Mục lục
Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1230:



Đám giám đốc đều chen lấn hỏi thăm Lệ Quân Mặc, Lệ Quân Mặc cởi áo khoác ngoài ra, trên người mặc tây trang màu đen, đứng lặng như cây tùng dưới ánh đèn sáng chói, ông như đế vương được đám người ân cần cung phụng trên cao.



Là con cưng của Đề Đô và là người đàn ông giàu nhất thế giới, Lệ Quân Mặc là người sáng lập ra kỷ nguyên thương giới. Trong những năm qua, ông đã dần lùi khỏi tầm mắt của mọi người, nhưng ảnh hưởng của Lệ thi đang lan rộng trên khắp thế giới và có sức ảnh hưởng mạnh mẽ đến không nơi nào là không có dấu vét của Lục thị, ông chính là một huyền thoại.



Đối mặt với những người này, trên khuôn mặt tuần tú của Lệ Quân Mặc cũng không có tâm tình gì lớn, ông một tay đút trong túi quần, cặp mắt phượng rơi vào Lâm Thủy Dao cách đó không xa.



Bà đang len lén uống rượu, chén rượu đỏ kia có hơi cay, bà uống một ngụm rồi thè lưỡi, bộ dáng kia có chút ngốc.



Lệ Quân Mặc buồn cười, người phụ nữ ngốc!



Lúc này Lâm Thủy Dao đã hấp dẫn không ít người chú ý, bao gồm cả đám giám đốc bên người ông, “Các anh mau nhìn, bên kia có một đại mỹ nhân!”



“Mỹ nhân này hơi lạ mặt nha, trước đây chưa từng gặp qua, nếu như tôi gặp rồi, nhất định sẽ ấn tượng rất sâu.”



“Mỹ nhân này bao nhiêu tuổi, 282”



“Tôi thấy cùng lắm là 28 tuổi thôi, không thể nhiều hơn nữa.”



“Mỹ nhân này thoạt nhìn ngây thơ hồn nhiên đó, hẳn rất dễ giải quyết, nếu không, tôi thử tiếp cận?”



1627544556543.png




Mặc dù như vậy, bà cũng không thể cải biến tuổi của mình, đã là phụ nữ tuổi cao rồi, lại đi rong chơi khắp nơi như vậy, hấp dẫn ánh mắt quá nhiều tên đàn ông, tâm tình Lệ Quân Mặc liền tệ hẳn.



Lúc này có một tên giám đốc không nhẫn nại được, ông muốn chạy tới chỗ Lâm Thủy Dao.



Nhưng một giây kế tiếp ông ta liền thấy toàn thân lạnh lẽo, dường như có một ánh mắt lành lạnh không vui rơi trên người ông ta.



Lão giám đốc ngắng đầu nhìn lên, chỉ thấy Lệ Quân Mặc lặng im trừng ông một cái, chỉ là cái liếc mắt vô cùng nhẹ thế nhưng làm người ta sợ thon thót.



Lệ Quân Mặc từ trong cốt nhục đã chảy ra tôn quý thanh hoa, thế nhưng ai cũng không thể quên thủ đoạn phiên vân phúc vũ cường đại của ông, người đàn ông này nguy hiểm trí mạng.



Lão tổng kia cứng đờ, ông ta nhìn Lâm Thủy Dao, rồi lại nhìn về phía Lệ Quân Mặc, dường như chọt hiểu ra thứ gì, ông ta hỏi dò: “Lệ… Lệ tổng, lẽ nào anh có quen biết với vị đại mỹ nhân kia?”



Lệ Quân Mặc ưu nhã nhấp một ngụm rượu đỏ trong tay, sau đó nhàn nhạt hừ một tiếng: “Quen Quen.”



Chữ này vừa rơi xuống, đám giám đốc bên cạnh liền hít khí lạnh, một chữ đơn giản đó của Lệ Quân Mặc lại là tuyên thệ chủ quyền, người phụ nữ kia là của ông, ai cũng không thể động.



