Ngày hôm nay Hạ Tịch Quán mặc rất kín, da thịt cô quá mềm, toàn thân đều là vét tích anh làm ra, nên cô mặc chiếc áo sơmi lụa hoa, ở cổ áo thắt nơ con bướm một bên, phía dưới là váy suông dài đen, phủ xuống mắt cá chân tinh xảo. Bên người cô vây quanh rất nhiều bạn nhỏ, các bạn nhỏ này đều rất thích cô, vây quanh cô ríu ra ríu rít, đôi môi đỏ mọng của cô nhộn nhạo ý cười mềm mại, gió mát lay động làn váy, quả thật là tiên trời giáng xuống, mười phần tiên khí.
Ánh mắt Lục Hàn Đình vẫn dừng lại trên người cô, anh biết cô xinh đẹp, đã trôi qua máy năm, hiện tại anh thấy cô vẫn như cũ cảm thấy tâm động.
Hạ Tịch Quán không thể nghi ngờ chính là cảnh đẹp ý vui vào lúc giờ cao điểm là tan học, lúc này có máy người bố của các bạn nhỏ đi ngang qua xe Lục Hàn Đình, hưng phần thảo luận, “Đó là cô giáo giáo dục trẻ em mới tới đó! Dung mạo thật xinh đẹp.”
“Chứ gì nữa, con gái tôi mỗi ngày trở về đều nói cô giáo tiên nữ thế này thế nọ, hôm nay vừa nhìn quả nhiên còn xinh đẹp hơn tiên nữ.”
“Mấy anh đã nói chuyện với cô giáo tiên nữ lần nào chưa?”
“Chưa, nhưng từng ở bên cạnh nghe qua, giọng của cô giáo tiên nữ rất mềm mại ngọt ngào.”
“Không bằng chúng ta kiếm cớ nói chuyện với cô giáo tiên nữ đi!”
Mấy người bố này vừa thương lượng xong liền đi đến chỗ Hạ Tịch Quán.
Lục Hàn Đình nhìn mấy tên kia đi đến cạnh Liễu Hạ Tịch Quán, bọn họ đón con của mình, không biết cùng Hạ Tịch Quán nói những gì, Hạ Tịch Quán nhỏ giọng khẽ nói chuyện với bọn họ, còn huơ huơ đôi tay nhỏ bé cùng nói tạm biệt với bọn họ.
Lục Hàn Đình nhìn ý cười nhộn nhạo trong tròng mắt cô, đúng như máy người đàn ông mới vừa nói, mềm mại ngọt ngào, nhưng, từ khi cô trở về, cô chưa từng cười với anh như vậy.
Hiện tại nụ cười của cô đã không thuộc về anh.
Lục Hàn Đình vừa nhìn về phía máy người bố kia, đều là đàn ông, anh đương nhiên thấy được sức hấp dẫn trí mạng của Hạ Tịch Quán trên thân mấy gã kia.
Mi tâm anh tuần của Lục Hàn Đình trực tiếp trầm xuống, sắc mặt đã âm trầm có thể nặn ra nước, anh chưa bao giờ’ phủ nhận lòng muốn chiếm làm của riêng của bản thân với Hạ Tịch Quán, hiện tại cô chính là vật riêng của anh, bất luận kẻ nào cũng không thể động, càng đừng mưu tính nhúng chàm.
Lục Hàn Đình mở cửa xe ra, đi ra ngoài.
Lục Hàn Đình vừa ra sân đã hắp dẫn ánh mắt mọi người.
Đám phụ huynh đã sớm nghe nói cháu ruột Lục gia Lục Thần Dịch cũng đến đây học, bố Lục Thần Dịch lại là đệ nhất tài phiệt, toàn bộ vùng đất bên này đều là sản nghiệp dưới danh Lục gia, ngay cả những tòa lầu cao nhất trong vườn trẻ này đều là Lục Hàn Đình quyên tặng, hiện tại Lục Hàn Đình lộ diện, tắt cả mọi người đã chắn kinh.
Mấy người bố nhanh chóng lui sang một bên, tránh lưỡi dao sắc nhọn ấy đi.
Thấy bọn họ biến mắt ở trước mắt, Lục Hàn Đình lúc này mới thu hồi ánh mắt, anh khẽ nâng chiếc hàm kiên nghị lên, bộ dáng kia có chút ngạo kiều. Hừ, muốn đoạt phụ nữ với tôi, còn non lắm!
Hạ Tịch Quán nhìn vị Phật trước mắt này, hiện tại ánh mắt của mọi người đều tụ tập qua đây, cô không muốn đẻ mọi người nhìn ra cái gì, cho nên cô đưa bàn tay nhỏ của Tiểu Dịch Dịch tới: “Lục tổng, Dịch Dịch hôm nay ở trong nhà trẻ rất ngoan đó, anh có thể mang về nhà rồi.”
Lục Hàn Đình nhìn nụ cười giả kia của cô, cô cười qua loa có lệ với anh, nhưng ban nãy cô cười với máy tên kia ngọt ngào rực rỡ không gì sánh được, đãi ngộ này quá chênh lệch!
Lục Hàn Đình dắt tay Tiểu Dịch Dịch, cũng không nói gì, xoay người rời đi, lưu cho Hạ Tịch Quán một thân ảnh xa cách lại tôn quý.
Hạ Tịch Quán tận lực lơ đi tên đàn ông âm tình bất định này, cô nhìn Tiểu Dịch Dịch: “Dịch Dịch, bye bye con nha.”
Tiểu Dịch Dịch lưu luyến nhìn Hạ Tịch Quán.
Hai bố con đi tới bên chiếc Rolls-Royce Phantom, Lục Hàn Đình kéo ra cửa sau xe, để Tiểu Dịch Dịch bò lên trên xe xong, sau đó anh nghiêng người một cái, đôi mắt thâm thúy rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc của Hạ Tịch Quán, trầm giọng gọi: “Hạ Tịch Quán!”
Chương 1046: Hạ Tịch Quán Là Người Phụ Nữ Của Tôi!
Lục Hàn Đình đột nhiên mở miệng, giọng nói trầm thấp từ tính kia nhanh chóng truyền tới màng tai tắt cả mọi người, ai nây cũng quay ngoắt sang nhìn về Hạ Tịch Quán.
Trời ạ.
Lục tổng dĩ nhiên trước mặt mọi người gọi cả tên họ Hạ Tịch Quán, bọn họ đây là quan hệ gì thế?
Trong đôi mắt mọi người dấy lên tắm lòng hóng chuyện hừng hực, bọn họ dường như phát hiện tin tức lớn mang tính phát nổ rồi, ăn một quả dưa lớn!
Hạ Tịch Quán đột nhiên cứng đò, cô thật không ngờ Lục Hàn Đình sẽ trước mặt nhiều người gọi cô như vậy, anh làm cái gì thế?
“Cô giáo Hạ, Lục tổng đang gọi cô.” Lúc này Cô giáo Trần nhỏ giọng nhắc nhở.
Hạ Tịch Quán cảm thấy vô số ánh mắt đang quan sát cô và Lục Hàn Đình, cô nhanh chóng chạy tới trước mặt Lục Hàn Đình: “Lục tổng, anh gọi tôi? Có phải tôi làm việc có chỗ gì sơ sót không, anh cứ nói ra, tôi nhất định sẽ sửa.”
Lục Hàn Đình nhìn dáng vẻ cô kiệt lực che giấu, cười lạnh, anh không có kiên nhẫn mở miệng nói: “Lên xe.”
Lên xe?
Anh lại bảo cô lên xe?
Toàn trường hít vào ngụm khí lạnh.
