“A Minh!” Chu Siêu gọi tên Tiêu Thành.
“Tiêu Thành, tao đếm ba tiếng, nếu như đếm xong, mày còn chưa quỳ xuống, tao đây cũng chỉ đành để con bé kia, bùm một tiếng thôi. Một, hai…”
Khi đại ca cầm đầu sắp hô đến tiếng thứ “ba”, Tiêu Thành phát động môi mỏng: “Được, tao qùy!”
“Ha ha,” Đại ca cầm đầu nhanh chóng cười to: “Tiêu Thành, một người phụ nữ mà thôi, mày lại vì một người phụ nữ quỳ xuống với ta, mày xong, cuộc đời của mày đã có uy hiếp cùng nhược điểm, đã định trước thất bại thảm hại.”
“A Minhl”
“Lão đại!”
Đội Huyết Đồng hai mắt đỏ bừng nhìn Tiêu Thành, bọn họ hận không thể tiến lên xé nát tên đại ca cầm đầu kia.
Tiêu Thành người này tắm mưa máu, ngay cả quan công anh cũng không quỳ, trên đời này vậy mà cũng có người khiến anh quỳ xuống.
Anh vậy mà lại vì cô gái này quỳ xuống.
Tiêu Thành khẽ động, chậm rãi quỳ xuống.
“Ha ha, các mày đều nhìn kỹ, vị thần cao quý của chúng mày, sĩ quan cao cấp Huyết Ưng của Huyết Đồng, hiện tại phải quỳ xuông cho tao, ha ha.” Đại ca cầm đầu càn rỡ cười to.
Tiêu Thành chậm rãi quỳ xuống, đầu gối của anh chẳng mấy chốc sẽ đụng tới mặt đất.
Mắt thấy thực sự sẽ quỳ xuống.
Lúc này cạnh cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói thanh lệ: “Tiêu Thành!”
Tiêu Thành khựng lại nhanh chóng quay đầu, anh ở cạnh cửa thấy được Hà Băng.
Hà Băng chạy tới!
Cô tới!
Tiêu Thành nhíu mi tâm anh tuấn một cái, anh bén nhọn ném ánh mắt đánh tới Tiểu Lục bên cạnh Hà Băng, anh ra lệnh, để Tiểu Lục mang Hà Băng trực tiếp rời khỏi nơi nguy hiểm này.
Tiểu Lục là người nhỏ nhất trong các anh em, tiếp thu được ánh mắt sắc bén của lão đại, anh ta luống cuống sờ sờ đầu mình: “Lão đại, đừng trách em, là…
là chị dâu tự phát hiện dị thường, nên chạy tới…”
Hà Băng vốn là dự định rời đi, đây là chiến trường của anh, cô bảo vệ tốt bản thân mới là trợ giúp lớn nhât với anh, thế nhưng lúc cô rời đi chỉ có thấy được Tiêu lão gia tử và Tiêu Đình Đình bị bắt, nhưng không thấy được tên đại ca cằm đầu kia, cô đối với nguy hiểm trời sinh đã có có một loại khứu giác bén nhạy, lúc đó cô đã cảm thấy có chuyện không hay xảy ra.
Quả nhiên, Hà Băng chạy tới liền thấy Tiêu Thành sắp quỳ xuống cho nữ đại ca này.
Tiêu Thành nhìn Hà Băng, đã nhíu lên mày kiếm, anh trầm giọng không vui nói: “Sao em lại tới đây, mau rời khỏi nơi này!”
Hà Băng chuyển đôi mắt sáng từ trên mặt Tiêu Thành tới trên mặt của đại ca cầm đầu, rất nhanh cô liền thấy được thiệt bị trên tay đại ca câm đâu, ánh mắt lóe lên, cô đã thông minh đoán được tám chín phần: “Đó là cái gì?”
“Cái này không cần em để ý!” Tiêu Thành cắt đứt cô.
Đại ca cầm đầu chứng kiến Hà Băng tới hai mắt đều sáng: “Em gái, tới đúng lúc lắm, em còn không biết sao, lúc em bị bắt đã bị người của ta cấy con chip phát nỗ, hiện tại mạng của em đã ở trong tay ta.”