Trời ạ!



Người phụ nữ kia rốt cuộc người nào?



Lâm Thủy Dao cảm thấy rượu đỏ trong tay uống không ngon chút nào, bà dự định đổi cái khác, lúc này phía trước đi liền đi tới hai người phụ nữ.



Một người trong đó là người phụ nữ vừa rồi cùng Lệ Quân Mặc xem mắt Lý Kỳ, còn một người phụ nữ là bạn thân của Lý Kỳ – Tôn Hiểu, hiện tại vẻ mặt Tôn Hiểu phẫn hận địch ý nhìn Lâm Thủy Dao: “Kỳ Kỳ, người cậu nói chính là cô ta sao, cô ta chính là con tiểu tam phá hỏng buồi xem mắt của cậu và Lệ tổng?”



Lý Kỳ là một tiểu thư khuê các, cũng sẽ không mạnh mẽ hung hãn như Tôn Hiểu, bây giờ đang ở party, bà ta cũng không muốn vỡ lở chuyện ra, liền lôi ống tay áo Tôn Hiểu, nhỏ giọng nói: “Hiểu Hiểu, quên đi, chúng ta không nên náo ở chỗ này.”
Chương 1231:



Tôn Hiểu lúc này hận sắt không thành thép nhìn Lý Kỳ: “Kỳ Kỳ, cậu nói cái gì thé, đó chính là Lệ Quân Mặc mà cậu đã thích mấy chục năm đấy, từ khi cậu lớn liền nhất kiến chung tình với Lệ Quân Mặc, trừ anh ấy ra, người đàn ông khác cũng không thể lọt vào mắt cậu, chớp mắt đã hơn mười năm đi qua, cậu cũng thành gái già rồi, hiện tại Lệ lão phu nhân khó khăn lắm chọn trúng cậu, để cậu và Lệ tổng xem mắt, nhưng con hồ ly tinh này đột nhiên giết ra phá hủy hết thảy, chẳng lẽ cậu không muốn tìm con ả tính sổ?”



“Tớ…” Lý Kỳ bị chọt trúng chỗ đau, hai mắt nhanh chóng đỏ, bà ta chờ Lệ Quân Mặc nhiều năm như vậy, vốn là sắp thành công rồi, thế nhưng Lâm Thủy Dao xuất hiện liền khiến công sức bà ta như kiếm củi ba năm thiêu một giờ.



Vừa rồi Lý Kỳ ở party trên liền thấy Lâm Thủy Dao, cũng liếc mắt nhận ra bà, nên bà ta kể chuyện này cho Tôn Hiểu.



Tôn Hiểu phẫn hận bát bình, muốn tìm Lâm Thủy Dao tính sổ.



Lâm Thủy Dao nghe hiểu, hai người phụ nữ này tới mang theo ý bắt thiện, bà câu môi, đôi mắt linh động dí dỏm nhìn về phía hai người kia: “Thật ngại quá hai vị, tôi e rằng phải cắt đứt tiết mục khuê mật tình thâm của hai người rồi.” Lý Kỳ và Tôn Hiểu ngắng đầu, chỉ thấy đôi mắt sóng nước sáng rực đang hàm chứa ý cười của của Lâm Thủy Dao nhìn về các bà.



Mặc dù hai người kia không thích Lâm Thủy Dao, nhưng là bị khuôn mặt minh diễm bức người và đôi mắt sáng rực ấy của Lâm Thủy Dao làm cho giật mình, đều là phụ nữ, các bà cũng cảm thấy dung nhan của Lâm Thủy Dao khiếp người, cái này cũng từ về phương diện khác kiểm chứng Lâm Thủy Dao chính là một tiểu hồ ly tỉnh.



Tôn Hiểu tức giận toàn thân run, liền âm dương quái khí giễu cọt nói: “Tiểu tam tôi đã thấy không ít, nhưng vẫn là lần đầu tiên thấy tiểu tam lớn lối như vậy.”