Con ngươi Hạ Tịch Quán cũng co rụt lại, cô nghỉ ngờ, không phải anh nói quan hệ hai người bọn họ không thể công khai sao? Nhưng bây giờ anh để cho cô lên xe của anh, anh là ngại quan hệ của hai người ra ánh sáng không đủ nhanh sao?
Anh đến tột cùng suy nghĩ cái gì?
“Hạ Tịch Quán, rốt cuộc cô có lên xe hay không? Hiện tại không lên xe, về sau đừng lên nữa, cũng không cho gặp Lục Thần Dịch nữa.” Lục Hàn Đình trầm giọng không vui uy hiếp nói.
Tốt, Hạ Tịch Quán chấp nhận uy hiếp này, cô cúi lưng thật thấp, trực tiếp chui vào chiếc Rolls-Royce Phantom.
Lục Hàn Đình đóng cửa sau xe, anh cũng không để ý ánh mắt của mọi người, quay người lên ghế lái, chở hai mẹ con trở về biệt thự Phong Lâm.
Lần này hiện trường đều nổ tung, bọn họ nhìn Hạ Tịch Quán lên xe Lục Hàn Đình, sau đó được anh mang đi, Rolls-Royce Phantom để lại cho bọn họ một bóng xe kiêu ngạo lại ngang ngược, phảng phát như tuyên thệ với toàn thế giới Hạ Tịch Quán là người phụ nữ của tôi!
Biệt thự Phong Lâm.
Tiểu Dịch Dịch muốn ăn bánh ga-tô, Hạ Tịch Quán quyết định tự mình làm một cái bánh ga-tô cho Tiểu Dịch Dịch.
Thím Triệu đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, Hạ Tịch Quán vào phòng bếp, cô tách lòng trắng và lòng đỏ trứng ra, sau đó bắt đầu đánh lòng trắng.
Lúc này cô đột nhiên nghe được tiếng bước chân, có người đi tới phía sau của cô.
Ai?
Hạ Tịch Quán không cần quay đầu lại cũng biết là Lục Hàn Đình, bởi vì cô đã ngửi được mùi thuốc lá trên người của anh, vừa rồi anh hút thuốc lá, hơi thở sạch sẽ mát lạnh nam tính quanh quần mùi thuốc lá nhàn nhạt, ấy vậy mà lại hết sức dễ ngửi.
Hàng mi cánh bướm của Hạ Tịch Quán run rẫy, lúc này Lục Hàn Đình ở phía sau vươn bàn tay to, bấu vào thắt lưng mềm mại của cô, anh từ phía sau dán lên thân thể yêu kiều của cô, môi mỏng rơi vào mái tóc dài của cô, bắt đầu hôn.
Anh lại bắt đầu sao?
Lần này lại ở ngay phòng bếp?
Hạ Tịch Quán bắt an động hai cái, nhỏ giọng kháng nghị: “Lục Hàn Đình, anh đừng như vậy, thím Triệu và Dịch Dịch lúc nào cũng có thể tiền vào.”
“Sẽ không vào, tôi khóa cửa rồi.”
Cái gì, anh còn khóa cửa phòng bếp rồi!
Lúc này Lục Hàn Đình hôn được vành tai trắng như tuyết, anh nhắm mắt, giọng khàn khàn: “Ngày mai đừng đến nhà trẻ đi làm nữa.”
“Vì sao?” Hạ Tịch Quán quay đầu, đôi mắt trong vắt nhìn anh.
Khuôn mặt tuần tú của Lục Hàn Đình ẩn ở nơi tranh sáng tranh tối, anh sâu kín nhìn cô một cái: “Bảo cô đừng đi thì đừng đi, nào có nhiều vì sao như vậy. Về sau ban ngày dành cho Lục Thần Dịch, buổi tối cho tôi, còn chưa đủ để cô bận rộn?”
Chương 1047: Hạ Tịch Quán, Cô Dám Cắn Tôi Thử Xem!
Hạ Tịch Quán bắt đầu lo lắng, anh đây là muốn khống chế cuộc đời, tự do của cô sao?
Anh muốn xen vào cô đến mức nào?
Một câu nói nhẹ bỗng vừa rồi của anh đã khiến Hạ Tịch Quán kinh hãi, cô nhìn cặp mắt u trầm kia của Lục Hàn Đình, con ngươi anh giống như mực nước nhuộm đẫm, không phản ra chút ánh sáng, khiến người ta nhìn không thấu anh đang suy nghĩ cái gì.
“Lục Hàn Đình, anh đừng như vậy, dù tôi có thể không đến nhà trẻ đi làm, nhưng tôi cũng có việc làm mà…”
“Hừ…” Lục Hàn Đình lạnh lùng cắt đứt cô, anh nhéch môi mỏng cười như có như không: “Có phải cô còn phải bồi những tên khác không?”
Lục Hàn Đình dùng sức bắm một cái trên thắt lưng mềm mại của cô: “Tôi cũng quên, chẳng máy chốc cô sẽ đến Hoa Tây Châu gặp Tô Hi, Tô Hi ở nơi đó chờ cô mà nhỉ?
Nơi đó khả năng… còn có con của các người, cho nên cô ban ngày không thể bồi con tôi Lục Thần Dịch, buổi tối cũng không thể bồi một người đàn ông là tôi, phải không?”
Anh quả nhiên nghe hết cuộc nói chuyện của cô và Tô Hi, anh biết cô sắp đi Hoa Tây châu.
Hạ Tịch Quán tận lực làm lơ đi lời châm chọc của anh, cô rũ mi xuống: “Tôi phải đến Hoa Tây châu, tôi có nhiệm vụ rất quan trọng ở đó, ngược lại… ngoại trừ tôi, bên cạnh anh còn có rất nhiều người phụ nữ khác, chúng ta ở cùng nhau, anh cũng sẽ rất nhanh thì ngủ chán tôi… Á…”
Hạ Tịch Quán lời vẫn chưa nói hết, Lục Hàn Đình liền quấn chặt lấy vòng cô, buông lỏng vừa chuyển, để cô đối mặt với anh.
Hạ Tịch Quán cảm giác lưng mình đang chồng lên bồn rửa chén lạnh như băng, cô muốn di chuyển, thế nhưng hai tay Lục Hàn Đình chống trên bồn cầm có cô trong lòng mình, sắc mặt anh âm vụ dử tợn cười nói: “Hạ Tịch Quán, cô hình như rất chờ mong tôi có thể ngủ chán cô, có phải cô đã và đang cầu khẩn tối nay tôi sẽ đạp cô đi, cứ để người phụ nữ khác bò lên trên giường của tôi, như vậy cô có thể thoát khỏi tôi, đúng không?”
Hạ Tịch Quán nhanh chóng chau hàng mày thanh tú: “Tôi không phải ý này… anh buông ra trước đi, thím Triệu và Dịch Dịch chẳng máy chốc sẽ vào đó…”
Nhìn dáng vẻ cô bài xích kháng cự, Lục Hàn Đình trực tiếp mím môi, anh cúi đầu, hung hăng ấn lên môi cô.
Lần này anh hôn rất hung hãn, hệt như mưa rèn gió dữ, vội vã phát tiết, Hạ Tịch Quán nhanh chóng không thở được, cô cảm giác không khí của mình đều bị anh cướp đoạt đi.
Hạ Tịch Quán khó chịu chống hai tay nhỏ lên lồng ngực to lớn của anh, cô mở miệng, lại muốn cắn anh.
Thế nhưng lần này Lục Hàn Đình đã nhận ra động tác của cô trước một bước, anh vươn bàn tay to, dùng sức nắm khuôn mặt nhỏ của cô: “Hạ Tịch Quán, cô dám cắn tôi thử xeml”
Khuôn mặt Hạ Tịch Quán bị anh bóp chu lên, đôi mặt trong vắt xấu hỗổ nhìn anh, không tiếng động chống cự.
