Anh lái xe, mắt nhìn thẳng nhìn về phía trước, ánh đèn đường xuyên qua cửa sổ xe chiết xạ trên gương mặt anh tuấn, càng tỏ thêm vẻ tang thương.
Nhiều năm như vậy tuy thân đang ở giữa phồn hoa, thế nhưng phồn hoa chưa bao giờ thuộc về anh, anh cũng chưa từng quyền luyến lạc lối.
Mấy năm nay đi qua bao nhiêu con đường quanh co khúc khuỷu, chém bao nhiêu bụi gai phong sương, chưa kịp lớn đã mắt đi bố mẹ, bởi vì đất nước mà tha hương nay đây mai đó, chiến trường nhuộm đẫm máu khoác lên thân anh nơi nơi hoang tàn, anh đã quen với cô độc.
Trong tròng mắt thâm thúy của Diệp Minh dính vào màu đỏ tươi, còn có một chút gì đó như là ánh lệ, anh cong đôi môi mỏng, khản đặc cười nói: “FFi đoạn đường này, anh chưa từng suy tính, tính toán mình đã bỏ ra bao nhiêu, sẽ thu hoạch cái gì, năm đó bố mẹ rời đi anh chưa kịp thấy mặt lần cuối, thế nhưng bó đã để lại một tờ giấy cho anh, rất đơn giản vài chữ, đường đường chính chính đối nhân xử thế.”
“Có đôi khi cũng sẽ cảm thấy mệt, những khuôn mặt xa lạ bên người khiến bản thân mỏi mệt, sẽ chán ghét cảnh tối tăm bản thỉu này, thế nhưng anh vẫn tiếp tục như cũ, cuộc sống như thế không thể nói rõ là tốt hay không tốt, mã đến khi anh gặp em.”
“Anh vẫn như cũ nhớ kỹ thấy lần đầu tiên gặp em, trong căn phòng tối đen kia, em cầm bút máy đâm vào mắt phải Tiêu Tứ, đầy mắt quả quyết, khi đó anh đã làm anh cảm thấy kinh diễm.”
“Sau đó em ở đây không ngừng lón lên, tình cảm dần nảy nở giữa chúng ta đã vượt tầm kiểm soát, em thổ lộ tình yêu với anh, em từng bước ép sát, anh mấy lần trốn chạy, kỳ thực không phải là không muốn, mà là… sợ.”
“Anh sợ tìm không được thăng bằng, một tay là gánh nặng, một tay là tình yêu, sợ lầm quốc, sợ phụ em, thế gian này đâu thể vẹn toàn đôi đường, bất phụ Như Lai bất phụ khanh chứ?”
“Càng sợ chính là, sợ năm tháng đổi dời, thời gian đã vụt mắt, ở tuổi xuân tươi đẹp của em, anh làm sao dám… ca bài ca ái tình cho em nghe?”
“Thế nhưng, cuối cùng vẫn lưu luyến, vẫn yêu, yêu em cho anh ám áp, lưu luyên tình yêu em cho anh, đi đã nhiều năm như vậy, đột nhiên muốn dừng bước chân lại, mệt rồi, chán rồi, bị thương rồi, tim đau rồi, cô đơn rồi, tịch mịch rồi, chỉ muốn ngã đầu ngủ, đột nhiên muốn có em tới ở cùng.”
“Muốn cùng em có một mái em, muốn kể với em về bố mẹ anh, muốn nghiêm túc hỏi em một câu, Hà Băng, anh không hoàn mỹ, anh đã sắp đầu bốn rồi, nên em đã suy nghĩ kỹ chưa, ngàn vạn lần đừng chơi đùa ta, bởi vì anh lần đầu tiên chơi cái trò tình cảm này, lần đầu tiên biết yêu.”
“Anh còn muốn len lén nói cho em biết, nếu như quá khứ từng khiến em thương tâm em nhất định phải bao dung nhiều hơn, anh tâm thần bắt định anh lưỡng lự bàng hoàng cũng là bởi vì anh quá già, mà em còn quá trẻ, anh rất tệ, mà em lại tốt vô cùng, anh vẫn luôn suy nghĩ tương lai của chúng ta, anh cuối cùng vẫn đang tìm kiếm chúng ta có khả năng có hạnh phúc hay không, giao trái tim cho em, đáy mắt đều là em, Hà Băng, đã nhiều năm như vậy rồi, anh yêu em.”
Anh nói, Hà Băng, đã nhiêu năm như vậy rồi, anh yêu em.
Hà Băng mặt cong mày cười, cô rốt cục đã chờ được, chờ được tiếng thổ lộ này của anh, tiếng yêu này của anh.
Thân thể nhỏ mềm của Hà Băng chậm rãi nằm xuống phía dưới, khuôn mặt nhỏ nằm trên vùng đùi bền chắc của anh, cô vươn tay, sờ lên đôi chân giả gắn trên đùi phải của anh, nơi đây, là tình yêu tốt nhất anh đã cho cô.
Kỳ thực anh hùng chân chính cũng làm từ máu thịt, cái gọi là mềm mại và uy hiếp sẽ làm bọn họ càng trở nên tươi đẹp hơn.
Hà Băng nhẹ nhàng nhắm hai mắt: “A Minh, anh biệt không, ba năm trước đây lúc anh rời đi em đã nằm mơ, em mơ tới em mang thai, sinh một bé gái.”
Con gái sao, thật tốt.