“Tiểu tam?” Lâm Thủy Dao, ưm… nếu như dựa theo thời gian tới nói, cái danh tiểu tam này làm cách gì cũng không thể nào rơi trên đầu của bà mà!



Lâm Thủy Dao không định ở nơi này lãng phí thời gian với hai người không quan trọng, bà nhìn chung quanh đại sảnh, nhanh chóng thì tìm được Lệ Quân Mặc giữa đại sảnh, bà dùng ánh mắt chỉ chỉ Lệ Quân Mặc: “Các cô thấy được gì không?”



Lý Kỳ và Tôn Hiểu theo ánh mắt Lâm Thủy Dao nhìn qua, lập tức liền thấy Lệ Quân Mặc: “Lệ tổng à, làm sao vậy, anh lại muốn chơi chiêu gì?”



Lâm Thủy Dao vô cùng vô tội trừng mắt nhìn: “Đừng có tưởng tượng xa quá, ảo tưởng cũng là một loại bệnh đấy, đó kìa, Lệ tổng ở đó, trả lại cho các cô, các cô cứ chậm rãi chơi, tôi đi trước.”



Nói xong, Lâm Thủy Dao trực tiếp xoay người rời đi.



Lý Kỳ cùng Tôn Hiểu: “…”



Các bà đã sợ ngây người, các bà làm sao sẽ nghĩ đến các bà nổi giận đùng đùng xông lại như thé, Lâm Thủy Dao lại đáp trả các bà một câu nhẹ bỗng, đó kì, Lệ tổng ở đó, trả lại cho các cô?



Người phụ nữ này thật đúng là mở miệng ra liền làm cho người ta kinh ngạc đến chết cũng không thôi.



“Cô đứng lại!” Lúc này Tôn Hiểu chặn lối đi Lâm Thủy Dao.



Lâm Thủy Dao ngước mắt nhìn Tôn Hiểu: “Cô còn có việc?”



“Đương nhiên có việc, cô có dám chơi một trò với bọn tôi không?”



“Trò chơi?” Lâm Thủy Dao hai mắt sáng ngời, bà thích nhất là chơi game: “Chơi vui không?”



“Chơi vui lắm, vô cùng vui, chúng ta chơi một ván đại mạo hiểm hay nói lời thật, thế nào?” Trong hai mắt Tôn Hiểu lộ ra vẻ âm mưu quỷ kế.



Lâm Thủy Dao đương nhiên biết Tôn Hiểu này không tốt lành gì, nhưng bà gật đầu: “Được, các cô đã thịnh tình mời, tôi đây liền phụng bồi, coi như tìm cho mình việc vui, nhưng đã nói trước, con người của tôi chơi game rất lợi hại, đến lúc đó các cô thua quá thảm cũng đừng khóc.”



Tôn Hiểu lại tìm mấy người, mọi người ngồi xuống trên tắm chiếu dài, Tôn Hiểu đặt một chai bia ở giữa: “Quy tắc trò chơi là như vậy, lát nữa tôi xoay chai bia này, miệng bình nhắm ngay người nào, người đó liền chọn một là nói thật, hai là đại mạo hiểm.”
Chương 1232:



“Được.”



Mọi người nhao nhao gật đầu.



Tôn Hiểu đứng lên, bà ta bắt đầu xoay chai bia.



Rất nhanh chai bia liền ngừng lại, miệng bình nhắm ngay…



Lâm Thủy Dao.



Đối với kết quả này, Lâm Thủy Dao không hề bất ngờ, bà bình tĩnh nhếch môi: “Vậy được rồi, tôi chơi.”



Tôn Hiểu đã cảm thấy Lâm Thủy Dao đã mắc câu, kế tiếp sẽ rất vui: “Vậy cô chọn nói thật, hay là chọn đại mạo hiểm?”