Lục Hàn Đình nhìn đôi môi đỏ tươi kiều diễm ướt át ấy, anh giơ ngón cái ra, dùng sức ấn trên môi cô, nhìn môi của cô dưới ngón tay anh dần dần mát đi màu sắc, sau khi ngón tay anh rời đi, màu đỏ tươi kia lại dồi dào quay về, điều này làm cho tròng mắt anh bừng lên ngọn lửa đỏ thăm.
Hai người đã làm qua rất nhiều chuyện thân mật, Hạ Tịch Quán đương nhiên biết anh bây giờ muốn làm gì, lần gặp lại sau ba năm, nhu cầu của anh ở phương diện kia trỏ’ nên rất mạnh mẽ, một người đàn ông 32 tuổi, ở trước mặt của cô không chút nào khắc chế ham muốn của mình với cô.
Cũng tỷ như hiện tại, Hạ Tịch Quán cảm thấy anh đã dùng ngón tay chơi đùa đôi môi đỏ mọng của cô.
Lục Hàn Đình sâu kín nhìn cô, cũng không nói gì, thế nhưng ham muốn đã rõ rành rành, anh vươn tay ôm cô, muốn ôm cô ngồi trên bồn rửa chén.
Chương 1048: Cô Và Tô Hi Chưa Chơi Như Vậy À2?
Hạ Tịch Quán hốt hoảng sờ soạng, không biết mò tới là bát hay là đũa, nơi đây chính là phòng bếp.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng đè bàn tay Lục Hàn Đình xuống: “Chờ một chút!”
Lúc này bị cắt đứt, ánh mắt Lục Hàn Đình đậm đặc nóng bỏng nhìn cô chằm chằm: “Sao vậy?”
“Có thể chờ đến buổi tối, về đến phòng hay không…” Hạ Tịch Quán nhỏ giọng thương lượng với anh.
Lục Hàn Đình nhướng đuôi lông mày hẹp dài, lộ ra phong tình thành thục của người đàn ông: “Làm sao, chưa thử: với Tô Hi ở phòng bếp à?”
“…” Mặt Hạ Tịch Quán trắng nhọt.
Lục Hàn Đình trực tiếp đầy váy trên người cô lên.
“Lục Hàn Đình: “Hạ Tịch Quán lại ngăn anh,” Tôi tới cái kia rồi, tôi tới kì Nghe được cái này, Lục Hàn Đình mím môi mỏng, khí thở.
ra nóng hun, anh đang hứng, cô lại nói cô đến kì rồi.
“Sao không tới sớm không tới trễ, bây giờ lại tới? Tôi xem thử.” Lục Hàn Đình nhắc làn váy của cô lên.
“Đừng, tôi không lừa anh, tôi thực sự đến kỳ rồi!”
Bàn tay rõ khớp xương của Lục Hàn Đình dùng sức bóp eo thon của cô, vốn có chút không vui, hiện tại lực đạo.
càng không cần thận, bóp chặt lấy cô: “Tôi làm sao biết cô có lừa tôi hay không? Hạ Tịch Quán chính là một kẻ lừa đảo, miệng đầy lời nói dối.”
Hạ Tịch Quán bị anh bóp đau, cô cảm giác bên hông khối thịt non nớt kia đã bị bóp đỏ.
Ngay những lúc này, thời điểm anh không vui, đều sẽ làm đau cô.
Hạ Tịch Quán cắn răng lên đôi môi đỏ mọng: “Lần này tôi không lừa anh, anh muốn kiểm tra thì kiểm tra đi! Nói chung, phụ nữ đến kỳ không thể làm cái kia, biết đâu được sẽ mắc bệnh phụ khoa.”
Lục Hàn Đình nhìn cô chằm chằm, sau đó tay buông lỏng, khuôn mặt tuần tú lạnh nhạt: “Thật mất hứng!”
Anh tin rồi.
Hạ Tịch Quán lừa anh, cô cũng không đến kỳ, nhưng cô mới vừa khâu máy mũi, bác sĩ nói cấm làm chuyện đó, nên cô chỉ có thể nói dối.
Khi cô không thể thỏa mãn anh, anh trở nên bạc tình thờ ơ, không chút do dự dùng sức đầy cô ra.
Hạ Tịch Quán giật giật, muốn tránh thoát ngực của anh.
Thế nhưng thân thể đồ sộ Lục Hàn Đình giống như bức tường, hoàn toàn không có ý muốn động, còn muốn vây cô trong lòng.
Hạ Tịch Quán nghỉ hoặc không hiểu nhìn anh.
càng không cần thận, bóp chặt lấy cô: “Tôi làm sao biết cô có lừa tôi hay không? Hạ Tịch Quán chính là một kẻ lừa đảo, miệng đầy lời nói dối.”
Hạ Tịch Quán bị anh bóp đau, cô cảm giác bên hông khối thịt non nớt kia đã bị bóp đỏ.
Ngay những lúc này, thời điểm anh không vui, đều sẽ làm đau cô.
Hạ Tịch Quán cắn răng lên đôi môi đỏ mọng: “Lần này tôi không lừa anh, anh muốn kiểm tra thì kiểm tra đi! Nói chung, phụ nữ đến kỳ không thể làm cái kia, biết đâu được.
sẽ mắc bệnh phụ khoa.”
Lục Hàn Đình nhìn cô chằm chằm, sau đó tay buông lỏng, khuôn mặt tuần tú lạnh nhạt: “Thật mất hứng!”
Anh tin rồi.
Hạ Tịch Quán lừa anh, cô cũng không đến kỳ, nhưng cô mới vừa khâu máy mũi, bác sĩ nói cắm làm chuyện đó, nên cô chỉ có thể nói dối.
Khi cô không thể thỏa mãn anh, anh trở nên bạc tình thờ ơ, không chút do dự dùng sức đầy cô ra.
Hạ Tịch Quán giật giật, muốn tránh thoát ngực của anh.
Thế nhưng thân thể đồ sộ Lục Hàn Đình giống như bức tường, hoàn toàn không có ý muốn động, còn muốn vây cô trong lòng.
Hạ Tịch Quán nghỉ hoặc không hiểu nhìn anh.
Chương 1049: Cô Giáo Tiên Nữ Đi Đâu Rồi?
Hạ Tịch Quán trợn to hai mắt, cô trực tiếp muốn chạy trồn: “Lục Hàn Đình, anh đừng ở chỗ này xằng bậy, tôi không muốn…”
Lúc này bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân, Tiểu Dịch Dịch tới.
Tiểu Dịch Dịch gõ cửa một cái, sau đó nhón chân lên, vươn tay nhỏ mở chốt cửa.
Hạ Tịch Quán sợ đến mức không dám hít thở, tay vội chân loạn đẩy Lục Hàn Đình ra: “Lục Hàn Đình, Dịch Dịch ở bên ngoài, chúng ta néu không đi ra sẽ hù Dịch Dịch đó.”
Lần này Lục Hàn Đình cũng không bởi vì Tiểu Dịch Dịch ở bên ngoài mà nhượng bộ, giọng nói đã khản đặc, bàn tay siết chặt khuôn mặt nhỏ tuyệt đẹp của Hạ Tịch Quán: “Nếu không muốn Dịch Dịch vào thì đừng lên tiếng, thím Triệu sẽ Xử lý.”
Hạ Tịch Quán khiếp sợ nhìn anh, thím Triệu sẽ xử lý, điều kiện tiên quyết là thím Triệu phải đoán được bọn họ ở phòng bép làm cái gì.
“Lục Hàn Đình, anh đừng như vậy, mau buông tôi ra, tôi nhớ Dịch Dịch rồi, chúng ta để Dịch Dịch vào có được không?”
