh mặc quần dài đen, vải vóc rất xù xì, cọ lên trên da thịt mềm mại khiến cô thấy đau.
Tư thế như vậy, rất ám muội.
“Buông!” Hà Băng lạnh lùng nói.
Chương 2394:
Bàn tay người phụ nữ mềm như không xương mang theo lực đạo mềm dẻo muốn thoát khỏi lòng bàn tay anh, Diệp Minh nhướng mày kiếm anh khí, sau đó vươn lưỡi liếm đôi môi mỏng khô ráo, bộ dáng kia vừa tà vừa dã.
Vật nhỏ, dám hống hách trước mặt anh?
Mặc kệ ba năm nay cô ở bên ngoài đã làm gì, ở chỗ anh, cô vẫn còn non lắm!
Lồng ngực to lớn Diệp Minh phập phòng vài cái, bàn tay dài cứng như vòng sắt vậy chế trụ cổ tay mảnh khảnh của cô, cô càng giãy giụa, anh quấn càng chặt.
Hà Băng thoát anh không được, cũng đánh không lại anh, một tài xế tàn tật sao có thể có thân thủ như vậy, vừa nhìn đã có mờ ám.
“Anh rốt cuộc là ai?” Hà Băng giơ lên đầu, nhìn lên khuôn mặt khuôn mặt tuấn tú kia.
Diệp Minh vươn tay giữ lại gáy cô, trước khi cô xem được, một chưởng ép khuôn mặt nhỏ của cô về quần mình.
Không cho phép cô xem.
Hà Băng không thấy được gì cả, thân thủ người đàn ông này quá nhanh.
Rất nhanh cô đã cảm thấy khó thở, bởi vì nguyên khuôn mặt nhỏ của cô đêu bị anh đè xuống.
Da thịt mềm mại nóng cháy, bởi vì cô cảm thấy anh có phản ứng sinh lý.
Anh vậy mà…
“Buông! Lẽ nào một kẻ què chân như anh còn có ý với tôi”
Kẻ què chân…
Diệp Minh nghe ba chữ này, nhàn nhạt câu môi, anh vốn chính là một thằng què.
Anh buông lỏng gáy cô ra.
Hà Băng nhanh chóng ngắng đầu lên nhìn về phía mặt của anh.
Diệp Minh không ngờ tới cô còn muôn nhìn mặt anh, mẹ nó, trong lòng anh khẽ chửi một tiếng, một chưởng chế trụ gáy của cô lần nữa ấn cô xuống quần mình.
Mẹ kiếp!
“Cụ nội nhà anh!” Hà Băng chửi tục một câu.
Diệp Minh lạnh mặt xuống, ba năm không gặp, cô thực sự gan lên nhiều lắm, hút thuốc uống rượu còn nói tục.
Anh tức giận hận không thể nghiêm khắc dạy dỗ cô một trận.
Lúc này Hà Băng đột nhiên bất động, bởi vì cô ngửi được mùi hương trên người anh.
Một mùi hương ngào ngạt vị đàn ông.
Hơi thở này thật quen thuộc, quen thuộc khiến cô ngắn ngơ.
Là… Diệp MinhI Đây là mùi hương trên người Diệp MinhI Hà Băng bắt đầu dùng mũi ngửi.
Từng chút ngửi mùi hương của anh.
Mùi hương của anh sạch sẽ, còn mang theo một vẻ khoan khoái nhẹ nhàng của cây tùng, thế nhưng vị đàn ông trên người anh vẫn nặng như vậy, mùi nam tính ngào ngạt xông vào miệng mũi cô.
Cô đang làm gì?
Nơi đây rất tối, đèn không chiếu đến, Diệp Minh rủ mí mắt anh tuấn nhìn cô gái đang ghé vào trên quần anh, cô từng chút một ngửi mùi hương của anh, giống như con chó con vậy.
Người đàn ông gần bốn mươi tuổi đã quá thành thục, hơn nữa ba năm nay không chạm qua phụ nữ, anh đang suy nghĩ hình ảnh không đứng đắn gì, tự anh biết.