Lâm Thủy Dao nghiêng cái đầu: “Tôi chọn… đại mạo hiểm, như vậy mới kích thích.”



“Được, đại mạo hiểm chính là cô lây điện thoại ra, gọi điện thoại cho một người, đó không phải ai khác, mà là người đàn ông đầu tiên của cô, cô gọi điện thoại cho anh ta đi!”



Tôn Hiểu cười nói.



Lúc này Lý Kỳ bên cạnh lặng lẽ giật giật Tôn Hiểu: “Hiểu Hiểu, sao cậu lại đưa ra yêu cầu như thế?”



“Kỳ Kỳ, cái này cậu không hiểu đâu, tớ muốn ở trước mặt Lệ tổng vạch trần gương mặt thật của con hồ ly này, loại hồ ly tinh này không biết đã ngủ với bao nhiêu thằng, cú điện thoại này gọi rồi, Lệ tổng chắc chắn sẽ ghét bỏ cô ta, đến lúc đó Lệ tổng liền thấy cậu băng thanh ngọc khiết, liền tốt cho cậu.”



“Nhưng, làm thế nào thì Lệ tổng mới nghe được chứ?”



“Cái này cậu yên tâm.”



Tôn Hiểu liếc mắt với một tên bồi bàn trong đại sảnh, bồi bàn kia nhanh chóng gật đầu, sau đó kết nối điện thoại của Lâm Thủy Dao với loa ở đại sảnh, như vậy chỉ cần Lâm Thủy Dao gọi, toàn bộ party đều sẽ nghe được nội dung bọn họ nói chuyện.



Tim Lý Kỳ đập mạnh, bà ta là một cái tiểu thư khuê các, chưa từng làm qua chuyện xấu như vậy: “Hiểu Hiểu, như vậy không tốt lắm đâu, chúng ta hình như hơi quá đáng…”



*Kỳ Kỳ, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình, chúng ta đừng thông cảm với loại hồ ly như vậy, được rồi, cậu đừng nói chuyện, tớ sẽ báo thù cho cậu, cậu chỉ cần nhìn là được.” Tôn Hiểu giải quyết dứt khoát nói.



Lâm Thủy Dao ở đối diện như không nhìn thấy hai người kia xầm xì to nhỏ, bà lấy điện thoại di động của mình ra: “Được, tôi gọi.”



Tôn Hiểu hai mắt đều sáng, tới tới rồi, màn kịch hay sắp diễn rồi.



Lâm Thủy Dao cụp mắt, trên điện thoại di động bám một chuỗi số, sau đó gọi ra ngoài.



Bên kia Lệ Quân Mặc cảm thấy điện thoại trong túi quần rung lên, có người gọi điện thoại cho ông.



Lệ Quân Mặc lấy điện thoại di động ra vừa nhìn, là Lâm Thủy Dao gọi.



Ông nâng cặp mắt phượng, nhìn về phía Lâm Thủy Dao đang chơi game bên kia, thật hiếm lạ, bà dĩ nhiên chủ động gọi điện thoại cho ông.



Lúc này Tống Minh đã đi tới, thấp giọng nói mấy câu bên tai Lệ Quân Mặc, Lệ Quân Mặc nghe xong khẽ nhíu mày, sau đó ấn phím nhận nghe điện thoại.



Điện thoại tiếp thông trong nháy mắt, tên bồi bàn bị Tôn Hiểu mua chuộc tay chân nhanh chóng nối thông với loa, Lâm Thủy Dao giả bộ cái gì cũng không biết, bà mở miệng nói: “Alo.”



Alo.



Tiếng “alo” này vang vọng khắp đại sảnh, ánh mắt mọi người “xoát” một cái đều tập trung qua đây.



Tôn Hiểu rất kích động, bà ta chăm chú nhìn chằm chằm Lâm Thủy Dao, bà ta cảm thấy lần này Lâm Thủy Dao sẽ chết chắc.