Lục Hàn Đình đã mắt kiên nhẫn, mày kiếm nhíu lại, mở miệng liền hô: “Người đâu, chết đi đâu rồi?”
Lúc anh nói lời này, bàn tay vòng qua phía sau, trực tiếp đè xuống cái ót Hạ Tịch Quán…
Thím Triệu đang ở trong phòng ăn chuẩn bị hoa quả cần dùng để làm bánh ga-tô, lập tức nghe được tiếng gầm nhẹ bộc phát tại phòng bếp.
Thím Triệu sợ đến mức ném cả hoa quả đi, nhanh chân chạy đến bên người Tiểu Dịch Dịch.
Chỉ thấy Bịch Sữa Nhỏ Tiểu Dịch Dịch đều đã nằm ở trên cửa rồi, cậu muốn mở rộng cửa gặp Hạ Tịch Quán.
Thím Triệu vừa nhìn cửa phòng bếp đóng chặt cũng biết bên trong đang xảy ra chuyện gì, bà “chao ôi” một tiếng, tiên sinh này thực sự là… không biết xáu hỗ!
*Dịch Dịch, đi, thím Triệu dẫn con đi chơi có được không?”
Tiểu Dịch Dịch lắc lắc đầu nhỏ, cậu thật tò mò tại phòng bếp đã xảy ra chuyện gì, cậu nhìn thím Triệu không tiếng động nói: “Thím Triệu, bố con có phải đang bắt nạt cô giáo tiên nữ hay không?”
“Bắt nạt’ của Bịch Sữa Nhỏ không có ý gì khác biệt nhưng mặt thím Triệu lại đỏ lên, trước đây cũng không có phát hiện vị tiên sinh trong nhà này lại thích dính người như: vậy, bây giờ đã đến mức cần bà ở bên ngoài giữ cửa rồi.
“Dịch Dịch, ban nãy thím thấy bố con vào đây, chắc là có chuyện rất quan trọng cần bàn với cô giáo Hạ, chúng ta không nên đi quấy rối, con cùng thím Triệu ra hoa viên phía sau hái ít hoa về nhé, chờ bố con và cô giáo Hạ nói chuyện xong thì bọn họ sẽ đi ra thôi.”
Tiểu Dịch Dịch nghĩ một hồi, sau đó gật đầu: “Dạ.”
Thím Triệu dắt Tiểu Dịch Dịch đi.
Nửa giờ sau.
Tiểu Dịch Dịch từ sau hoa viên đã trở về, lúc này cửa phòng bếp đã mở ra, Lục Hàn Đình đi ra.
Lục Hàn Đình mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, hiện tại áo sơ mi một góc bỏ vào quần, một góc khác lười biếng tà mị rủ xuống, trong ngũ quan anh tuấn tràn ra vẻ phóng túng và thỏa mãn.
*Bó…” Tiểu Dịch Dịch chạy lên trước.
Tâm tình Lục Hàn Đình không tệ, anh cúi thấp lưng, đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ của Tiểu Dịch Dịch, vẻ mặt ôn hòa cười nói: “Lục Thần Dịch, bố chơi với con nhé?”
Tiểu Dịch Dịch nhìn phòng bếp một chút, phòng bếp trống không, cũng không thấy Hạ Tịch Quán đâu.
Tiểu Dịch Dịch hỏi: “Bố, cô giáo tiên nữ đâu, cô giáo tiên nữ đi đâu rồi ạ?”
Lục Hàn Đình câu môi: “Cô giáo tiên nữ rất mệt mỏi, trở về trong phòng nghỉ ngơi, Lục Thần Dịch, bố chơi với con.”
“Thôi ạ.”
Tiểu Dịch Dịch giật giật, từ trong lòng Lục Hàn Đình lui xuống, cậu nhắc đôi chân nhỏ chạy bắn lên lầu, cậu không muốn chơi với bố, cậu chỉ muốn chơi với cô giáo tiên nữ thôi.
Chương 1050: Bụng Không Thoải Mái Phòng ngủ.
Trong phòng tắm, Hạ Tịch Quán áp vào bồn cầu ói ra một lúc lâu, ói hết mật đắng ra.
Khí lực cả người như bị hút khô, sắc mặt cô trắng giống như một trang giấy, ói đến mật xanh mật vàng.
Lúc này “cạch” một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, Tiểu Dịch Dịch chạy vào.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng đứng dậy, cô ở bồn rửa mặt đánh răng, vội vã dịu dàng nói: “Dịch Dịch, cô giáo Hạ ở chỗ này.”
Tiểu Dịch Dịch nhào tới, hai tay nhỏ bé ôm lấy chân của Hạ Tịch Quán, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn mỉm cười ngọt ngào với cô.
Hạ Tịch Quán buông bàn chải đánh răng xuống, thương yêu xoa xoa cái đầu nhỏ của Tiểu Dịch Dịch: “Dịch Dịch, sao con lại tới đây, bố con không phải đang chơi với con sao?”
“Nhưng Dịch Dịch chỉ muốn cô giáo tiên nữ thôi ạ…”
Nhìn khẩu hình Tiểu Dịch Dịch, trái tim Hạ Tịch Quán mềm nhữn, đây là thiên sứ nhỏ trong sinh mệnh cô.
Hạ Tịch Quán nằm trên giường lớn mềm mại, Tiểu Dịch Dịch ghé vào bên người nhìn cô: “Cô giáo Hạ, có phải cô ngã bệnh rồi không?”
Hạ Tịch Quán gật đâu: “Dịch Dịch, bụng cô giáo Hạ bụng hơi đau, hôm khác sẽ làm bánh ga-tô cho con nhé?”
Tiểu Dịch Dịch nhanh chóng bò xuống phía dưới, chạy ra ngoài.
Hạ Tịch Quán có chút váng đầu buồn ngủ, lúc này lại nghe được tiếng bước chân vang lên, sau đó trên bụng cô đột nhiên ấm áp, Tiểu Dịch Dịch cật lực nhét túi chườm nóng vào trong bụng cô.
Hàng mi Hạ Tịch Quán run rấy rồi mở mắt ra, cô nhìn thấy Tiểu Dịch Dịch leo lên, nhét túi chườm lên bụng cô.
“Cô giáo tiên nữ, như vậy bụng sẽ không đau nữa… Tiểu Dịch Dịch mỉm cười ngọt ngào với cô.
Thì ra vừa rồi Tiểu Dịch Dịch đi ra ngoài là cầm túi chườm cho cô, Tiểu Dịch Dịch chỉ mới ba tuổi hơn, lại biết chăm sóc người khác rồi.
Tiểu Dịch Dịch của cô không có bất kỳ chỗ thiếu hụt, cậu không phải là một đứa trẻ trời sinh lạnh lùng, kỳ thực tim của cậu vừa ấm vừa mềm.
Viền mắt trắng nõn của Hạ Tịch Quán đột nhiên nóng đỏ, cô vươn tay ôm Tiểu Dịch Dịch vào ngực mình, hôn lên trán Tiểu Dịch Dịch: “Dịch Dịch, cám ơn con, cô giáo Hạ rất thích con đó nha.”
“Cô giáo tiên nữ, Dịch Dịch cũng thích cô đó nha…”
Lục Hàn Đình nhắc một cánh tay, từ phía sau dán lên cô, bộ ngực tráng kiện của anh ôm cô vào trong lòng.
Anh nhắm mắt, chôn trong mái tóc của cô ngửi, mùi thơm cơ thể thiếu nữ của cô làm cho anh nghiện.
Hạ Tịch Quán vẫn chưa ngủ, nghe tiếng bước chân của anh, cả người cô liền cứng ngắc thành cục đá.
Chuyện vừa xảy ra ở phòng bếp nhát định chính là một cơn ác mộng.