Anh chuyển động yết hầu.
Chương 2395:
Lúc này Hà Băng há miệng, cắn một cái trên đùi anh.
Shh.
Diệp Minh chau mày kiếm, rên khẽ một tiếng.
Đau.
Vật nhỏ không có lương tâm này, cô thực sự dám cắn anh, hận không thể căn ra một miếng thịt trên đùi anh.
Anh trước đây thương cô thê nào chứ, đúng là trắng công nuôi mà.
Mí mắt dày rung động, anh bó chặt vòng hông to lớn cho cô cắn, viền mắt màu mực chậm rãi dính vào màu đỏ tươi, thế quái nào anh lại cảm thấy đặc biệt hưng phần khi bị cô cắn.
Vật nhỏ này trưởng thành rồi, cũng hung dữ lắm.
Lúc này ven đường có người đi tới, là một bà cụ dẫn cháu trai tản bộ trở về, cháu trai lanh mắt thấy được nơi đây, ngây thơ không hiểu hỏi: “Nội ơi, nội xem ở đó, bọn họ đang làm gì vậy ạ?”
Có người tới! Cả nhà tải app truyệnhola đọc nhiều nhé!
Diệp Minh rủ mí mặt anh tuân nhìn cô gái trên đùi, cô dường như không nghe được động tĩnh bên ngoài, còn cắn anh không nhả.
Ánh mắt anh ám trầm, bàn tay to chống lên cái trán cô, trực tiếp đẩy cô từ trên đùi mình ra.
Sức lực người đàn ông lón, Hà Băng thực sự bị đầy ra.
Thân thể nhỏ mềm mại trực tiếp bị đẩy ra ngoài xe.
Hà Băng nhìn anh, đột nhiên nhanh như tia chớp vươn tay, cởi ra mũ lưỡi trai trên đầu anh.
Diệp Minh không phòng bị, mũ lưỡi trai đã bị cô cướp đi.
Anh quay đầu, cặp mắt sâu thẳm bén nhọn kia lập tức đụng vào đôi mắt sáng trong trẻo lạnh lùng của cô gái.
Anh trong con ngươi trắng đen phân rõ ấy thấy được cái bóng của mình.
Hà Băng nhìn được anh rồi, nhìn thấy một gương mặt… xa lạ.
Đây không phải là mặt của Diệp Minh.
Hoặc là, đây không phải là mặt của Tiêu Thành.
Không phải khuôn mặt cô quen thuộc, quá xa lạ.
Hà Băng lập tức cứng đờ tại chỗ.
Diệp Minh thây may măn, cô không thê nhận ra anh, trước kia lúc còn là Tiêu Thành, anh đã dịch dung, hiện tại gương mặt này mới là gương mặt chân chính của Diệp Minh, cũng là gương mặt cô chưa từng thấy.
Cho nên, cô sẽ không nhận ra anh.
Quả nhiên, trong đôi mắt sáng kia của Hà Băng sáng lên, thiêu đốt lên chút gì đó, nhưng sau khi nhìn thấy mặt anh, cô ngắn ra, ánh lửa nơi đáy mắt kia từ từ dập tắt, cuối cùng bình tĩnh lại.
Rất nhanh, Hà Băng xoay người rời đi.
Cô đi rồi.
Diệp Minh nhìn thân ảnh của cô từng chút biến mắt trong tầm mắt mình, anh cũng không làm gì, bởi vì, anh cũng chẳng làm gì được.
Hà Băng về tới phòng mình, cô ngồi đờ ra ở trên giường.
Mấy phút sau, cô mở laptop trên bàn ra, dùng sợi dây chun đưa tay buộc mái tóc đen dài của mình thành đuôi ngựa, để lộ chiếc cổ thanh mảnh trắng hồng như thiên nga.
Ngón tay mảnh khảnh múa trên bàn phím, cô đăng nhập vào background process* của FlU, tra xét biển số xe của chiếc xe van kia.