Tôn Hiểu chẳng hề tò mò người đàn ông đầu tiên của Lâm Thủy Dao, nhất định là một hạng người vô danh không có tiền không có thân phận, bà ta chỉ cần ở trước mặt chứng minh Lệ Quân Mặc bà từng ngủ với người đàn ông khác là được.



Một giây kế tiếp, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp giàu từ tính, hết sức lạnh nhạt: “Có việc?”



Có việc?



Tôn Hiểu nhanh chóng bị kìm hãm, bà ta thế nào lại cảm giác giọng nói này quá hay, hơn nữa còn có vài phân quen thuộc?
Chương 1233:



Lúc này Lý Kỳ bên người giữ bà ta lại, biểu tình Lý Kỳ như là gặp phải quỷ, thất thanh nói: “Hiểu Hiểu, cậu mau nhìn ai đang nghe điện thoại kìa…”



Tôn Hiểu quay đầu nhìn lại, chỉ thầy Lệ Quân Mặc đứng ở dưới ngọn đèn trên vách tường, một tay đút trong túi quần, một tay nắm điện thoại thả bên tai, ông đang nghe điện thoại.



Lệ Quân Mặc dĩ nhiên đang nghe điện thoại!



Tôn Hiểu nhanh chóng hít vào một tiếng, bà ta cảm giác mình đầu“ong” một tiếng toàn bộ nổ tung, lẽ nào… lẽ nào Lệ Quân Mặc chính là người đàn ông đầu tiên của Lâm Thủy Dao?



Bên này sợ ngây người, toàn trường mờ mịt, tất cả mọi người không biết xảy ra chuyện gì.



Lúc này tuần thân thể cao lớn của Lục Hàn Đình xuất hiện ở trên lầu, anh đứng ở lan can khắc hoa nhìn một màn lầu dưới, anh biết mà, muốn mẹ vợ mờ nhạt thực sự quá khó khăn! Lục Hàn Đình biết, mẹ vợ nhà mình lại sắp làm ra chuyện kinh thiên động địa.



Lâm Thủy Dao nắm điện thoại, bà cười cười với người đàn ông phía đầu điện thoại kia nói: “Lệ tổng, là như vậy, tôi đang chơi trò đại mạo hiểm, vị Tôn Hiểu tiểu thư này bảo tôi phải gọi điện thoại cho người đàn ông đầu tiên của mình, cho nên, tôi chỉ có thể gọi cho anh vậy.”



Toàn trường hít vào khí lạnh, bọn họ khiếp sợ không gì sánh nồi nhìn Lâm Thủy Dao, rồi nhìn về phía Lệ Quân Mặc, bọn họ? Bọn họ!



Tôn Hiểu và Lý Kỳ chỉ cảm thấy choáng váng, các bà còn định dùng trò đại mạo hiểm chơi đùa Lâm Thủy Dao một chút, để bà lúng túng, nhưng bây giờ Lâm Thủy Dao trực tiếp gọi điện thoại đến Lệ Quân Mặc, thì ra… Lệ Quân Mặc thật sự là người đàn ông đầu tiên của bà!



Trời ạ.



Lúc này Tôn Hiểu cũng cảm giác một ánh mắt mỏng lạnh sắc bén rơi vào trên người bà ta, bà ta ngắng đầu nhìn lên, nhanh chóng chạm phải cặp mắt phượng kia của Lệ Quân Mặc.



Lệ Quân Mặc nhìn bà một cái, nhưng nhanh chóng thì dời đi ánh mắt.



Tôn Hiểu toàn thân lạnh lẽo, cảm giác một chậu nước lạnh dội xuống từ đỉnh đầu mình, bà ta lúc này mới nhận thấy được, hình như bà ta đã đắc tội Lệ Quân Mặc.



Hai chân Tôn Hiểu mềm nhữn, bà ta nhanh chóng nhìn về phía Lâm Thủy Dao, Lâm Thủy Dao còn đúng dịp cười xinh đẹp, đôi mắt linh động đang nhìn bà ta, nhưng trong tròng mắt của bà lóe ra vài phần sắc bén, làm người ta sợ hãi.