Cô mở mắt ra, nhỏ giọng nói: “Bụng tôi khó chịu, có thẻ…
để cho tôi nghỉ ngơi sớm một chút sớm hay không?”
Cô nói như vậy.
Đôi mắt vốn đang nhắm của Lục Hàn Đình từ từ mở ra, anh nằm ngang trở về.
Nhìn ngọn đèn trên đỉnh đầu Lục Hàn Đình vươn tay ra, khẽ động: “Trở người lại, ngủ trong lòng tôi.”
Chương 1051: Nhãi Ranh, Phản Trời Đúng Không?
Anh muốn ôm cô.
Hạ Tịch Quán không nhúc nhích, bây giờ Lục Thần Dịch ở trong ngực cô, bàn tay nhỏ níu lấy vạt áo cô thật chặt, khuôn mặt nho nhỏ đều dựa vào trong ngực cô.
“Dịch Dịch ở chỗ này, tôi chỉ ngủ như vậy thôi.” Hạ Tịch Quán từ chối.
Cô dám từ chối.
Khuôn mặt anh tuần của Lục Hàn Đình lạnh xuống, híp mắt, anh đứng dậy xuống giường.
Anh đi vòng qua giữa giường, vươn tay ôm Lục Thần Dịch.
Hạ Tịch Quán càng hỏang sợ, nhanh chóng ôm chặt Bịch Sữa Nhỏ, đề phòng nói: “Lục Hàn Đình, anh làm cái gì?”
*Tôi ôm Dịch Dịch về phòng nó.” Lục Hàn Đình mặt không đổi sắc nói.
Lục Thần Dịch ngủ mơ bất an cựa quậy, muốn thoát khỏi bàn tay đang vươn tới của Lục Hàn Đình.
“Buông tay, anh dọa đến Dịch Dịch rồi, anh đừng làm vậy với Dịch Dịch!” Hạ Tịch Quán có chút gấp gáp, cô giơ tay ốp” một cái đánh vào mu bàn tay Lục Hàn Đình.
lên “bốp’ Lục Hàn Đình nhìn, tay anh đã bị đánh đỏ.
Anh mím đôi môi mỏng: “Người nên buông tay là cô, buông tay ra.”
Anh ra lệnh nói.
“Không muốn, người nên đi là anh, Lục Hàn Đình, anh đi rat”
Lục Hàn Đình thực sự giận không chỗ phát tiết, khuôn mặt tuần tú đã âm trầm đến đổ giông, anh vươn tay nắm chiếc cằm xinh xắn Hạ Tịch Quán, để cô và anh đối diện: “Hạ Tịch Quán, có phải cô vẫn không rõ thân phận của mình không? Rốt cuộc cô là người phụ nữ của ai, hả?”
Dáng người anh cao ngất phủ xuống thành bóng, khí thế bức người, đe dọa nhìn Hạ Tịch Quán, hỏi cô rốt cuộc là người phụ nữ của ai.
Cô là người phụ nữ của anh, ban ngày Lục Thần Dịch dính cô thì thôi, lẽ nào buổi tối cô còn muốn bồi Lục Thần Dịch ngủ sao?
Rồi ai ngủ với anh?
Dựa vào cái gì Lục Thần Dịch chiếm đoạt tất cả thời gian của cô?
Sức Hạ Tịch Quán căn bản không địch lại anh, cái cằm bị anh bóp đau, lúc này Lục Hàn Đình đột nhiên tháy tay đau xót, anh trong nháy mắt buông lỏng tay ra.
Hóa ra là Lục Thần Dịch mở mắt ra, mở miệng dùng sức cắn trên bàn tay của anh một cái.
Lục Hàn Đình đau nhíu mày kiếm lên, Lục Thần Dịch sắp cắn anh đến chảy máu.
“Dịch Dịch, con tỉnh rồi?”
Lục Thần Dịch dùng sức ôm Hạ Tịch Quán, đôi mắt to như nho đen dũng cảm mà khiêu khích nhìn về phía bố mình, ý kia là không cho phép bồ bắt nạt cô giáo tiên nữ!
Mí mắt anh tuần Lục Hàn Đình u ám, khí tràng như Diêm La đến từ địa ngục, từng chút một đưa người ta vào chỗ chết: “Nhãi con, phản trời phải không?”
Anh giơ tay, muốn tát Lục Thần Dịch.
Hạ Tịch Quán vô thức bảo hộ Lục Thần Dịch thật chặt trong ngực mình, cô hô lên: “Lục Hàn Đình, không cho anh đánh người!”
Lục Hàn Đình dừng tay lại.
Anh nhìn dáng vẻ hai mẹ con như lâm đại địch, như thể anh chính là tên đại ác nhân tội không thể tha kia.
Mẹ kiếp!
Lục Hàn Đình văng tục trong lòng, anh thấy cái nhà này.
anh không hề có chỗ đứng nữa rồi.
Anh hẳn là thoái vị, tặng cái nhà này cho hai mẹ con quá, phạt không được chửi không xong, cưỡi lên đầu anh ngồi luôn rồi!
Lục Hàn Đình thu tay về, xoay người rời đi.
Rất nhanh bên ngoài liền truyền đến tiếng thím Triệu: “Tiên sinh, đã trễ thế này, cậu muốn đi ra ngoài sao? Tiên sinh!”
Hạ Tịch Quán nghe được tiếng đóng cửa rằm rầm, sau đó trên sân cỏ phía ngoài vang lên tiếng động cơ ô tô, anh đi.
Lục Hàn Đình giữa đêm khuya rời khỏi biệt thự Phong Lâm, đập cửa rời đi.
“Cô giáo Hạ, sao tiên sinh lại đi thế?” Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng hỏi thăm của thím Triệu, sợ bọn họ hai xảy ra chuyện gì.
Dây thần kinh căng thẳng của Hạ Tịch Quán nhanh chóng buông lỏng, cô cong đôi môi tái nhợt: “Thím Triệu, để anh ấy đi đi, tôi mệt mỏi quá.”
Cô thật sự rất mệt, chỉ muốn nghỉ ngơi.
Lục Hàn Đình một đêm không về, nhưng cũng không ngăn Hạ Tịch Quán và Lục Thần Dịch gặp mặt, Hạ Tịch Quán rất mừng.
Trong nhà trẻ lại vừa tuyển một giáo viên thực tập, là một sinh viên nữ xinh đẹp, gia cảnh không tốt lắm, trong lúc nghỉ học mới tới đi làm, tên là Tống Phỉ Phi.
Tống Phỉ Phỉ này đặc biệt thích Lục Thần Dịch: “Dịch Dịch, cô Phỉ cho con một cây kẹo que nhé, về sau ngoại trừ cô Hạ, cô Phỉ cũng có thể chơi cùng con đó, cô Phi biết rất nhiều thứ, còn nhiều hơn cô giáo Hạ đấy nha.”
Lục Thần Dịch căn bản không nhìn cây kẹo que, cũng không để ý đến Tống Phỉ Phỉ, dáng vẻ lạnh lùng lại xa cách.
“Dịch Dịch.” Lúc này Hạ Tịch Quán đi tới.
Lục Thần Dịch nhanh chóng giống như biến thành một người khác, cậu chạy tới nắm tay Hạ Tịch Quán.
Tống Phỉ Phỉ nhanh chóng giấu cây kẹo que kia đi, cô ta nhìn Hạ Tịch Quán cười ngọt ngào: “Cô Hạ, vị Lục tiểu thái tử này quả nhiên chỉ thích cô, cô dùng cách gì thế, lúc rảnh rỗi tôi muốn thỉnh giáo cô thêm đó.”
Chương 1052: Vậy Mà Cô Chẳng Chút Đoái Hoài Đến Anh
Hạ Tịch Quán chau hàng mày thanh tú, cô không thích xưng hô “Lục tiểu thái tử” của Tống Phỉ Phỉ với Tiểu Dịch Dịch, nhưng cô cũng không nói gì: “Được, chúng ta lúc rảnh rỗi trò chuyện tiếp.”
