Diệp Linh không trả lời.
Chuông điện thoại lại vang lên, lại có cuộc gọi.
Anh vẫn đang gọi.
Lần này Diệp Linh cầm điện thoại lên, nhưng không nghe máy, mà là trực tiếp tắt nguồn.
Lúc này ở bên kia, Cố Dạ Cẩn đứng trong hành lang mờ tối, điện thoại dán bên tai, anh nghe được giọng nữ máy móc truyền tới – xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy.
„ : Cô vậy mà đã tát nguôn.
Một tay Cố Dạ Cần kẹp điều thuốc, anh đưa thuốc lá đến bên môi hít một hơi, anh tức đến bật cười, lúc phun khói ra trong lồng ngực phát ra tiếng cười thật lớn, dáng vẻ nhã nhặn ấy lại thêm hai chữ “bại hoại” này.
Ngậm điếu thuốc trên môi, anh rủ mí mắt tuần mỹ dùng hai tay gõ tin nhắn – ngàn vạn lần đừng để em rơi vào tay anh, nếu không… anh sẽ giết chết em.
Bỗng “cốc cốc”, cửa hành lang bị gõ, chú rễ Lục Hàn Đình tới.
Lục Hàn Đình đứng ở cạnh cửa nhìn Có Dạ Cần lúc này, người đàn ông tuần mỹ nhã nhặn đứng ở đó hút thuốc, ngón tay thon dài đặt trên điện thoại, gõ gõ được một nửa rồi lại xóa, không đang gửi cái gì, anh nhướng đuôi mắt hẹp dài, trong lúc lơ đãng lại tràn ra mùi vị vừa tà vừa mị của người đàn ông trưởng thành, lúc này nếu có vài cô gái đứng đây, nhất định sẽ bởi vì anh mà mặt đỏ tới mang tai.
Lục Hàn Đình: “Được rồi, đừng có nói mấy lời tục tĩu đó nữa.”
Cố Dạ Cẩn quay đầu, trong khói mù lượn quanh thản nhiên liếc mắt Lục Hàn Đình: “Lời tục tĩu? Tớ có biểu hiện rõ ràng như vậy?”
Lục Hàn Đình nhìn một chút cái gạt tàn thuốc, lúc này trong cái gạt tàn thuốc đã rơi xuống rất nhiều tàn thuốc, anh nhún vai: “Gần đây cậu hút nhiều như thế, – : 3 ¿ n vừa nhìn liên biêt dục câu bât mãn rôi, tớ thấy cậu thay vì ngồi nói mấy lời tục ấy thì nên đi tìm người nào đó phát dục đi.”
Cố Dạ Cẩn cất điện thoại về trong túi quần, sau đó bắt gõ gõ điếu thuốc lá, anh cười một cái, không phủ nhận.
Ai cũng biết anh muốn cô.
“Đối với Diệp Linh, cậu có tính toán gì không?” Lục Hàn Đình đột nhiên hỏi.
“Cái gì?”
“Cậu nói tớ đang hỏi cái gì? Rất nhiều, mẹ cậu, ông nội cậu, chính cậu… cùng Diệp Linh vướng víu không rõ như vậy, cậu cũng không suy nghĩ một chút, cậu cũng trưởng thành rồi, đầu ba rồi, chẳng lẽ không nghĩ tới an định lại, tìm một người phụ nữ tốt để lập gia đình San Lục Hàn Đình với anh là anh em tốt quấn chung bỉm mà lớn, hiện tại hỏi cũng là thật tâm.
Cố Dạ Cẩn ngửa đầu, từ trong môi chậm rãi phun ra làn khói, sau đó câu môi cười nói: “Cái gì người phụ nữ tốt, cậu còn chả đi guốc trong bụng tớ, tớ không thích phụ nữ tốt, tớ chỉ thích phụ nữ xấu, phụ nữ đẹp người xấu tính.”
Lục Hàn Đình tức đến cười, anh tiến lên, đạp Cố Dạ Cần một cước: “Tớ thấy cậu đã bị Diệp Linh mê đảo thần hồn rồi.”
Phụ nữ đẹp người xấu tính, ngoại trừ : Diệp Linh, còn có thê là ai?
Trên quần tây đen của Cố Dạ Cẩn dài nhanh chóng xuất hiện dấu chân, nhưng anh không để ý, anh híp đôi mắt lạnh nhìn về hướng xa xăm: “Trước đây lúc còn rất nhỏ tớ đến công ty tìm bố tớ, thấy bó tớ lăn lộn cùng thư ký trên ghế salon, khi đó tớ đã cảm thấy sau này tớ sẽ trở thành người như ông ta.”