Tôn Hiểu đã biết, Lâm Thủy Dao ngay từ đầu đã biết được gian kế của bà ta, nhưng bà ta chỉ đang tương kế tựu kề.



Căn bản cũng không phải là bà chơi Lâm Thủy Dao, mà là Lâm Thủy Dao đang chơi bà, Xong.



Nhìn mặt Tôn Hiểu xám như tro tàn, Lâm Thủy Dao bèn nhếch môi, bà nói rồi mà, bà chơi game rất lợi hại.



Hơn hai mươi năm bà ở Đề Đô thành một đường thăng cấp đánh quái, yêu ma quỷ quái gì chưa thấy qua, Tôn Hiểu cùng lắm chỉ là một tiểu yêu tầm thường mà thôi.



Lúc này đầu điện thoại kia truyền đến giọng nói trầm thấp từ tính của Lệ Quân Mặc: “Cô gọi cho tôi chính là vì cái này, tôi là người đàn ông đầu tiên của cô, nên cô đang khoe khoang?”



“…” Lâm Thủy Dao xem như là hiểu được sự cuồng vọng tự đại của người đàn ông Lệ Quân Mặc này, dù sao không phải là đàn ông nào sẽ nói ra câu “muốn ngủ với tôi?



Không có cửa”.



Lâm Thủy Dao nâng đôi mắt sóng nước nhìn về Lệ Quân Mặc phía trước, ánh mắt hai người chạm nhau, Lâm Thủy Dao câu môi: “Lệ tổng, lời này của anh nói cứ như là anh là người đàn ông đầu tiên của tôi, chứ tôi không phải người phụ nữ đầu tiên của anh vậy ấy, có thể bóc tem được Lệ tổng, tôi đương nhiên phải khoe!”



Oh my godl!



Toàn trường khiếp. sợ há to miệng, bọn họ nghe được cái gì vậy, chẳng lẽ là ảo giác?



Con cưng Đề đô Lệ Quân Mặc không gần nữ sắc ai cũng biết, nhưng là bây giờ mạc danh kỳ diệu chạy ra một người phụ nữ, nói mình đã bóc tem Lệ Quân Mặc, cái này… là tiếng người sao?


Chương 1234:



Tống Minh đứng yên ở cạnh, vừa rồi anh ta đã nói bà đang chơi trò đại mạo hiểm, với trí tuệ boss lớn không khó đoán ra người phụ nữ Lâm Thủy Dao này sẽ đào cái hố để ông nhảy xuống, thế nhưng, boss lớn vẫn là nhận nghe điện thoại.



Đây chỉ có thể nói rõ một người đào hầm, một người nguyện ý nhảy, boss lớn cam tâm tình nguyện cưng chiều người phụ nữ tên là Lâm Thủy Dao.



Lệ Quân Mặc cảm thấy Lâm Thủy Dao thật đúng là cái gì cũng dám nói, ông không có tâm tình gì, nhưng trực tiếp cúp điện thoại, sau đó xoay người rời đi.



Lâm Thủy Dao thực sự là nhất chiến thành danh, bà đính cái mác “đã bóc tem Lệ Quân Mặc” lên trên người mình, rêu rao khắp nơi.



Trên hành lang, Lâm Thủy Dao lại thấy được hai người quen ở phía trước, là Lý Kỳ cùng Tôn Hiểu.



Hiện tại Lý Kỳ hai mắt hồng hồng, rõ ràng đã khóc qua, mà Tôn Hiểu phẫn hận nhìn chằm chằm bà, chừng như muốn dùng ánh mắt giết chết bà.



“Lâm Thủy Dao, có phải cô có ý hay không, tâm cơ của cô thực sự là quá sâu, Lệ tổng sao lại thế coi trọng người phụ nữ như cô?” Tôn Hiểu siết quyền lên tiếng.