Hạ Tịch Quán mang Lục Thần Dịch đi.
Đi tới bên ngoài, Lục Thần Dịch ngẳng khuôn mặt nhỏ.
phần điêu ngọc trác kia nhìn Hạ Tịch Quán: “Cô giáo tiên nữ, con không thích cái cô Phỉ kia.”
Hạ Tịch Quán dí dỏm nháy mắt, nhỏ giọng nói: “Suyt, Dịch Dịch, chúng ta không thể nói xấu sau lưng người khác, nhưng thật trùng hợp, cô Hạ cũng không quá ưa cô Phỉ kia.”
Hai mẹ con nhìn nhau cười.
Buổi tối, tập đoàn Lục thị.
Tập đoàn Lục thị kéo dài qua nhiều lục địa và ảnh hưởng đến huyết mạch kinh tế của một thời đại. Nó sừng sững và sang trọng trên mây để mọi người ngước nhìn.
Trong phòng họp VIP cao cấp trên tầng 46, tất cả các giám đốc đều đã đến họp, đang báo cáo doanh thu quý này.
Lục Hàn Đình ngồi ở chủ vị, hôm nay anh mặc áo sơmi xám lạnh quần tây đen, cổ đeo cà- vạt, gương mặt góc cạnh lộ ra vẻ sát phạt sắc bén của bậc đề vương thương giới và vẻ thành thục mê người nam tính.
Nhưng buổi họp lần này lòng Lục Hàn Đình có chút không yên, anh sắc mặt nhàn nhạt, ngón tay thon dài thường xuyên chọt chọt vào điện thoại của mình, không biết muốn nhìn thứ gì.
Ban hội đồng len lén nhìn sắc mặt anh, không dám thở mạnh.
Lúc này Lục Hàn Đình cụp mắt xuống nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã hơn tám giờ, anh đứng lên: “Cuộc họp đến đây kết thúc, tất cả giải tán đi.”
Lục Hàn Đình cầm văn kiện trong tay, nhắc chân dài rời đi.
Đẩy cửa phòng làm việc chủ tịch ra, Lục Hàn Đình đi vào, câm văn kiện trong tay ném lên bàn làm việc, anh giơ tay tháo cà-vạt, động tác lưu loát lại lộ ra vẻ lười biếng.
Anh ngồi xuống, cái mông để tựa vào đường biên bàn làm việc, thân thể đồ sộ hơi khom lại, lại toát ra vẻ cường tráng đẹp mắt không tả được.
Lục Hàn Đình lại cầm điện thoại lên, anh lướt đến phần thông báo và tin nhắn, bên trong đều trống không.
Hạ Tịch Quán đến một tin nhắn cũng chẳng gửi.
Với tình huống như tối qua anh tức giận đập cửa đi, sáng sớm cô nên gửi tin tới, xin lỗi anh chứ…
Vậy mà cả ngày hôm nay điện thoại của anh chẳng có cái khỉ gì.
Lục Hàn Đình ném điện thoại lên bàn làm việc, trong lồng ngực tràn ra lệ khí khiến anh cảm thấy phiền muộn.
Lục Hàn Đình không cảm thấy tối hôm qua mình làm gì sai, anh nhìn mu bàn tay mình, nhìn này, tối hôm qua cô đánh anh, con trai cắn anh, cắn sắp bật máu, cô lại không chút đoái hoài nào đến anh.
Anh lúc đó thực sự rất tức giận nhưng không đành lòng cho động đến hai mẹ con, anh vẫn chờ tin nhắn của cô, đợi cô tới dỗ anh.
Nhưng anh cảm giác mình hoàn toàn bị ném qua một bên, không ai quan tâm anh!
Lục Hàn Đình mím môi mỏng, lại cầm điện thoại lên, anh bắm số điện thoại chung của nhà trẻ.
Chuông reo hai lần, sau đó được nhận, giọng nói ngọt ngào của Tống Phï Phï truyền tới: “Chào quý phụ huynh, đây là nhà trẻ XX, xin hỏi quý vị muốn tìm ai2”
Không phải Hạ Tịch Quán.
Lục Hàn Đình một tay đút trong túi quần, trầm thấp cất tiếng: “Tôi tìm cô giáo Hạ Tịch Quán của Lục Thần Dịch.”
Đầu dây bên kia là Tống Phỉ Phỉ nhận, khi Tống Phi Phï nghe được chất giọng như rượu quý nước Pháp đã ủ lâu kia, trái tim cô ta liền khẽ động.
Chất giọng này quá hay, quả thực có thể khiến lỗ tai người ta mang thai.
Lục Thần Dịch…
Người này tìm Lục tiểu thái tử, lẽ nào… anh chính là chủ tịch hiện tại của Lục gia, đệ nhát tài phiệt Lục Hàn Đình?
Trời ạ.
Tống Phỉ Phi mới bị Lục Thần Dịch ghét bỏ, không ngờ vừa quay đầu lại may như vậy, lại nhận được cuộc gọi từ Lục Hàn Đình.
“Xin hỏi anh là bố của Tiểu Dịch Dịch sao? Cô giáo Hạ không ở đây, anh có chuyện gì có thể nói với tôi, tôi vừa tới nhà trẻ, cũng là cô giáo đảm nhiệm của Tiểu Dịch Dịch, tôi tên Tống Phi Phi.”
Chương 1053: Giống Như Ba Năm Này Chưa Từng Chạm Qua Phụ nữ:
Lục Hàn Đình chau lại mi tâm anh khí, anh tìm Hạ Tịch Quán nhưng người bên đầu dây bên kia quá dong dài, đúng là trà xanh.
Lục Hàn Đình không còn kiên nhẫn, anh trực tiếp bóp gãy điện thoại.
“Alo, bố Dịch Dịch ơi, anh vẫn còn đang nghe sao… Alo, bố Dịch Dịch…” Tống Phỉ Phỉ nóng nảy gọi anh.
Biệt thự Phong Lâm.
Đã tối, thím Triệu khẩn cấp kéo cửa biệt thự ra: “Tiên sinh, cậu đã về?”
Lục Hàn Đình đã trở về, anh ở huyền quan thay giày, sau đó nhìn thoáng qua trên lầu: “Lục Thần Dịch đâu?”
“Tiên sinh, tiểu thiếu gia đã ngủ rồi.”
*Ừm.” Lục Hàn Đình đáp một tiếng, anh cởi cúc ống tay áo áo sơmi ra, xắn ống tay áo lên vài vòng, lộ ra cổ tay bền chắc và chiếc đồng hò đắt tiền: “Cô giáo Hạ đâu?”
“Tiên sinh, cô giáo Hạ ngủ ở phòng dành cho khách rồi.”
Thím Triệu đáp.
“Đã biết.” Lục Hàn Đình đáp rồi đi lên lầu.
Lục Hàn Đình về tới phòng ngủ chính, nhanh chóng tắm nước lạnh, sau đó anh mặc đồ ngủ lụa màu đen đi ra.
Dùng khăn mặt lau lau mái tóc ngắn ướt nhẹp, rất nhanh đã ném khăn mặt xuống, anh mở cửa phòng ngủ chính ra, vào phòng dành cho khách.
Trong phòng dành cho khách, đèn bàn đang bật, ánh đèn ấm áp tỏa xuống, trên giường lớn mềm mại có một cục bông co ro, Hạ Tịch Quán đã ngủ say.
Lục Hàn Đình đi tới bên giường, anh nhìn cô khuôn mặt nhỏ ngủ say của cô, bởi vì buồn ngủ, khuôn mặt nhỏ tuyệt Lệ kia như miếng đánh phấn nhỏ vậy, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.
Cô thật đúng là ngủ được!
Ngón tay của Lục Hàn Đình xuyên vào mái tóc đen của cô, nhắm mắt ngửi mùi hương trên người cô.
Thơm quá.
Là mùi hương cơ thể thiếu nữ anh vẫn nhớ mãi không quên.
Yết hầu Lục Hàn Đình khẽ động, trực tiếp hôn lên môi cô.
Trong giấc mộng Hạ Tịch Quán nhanh chóng chau mày, cô cảm giác một tảng đá lớn đang đè lên người mình khiến cô không thể hít thở được.
Thật là khó chịu.
Hàng mi như cánh ve hồ điệp vậy bắt an run rầy, Hạ Tịch Quán nhanh chóng mở ra đôi đồng tử trong vắt.
Một giây kế tiếp, sườn mặt sắc bén kia đã vô hạn phóng đại trong tầm mắt của cô.
Lục Hàn Đình.
Đầu Hạ Tịch Quán trống rỗng, mắt hơi nhập nhèm lại có chút mờ mịt, cô thật sự không ngờ Lục Hàn Đình đêm nay đã về, còn xuất hiện ở trong phòng cô.
Anh đang làm gì?
Anh hôn môi cô, dùng răng gặm nhắm cô, giày xéo đôi môi mềm của cô.
Hạ Tịch Quán khó chịu, thật sự rất khó chịu, cô giơ lên hai tay nhỏ bé trắng nõn chống lên bộ ngực tráng kiện của anh, muốn đẩy anh ra.
Cô tỉnh rồi.
Lục Hàn Đình mở mắt ra nhìn cô gái dưới người, cô vừa tỉnh đã đốt cháy tất cả nhiệt tình và huyết dịch sôi trào, lúc này nụ hôn anh càng công thành đoạt đất.
“Ưmf”
Hạ Tịch Quán dùng sức cắn răng, không chịu mở miệng.
Lục Hàn Đình chậm rãi buông lỏng cô ra.
Hạ Tịch Quán hít từng ngụm từng ngụm khí, khuôn mặt nhỏ xinh đã đỏ lên, mặt mày tinh tế trắng nõn sinh vẻ mị người như nước, thanh âm cũng nhuộm vẻ mềm nhẹ mới tỉnh: “Lục Hàn Đình, anh làm cái gì vật, anh mau buông tôi ra.”
Lục Hàn Đình dùng lòng bàn tay ấn đi ấn lại đôi môi đã sưng đỏ của cô: “Há miệng ra.”
“Không muốn…”
Lục Hàn Đình nắm được khuôn mặt nhỏ của cô, môi mỏng khêu gợi móc ra đường vòng cung lạnh nhạt: “Hạ Tịch Quán, cô ở chỗ tôi cũng không thể phục vụ tôi như thời thiếu nữ được. Tôi là một người đàn ông bình thường tuổi trẻ lực tráng, huyết khí phương cương, có nhu cầu sinh lý, nếu như cô không thể thỏa mãn tôi, có thể nói rõ với tôi, cô lập tức rời khỏi nơi đây, sau này cắm cô gặp Lục Thần Dịch, tôi sẽ tìm những người phụ nữ khác thỏa mãn tôi.”
Đã bị anh nhục nhã vô số lần, tim của Hạ Tịch Quán đã đau đến chết lặng: “Lục Hàn Đình, tôi không quên giao dịch giữa chúng ta, chỉ là, người ta đều nói anh sẽ không bao giờ ngủ hai lần với cùng một người phụ nữ, tôi cũng đã chuẩn bị kỹ càng, nghĩ vài cách để cho anh ngoại lệ vì tôi, thế nhưng tôi còn chưa thi triển quyền cước, tối nào anh cũng gấp gáp hò hét chạy tới, cứ như… ba năm nay anh chưa từng chạm vào phụ nữ vậy.”
Cô nói cái gì, cô dám cười nhạo anh!
Không sai, ba năm nay anh chưa từng chạm qua phụ nữ đấy!
Còn cô thì sao?
Trong đầu Lục Hàn Đình nhảy ra một hình ảnh, cô nằm dưới thân tên đàn ông khác…
Một luồng lệ khí âm hàn từ nơi lồng ngực lan tràn ra, Lục Hàn Đình trực tiếp chặn lại môi cô, còn mở miệng cắn mạnh cô.
Hạ Tịch Quán đau hít một ngụm khí lạnh, thân thể mềm mại đau đến cuộn mình lên.
“Buông ra!” Hạ Tịch Quán bắt đầu giãy dụa.
Lục Hàn Đình thanh tỉnh một chút, buông lỏng môi cô ra, cô gái dưới người bị anh làm thảm, mái tóc đen thanh thuần quấn khuôn mặt nhỏ tuyệt lệ và cần cổ trắng nõn tinh tế, khóe môi bị anh cắn nát, thám ra máu đỏ tươi.
Anh nhắm mắt lại, đè xuống lệ khí trong lòng, chỉ cần nghĩ đến cô đã từng nằm dưới thân hầu hạ tên khác, tâm tình của anh có chút không khống chế được.
Anh không nói lời nào, trực tiếp động thủ kéo đồ ngủ trên người cô.
“Lục Hàn Đình, không muốn, có phải anh đã quên mắt tôi tới kỳ rồi không?”
Chương 1054: Lục Hàn Đình Nói, Cút Ngay!
Ánh mắt đỏ sậm Lục Hàn Đình khẽ nhắm lại, thiếu chút nữa thì đã quên cô đến kỳ.
Khuôn mặt anh xụ xuống vài phần, mất hứng nói: “Hôm qua ở phòng bếp tôi chưa kiểm tra, giờ kiểm tra thử.”
Lục Hàn Đình đè xuống, đẩy váy ngủ cô lên, rất nhanh da thịt như bánh kem của cô bại lộ trong không khí, cô bỗng chốc rùng mình.
Hạ Tịch Quán bây giờ rất ám ảnh với chuyện này, thân thể của anh đã cứng lên, giống như một khối đá: “Lục Hàn Đình, anh buông, buông tôi ra!”
Bên ngoài, thím Triệu nghe được động tĩnh trên lầu nên lên lầu, đi tới bên cửa phòng dành cho khách.
Trong phòng có thanh âm đứt quảng truyền ra: “Đau… đau quá… anh làm tôi đau quá, Lục Hàn Đình, buông ra, anh có phải điên rồi không? Tôi không tiện cơ mà…”
Giọng Hạ Tịch Quán như sắp khóc.
Thím Triệu cả kinh, lúc này ý thức được cái gì, tiên sinh trễ như thế mới về, vừa về liền vào phòng cô giáo Hạ, không biết muốn làm chuyện gì, cô giáo Hạ hiện tại đang tới kỳ, tiên sinh này…
Làm hạ nhân vốn không có tư cách quản chuyện chủ nhân, nhưng thím Triệu cũng không nhìn nổi, phụ nữ tới kỳ mà còn làm, sau này phải đến khoa phụ khoa đấy!
Thím Triệu nhanh chóng giơ tay lên gõ cửa: “Tiên sinh, tiên sinh, bây giờ cơ thể cô giáo Hạ không tiện, ngày hôm qua còn đau bụng, tiên sinh cậu mau ra đây! Cậu không thể làm bậy!”
Trong phòng, Hạ Tịch Quán nghe được tiếng thím Triệu, khuôn mặt tuyệt sắc đỏ trắng đan xen: “Lục Hàn Đình, mau buông, thím Triệu tới rồi kìa, đừng như vậy, anh như vậy sau này tôi sao có mặt mũi gặp người ta?”
Thím Triệu nhất định biết anh đang làm gì, da mặt anh rất dày, bình thường đều ở công ty, không cảm thấy gì, nhưng mỗi ngày cô lại luôn ở cạnh thím Triệu.
“Òn ào gì hả? Không được quấy! Lục Hàn Đình khàn khàn mắng cô một câu.
Hạ Tịch Quán không lên tiếng, anh như vậy thật đáng sợ, tròng mắt trong vắt đen láy của cô nhanh chóng đo đỏ, viền mắt hồng hồng nhìn anh, lại toát ra vẻ động lòng người khó tả.
Lục Hàn Đình luyến tiếc dời ánh mắt khỏi khuôn mặt nhỏ của cô, trước đây cho tới bây giờ anh Lục Hàn Đình, chưa bao giờ dám nghĩ rằng mình có thể mê luyến dung mạo một người phụ nữ đến như vậy, anh thừa nhận cô bây giờ làm cho cực kỳ động tâm.
Lục Hàn Đình khẽ rủa một tiếng, sau đó động thủ tháo dây lưng đồ ngủ.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng ý thức được anh muốn làm gì, anh không phải thật sự điên rồi đấy chứ?!.
“Lục Hàn Đình, anh buông ra, tôi không muốn!”
Hạ Tịch Quán dùng sức giãy giụa, hai tay nhỏ bé rút về, nắm đắm nhỏ đập trên vai anh.
Thím Triệu không ngừng gõ cửa: “Tiên sinh, mong cậu chú ý đên cơ thể cô giáo Hạ, tuổi cô giáo Hạ còn nhỏ, cậu làm âu như vậy…”
*“Choang” một tiếng, Lục Hàn Đình vươn tay bắt cái gạt tàn thuốc trên tủ giường, dùng sức đập vào cửa phòng: “Cút!”
Anh không nhịn được rống lên một câu.
Thím Triệu toàn thân run lên, vã cả mồ hôi lạnh, bà biết ông chủ mình đã lên cơn.
Thím Triệu nhanh chóng ngậm miệng.
Trong phòng, âm thanh ồn ào rung chuyển chói tai, dây thần kinh Hạ Tịch Quán chấn động, chỗ hôm qua mới khâu mấy mũi cũng bắt đầu đau đớn.
Cô dưới thân anh dần dần lạnh băng cứng ngắc, sau đó cô vươn tay sờ, mò tới đèn bàn.
Hạ Tịch Quán cầm đèn bàn lên, trực tiếp nện trên đầu Lục Hàn Đình.
Lại “choang” một tiếng, Lục Hàn Đình bị đập trúng.
Dây lưng đồ ngủ đã bị kéo xuống, lộ ra vòng hông rắn chắc, anh trong chốc lát không phòng bị, bị Hạ Tịch Quán đập trúng.
Mẹ nó!
Lục Hàn Đình nhanh chóng buông lỏng cô ra, đứng thẳng người lên, anh vươn tay sờ một cái, máu một tay.
Cô vậy mà đập anh đến chảy máu.
Được giải thoát, Hạ Tịch Quán nhanh chóng bò đến giữa mặt giường, hai tay nhỏ bé ôm chính mình, vẻ mặt phòng bị theo dõi anh.
Rất nhanh, cô cũng nhìn thấy anh chảy ra máu.
Con ngươi trong vắt của cô co rụt lại.
Lúc này Lục Hàn Đình nhắc mí mắt anh tuấn lên, toàn bộ tình cảm nóng bỏng nơi đáy mắt bỗng chóc như thủy triều thối lui, chỉ còn sót lại u ám rét lạnh âm trầm.
Liếm đôi môi khô khóc, anh nhàn nhạt nhếch môi, sau đó nhìn thẳng cô: “Làm cái gì thế, hả?”
Hạ Tịch Quán lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không phải cố ý, nhưng anh đừng chạm vào tôi mà…”
Nhìn Lục Hàn Đình bị thương, trái tim Hạ Tịch Quán như bị siết chặt, cô nhìn đôi tay nhỏ run rẩy của chính mình, không phải, cô không phải cố ý, cô sao nỡ tổn thương anh.
Thế nhưng, cô thật không có cách nào cùng anh làm loại chuyện thân mật này.
Lục Hàn Đình đứng dậy xuống giường, anh đi tới tủ quần áo, lựa áo sơ mi đen, cởi đồ ngủ ra, sau đó động tác ưu nhã mặc áo sơmi vào người, lại mặc chiếc quần tây màu đen lên, cài thắt lưng.
Anh như là một người đã thay đổi, chẳng còn là người đàn ông trằm mê trong tình dục kia nữa.
Hiện tại anh là bậc đế vương của giới thương nghiệp, giở tay nhắc chân đều tản ra một loại thâm trầm nội liễm, khí tràng sát phạt bạc tình cường đại, khiến người ta vì thế mà choáng váng.
Mặc quần áo xong, không có ai thay quần áo mà lại ngăn nắp như anh cả. Lục Hàn Đình đi tới bên giường, từ trên cao nhắc cằm Hạ Tịch Quán lên, khóe môi mỏng lạnh móc ra đường vòng cung nghiền ngẫm như có như không, anh cười nhẹ nói: “Tôi sai rồi.”
Gì cơ?
Hạ Tịch Quán không hiểu ý anh, tư thế bây giờ của cô chỉ có thể nhìn lên anh.
Anh tại sao lại nói mình sai rồi?
“Hạ Tịch Quán, tôi nghĩ cô đang chơi lạt mềm buộc chặt, cố ý câu dẫn ra hứng thú, của tôi đối với cô. Nhưng thì ra tôi sai rồi, cô căn bản đang lập đền thờ trinh tiết, cô thực sự không muốn để cho tôi chạm vào, vì Tô Hi thủ thân như ngọc.”
Lục Hàn Đình đầu lưỡi đỉnh vào hàm phải, bật ra nụ cười thật tháp: “Được thôi, có hái dưa xanh dưa cũng không ngọt, Lục Hàn Đình tôi thứ không thiếu nhất chính là phụ nữ, cô xem lại mình đi, ở trên giường cứng đờ như khúc gỗ, vô vị nhàm chán, không hề giống những phụ nữ khác biết hầu hạ tôi.”
“Cô không phải một mực chờ mong tôi ngủ ngán cô sao, chúc mừng cô, rốt cục cũng như nguyện, tôi đã ngủ chán, hiện tại cút khỏi biệt thự tôi ngay, kể từ ngày mai trở đi cô cũng sẽ không được gặp con trai Lục Thần Dịch của tôi nữa, nghe rõ chưa?”
Cả người Hạ Tịch Quán như bị đẩy vào trong vực sâu, anh không cho phép cô gặp Dịch Dịch nữa rồi.
Lần này anh nghiêm túc.
Bởi vì cô dùng đèn bàn đập anh, anh thật sự tức giận rồi.
“Lục Hàn Đình, anh không thể như vậy, Dịch Dịch chẳng mấy chốc sẽ nói được(*)!”
(*) Chỗ này mình nói một chút tránh cho mọi người hiểu nhằm ý tác giả, lúc Lục Thần Dịch nói chỉ là khẩu hình miệng, mọi người dựa vào đó mà đoán ý của cậu bé, chứ cậu bé chưa hề nói được.
“Cho cô thời gian, cút ngay bây giờ, lập tức biến mắt khỏi mắt tôi!” Lục Hàn Đình bạc tình mắp máy đôi môi mỏng, hạ lệnh đuổi khách.
“Tôi không đi, tôi sẽ không đi.”
“Ha ha, được thôi, Lục Hàn Đình tôi luôn luôn phóng khoáng với phụ nữ, dù nói thế nào cô cũng đã ngủ với tôi vài ngày, biệt thự này cho cô, hiện tại tôi liền dẫn Lục Thần Dịch rời đi!”