Lâm Thủy Dao tiến lên hai bước, đi tới trước mặt Tôn Hiểu, bà lười biếng giơ tay dịch lọn tóc từ quai hàm ra sau tai: ‘Lệ tổng không coi trọng tôi, vậy nên coi trọng người nào, coi trọng cô sao?”



Biểu cảm buồn bã của Lý Kỳ cứng lại, kinh ngạc ngắng đầu nhìn về phía Tôn Hiểu.



Tôn Hiểu biến sắc: “Lâm Thủy Dao, cô nói bậy bạ gì đó, thích Lệ tổng là Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ là bạn thân tôi!”



“Đúng vậy, thích Lệ tổng là bạn thân cô, cô sao có thể thích người đàn ông mà bạn thân mình thích chứ, vấn đề này tôi cũng rất tò mò đó.” Lâm Thủy Dao cười nói.



“Kỳ Kỳ, cậu đừng nghe cô ta nói lung tung, cô ta đang khích bác ly gián…”



“Phải không?” Lâm Thủy Dao trực tiếp cắt đứt lời Tôn Hiểu, đôi mắt linh động bức người nhìn thẳng Tôn Hiểu, khiến Tôn Hiểu không chỗ che giấu: “Lệ Quân Mặc là một người đàn ông rất có mị lực, xem ra rất chiêu mộ ái mộ của phụ nữ, Lý Kỳ vừa lớn đã nhất kiến chung tình với Lệ Quân Mặc, nhưng người đồng thời cũng nhất kiến chung tình sợ rằng… cũng có cô Tôn Hiểu nhỉ!”



“Nhưng, Lý gia là danh môn vọng tộc, điều kiện Tôn gia không bằng được Lý gia, nên Tôn Hiểu cô cũng tự biết mình, biết Lệ Quân Mặc là mộng xuân cả đời không thể có được, cho nên cô nghe theo gia tộc an bài gả cho một người có tiền, chỉ tiếc chồng cô thích đánh bạc lại hay động thủ đánh người, hôn nhân của cô vô cùng bắt hạnh.”



“Hiện tại Lý Kỳ được Lệ lão phu nhân nhìn trúng, xem mắt với Lệ Quân Mặc, bạn thân là cô đây vừa nghe nói tin tức liền ngồi máy bay riêng trở về, trong lòng cô đến tột cùng suy nghĩ cái gì sợ rằng chỉ có mình cô biết.”



*Cô lòng đầy căm phẫn tìm tôi thật sự chỉ là ra mặt cho bạn thân mình thôi sao? Chẳng lẽ không phải bởi vì trong lòng cô có hâm mộ và ghen ghét? Tình cảm của cô đối với bạn mình nhất định rất phức tạp nhỉ? Cô đồng thời không muốn để bạn thân mình và Lệ Quân Mặc có kết quả, mặt khác lại vừa hy vọng bạn mình có thể xem mắt thành công với Lệ Quân Mặc, như vậy cô cũng gần quan được ban lộc, có thể nhân cơ hội tiếp cận Lệ Quân Mặc.”



*A, xem cô đối với Lệ Quân Mặc như vậy, thực sự là tình sâu vô cùng ấy nha.”



Lâm Thủy Dao chậm rãi nói hết, giọng điệu hời hợt lại làm người kinh tâm động phách, Lý Kỳ và Tôn Hiểu đều cứng đờ.



Sắc mặt Tôn Hiểu đã tái nhợt như trang giấy, nội tâm bà ta nhắc lên sóng lớn cuồn cuộn, bà ta không biết sao Lâm Thủy Dao đã biết được mọi chuyện.



Tôn Hiểu đột nhiên cảm thấy Lâm Thủy Dao trước mắt thực sự đáng sợ, bà ta hối hận rồi, bà ta chớ nên trêu chọc một địch thủ mạnh mẽ như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK